Thập Kĩ Đình như suy nghĩ điều gì đó trong đầu, nghiêm mặt hỏi hắn:"Con muốn rời đi?". Đặng Khả Nhi từ xa tiếp khách, đánh mắt sang thì thấy hắn đang đứng bên cạnh một người phụ nữ, mà mẹ chồng cô đang nói gì đó với hắn. Cô cười cười với khách, vội bước sang bên đây.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Đặng Khả Nhi một tay cầm ly rượu, cẩn thận hỏi Thập Kĩ Đình. Lại liếc mắt đến người bên cạnh,cô không thể không công nhận rằng người phụ nữ này rất xinh đẹp lại mị hoặc, mang vẻ đẹp của một con hồ ly phong tình vạn chủng.

Mạc Tử Đằng nhíu nhíu mày, không trả lời câu hỏi của cô, buồn bực lên tiếng với mẹ hắn:"Con còn chút chuyện cần xử lí ở công ty, xong việc sẽ trở về." Đặng Khả Nhi trố mắt nhìn hắn, ngay trong hôn lễ còn nghĩ đến công việc, lại còn muốn bỏ cô đi trước mặt nhiều vị khách có tiếng tăm sao? Không khác nào sẽ xuất hiện rất nhiều lời ra tiếng vào, chẳng hạn như "chồng bỏ vợ ngay trong hôn lễ đi xử lí công việc", hay là "Mạc thiếu gia không để Đặng Khải Nhi vào trong mắt, ngay trong hôn lễ liền tìm cớ rời đi."?

Nỗi sợ hãi càng dâng lên trong lòng, ánh mắt lúng túng đảo quanh. Đặng Khả Nhi là một người phụ nữ thông minh nhưng vì vẻ bề ngoài mỏng manh yếu đuối, dịu dàng nhu thuận nên có thể qua mắt mọi người. Việc hắn không thích cô, cô có thể thấy rõ từ ban ngày nhưng có không thích thì như thế nào, hắn đã chính thức làm chồng hợp pháp của cô!

Âm trầm liếc đến người phụ nữ bên cạnh hắn, cô tuy không rõ lai lịch cô ta nhưng cô chắc chắn một điều, hai người này có quan hệ không bình thường. Ngoài mặt, cô ngoan ngoãn níu tay Thập Kĩ Đình, một mực trấn an bà:"Bác gái à, chồng con lấy công việc làm trọng điều này rất là đáng mừng. Anh ấy quả thật là người siêng năng trong công việc nha! Nếu công ty còn chút việc cứ để anh ấy xử lí, xong việc liền trở về với con."

Nghe lời bênh vực của cô liền chọc cười bà, bà hòa hoãn không ít, vỗ vỗ bàn tay cô:"Bác gái gì chứ? Từ giờ ta là mẹ con rồi nha!" Thập Kĩ Đình biết con trai bà vốn là người say mê công việc, lấy công việc làm trọng. Bà ngăn cản là vì lo lắng Đặng Khả Nhi sẽ cảm thấy bị tổn thương nhưng không ngờ cô lại biết điều như vậy, điều này càng khiến bà thêm phần yêu quý cô.

Đặng Khả Nhi điềm đạm nhìn hắn, xem người bên cạnh hắn như không khí. Cô nắm lấy tay hắn, nói với giọng chắc nịch:"Công việc quả thật là rất quan trọng, anh mau mau đi xử lí. Em có thể tự lo liệu được." Trì Nhược Liên bên cạnh biết vốn dĩ cô là em của cô ta, càng ngày càng thấy cô giả tạo cùng chướng mắt, hận không thể một nhát đâm chết đi cô.

Hắn không nói, chỉ lặng lẽ lướt qua cô. Đặng Khả Nhi liếc mắt nhìn Trì Nhược Liên, đáy mắt lộ ra tia thâm thúy. Cô ta cũng không phải dạng vừa, đôi mắt lộ rõ ý khiêu khích cô, đụng cô một cái rõ mạnh rồi hiên ngang bước đi.

Âm thầm xiết chặt ly rượu trong tay, như muốn dùng mọi sức lực bóp nát nó. Chỉ vài giây sau, cô nới lỏng tay ra, trên mặt xuất hiện vẻ mặt tươi cười hồn nhiên thường ngày.