Một căn phòng bao trong quán bar.

Trên sô pha, một người nằm đó, xung quanh đều là những chai rượu rỗng.

Mắt hắn say lờ đờ, không gian trong phòng lại yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn.

Mà bên cạnh đó, quản lí quán bar đang lén lút lau mồ hôi hột đang tuôn như thác trên gương mặt mình.

Ông ta không biết vì cớ gì, Mạc thiếu lại xông đến đây, điên cuồng đuổi hết khách khứa của ông ta. Những tên tay to mặt lớn không phục, định cùng hắn đấu một màn võ thuật.

Nếu ông ta không kịp thời ngăn cản, e rằng ban nãy đã diễn ra cảnh đổ máu.

Quản lí hít sâu vào rồi thở ra, muốn lấy dũng khí khuyên ngăn Mạc thiếu đừng uống nữa. Lời vừa dâng đến cổ họng, lại bị nỗi sợ hãi đè nén xuống.

Ông ta hứa với lòng, sớm biết đã nghe lời bà vợ ở nhà, nên ăn chay một tháng. Nhất định sau hôm nay, hắn phải về nhà tắm lá bưởi, đốt tiền vàng xuống dưới để cô hồn đừng đeo bám ông nữa.

Nhìn đến chai rượu rỗng lăn long lóc, gia nhập cùng hàng ngũ kia, quản lí nhói đau, muốn khóc nhưng thân là đàn ông nên khóc không ra nước mắt.

Rượu này là tổ tiên nhà ông để cũng được hơn một thế kỷ, nhưng chỉ trong một đêm đã dâng vào bụng Mạc thiếu gần hết.

"Ai da, Mạc thiếu, ngài đừng uống nữa. Nếu không ngài sẽ thật sự hỏng đó..."

Mạc Tử Đằng cười hì hì như một đứa trẻ, không nói không rằng lại tiếp tục uống. Mặc kệ lời nói của tên quản lí.

Nhưng còn chưa kịp uống, đã bị một bàn tay mạnh mẽ đoạt lấy. Mạc Tử Đằng nhíu mày, là ai to gan như vậy?

Cung Sử Lạp thấy hắn tức giận nhìn mình, ngược lại chỉ cười, hỏi hắn:"Sao lại trở nên thảm hại thế này?"

Chỉ một từ được bật ra từ miệng hắn:"Cút!"

Lúc nãy nhận được cuộc gọi của Nhiễu Hành Thiên bảo hắn đến đây, thay hắn ta lo cho Mạc Tử Đằng. Họ Nhiễu bận việc làm ăn bên thành phố Z chưa kịp trở về, giao phó hết thảy cho Cung Sử Lạp. Từ trong miệng họ Nhiễu, chỉ trong phút chốc đã biết rõ mọi chuyện.

A ha, Silas phát hiện bạn thân mình thì ra là một kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.

Rõ ràng nói ly hôn là hắn, không muốn ly hôn cũng là hắn.

Hắn xem cuộc hôn nhân này như trò đùa sao?

Cung Sử Lạp ra vẻ bí ẩn, nghịch ngợm hỏi Mạc Tử Đằng:"Cậu muốn biết ai là người cứu Đặng Khả Nhi ra khỏi đám biến thái không?"

Mạc Tử Đằng nghe được ba chữ kia, ánh mắt sáng lên một chút, có phần tỉnh táo quay sang hỏi hắn:"Là cậu?"

Cung Sử Lạp chỉ nhếch một bên mày, gương mặt phương Tây lộ ra nụ cười đẹp mắt.

Hôm đó hắn vừa trở về nước, trên đường về biệt thự của mình thì thấy một trận ẩu đả ven đường. Hắn ra hiệu cho phó lái dừng xe một chút, theo dõi thêm thì thấy hai tên côn đồ có ý đồ không tốt với một cô gái.

Cung Sử Lạp thấy đêm đã khuya, xung quanh lại vắng bóng người. Cô gái đột nhiên ngất xíu, không còn đánh trả lại bọn họ. Nhân lúc đó hắn đột nhiên mở cửa xe, xông đến đánh hai tên biến thái, đem cô gái quần áo không chỉnh tề trở về biệt thự mình.

Càng khiến hắn ngạc nhiên, cô gái đó chính là Đặng Khả Nhi, vợ của bạn thân hắn.

Mạc Tử Đằng không nhịn được, nắm lấy cổ áo bạn mình, hét lớn:"Tại sao cậu lại không nói cho mình biết?"

Cung Sử Lạp chỉ thản nhiên nói:"Tôi tưởng cậu không quan tâm cô ấy, người cậu yêu là bác sĩ Mộc mà?"

Hai tay Mạc Tử Đằng hơi khựng lại, phải rồi, hắn yêu Mộc Liễu Kỳ mà?

Vậy vì cớ gì cứ nghe đến tên cô lại không kiềm được kích động, trong đầu luôn xuất hiện hình bóng của cô mà không phải Mộc Liễu Kỳ?

Cung Sử Lạp nhìn đến thần sắc biến hóa trên gương mặt hắn, ra vẻ vui mừng nói thêm:"Rốt cuộc cậu cũng nghĩ sáng suốt nhỉ, Mạc? Không yêu thì là ly hôn thôi."

"Đủ rồi, cậu im miệng lại." Dứt lời, chai rượu phi tới bên quản lí, may mắn là ông ta né kịp lúc, nếu không cái mạng già này xuống gặp tổ tiên rồi.

"Người thì cũng đã mất rồi, còn cậu cũng không cần tự dối lòng mình nữa. Mình nhìn ra cậu yêu Đặng Khả Nhi."

Yêu?

Loại tình cảm này tuyệt đối không thể xuất hiện trên người hắn. Hắn từng thề rằng chỉ có thể yêu một mình Mộc Liễu Kỳ, sẽ không mở lòng với bất kì ai nữa.

Nhưng vì sao khi hắn nhìn thấy cô cứ dây dưa một chỗ cùng tên khốn khiếp Ôn Phỉ Quyền, còn có vết hôn hắn ta lưu lại thì vô cùng tức giận, tức giận đến nỗi luôn muốn tìm cách gây thương tổn cho cô?

Đến khi Đặng Khả Nhi nói muốn cùng hắn ly hôn, hắn lại có chút đau lòng không nỡ chứ?

Nghĩ đến thế, sắc mặt Mạc Tử Đằng hiện đủ biểu cảm phức tạp, nhặt lấy áo khoác, một lời cũng không nói, xoay người rời khỏi quán bar.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đặng Khả Nhi đang mệt mỏi ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ ấm áp phía sau vòng tay ôm lấy cô. Cô giật mình, muốn hét lên nhưng không đủ còn sức.

Giọng của Mạc Tử Đằng mang theo mùi rượu nồng đậm xuất hiện xen lẫn mùi thuốc cồn trong bệnh viện:"Đừng nhúc nhích, anh chỉ muốn ôm em một chút."

Tuy vẫn chưa thực sự tỉnh nhưng cô vẫn hơi run rẩy.

Mạc Tử Đằng?

Vì sao đã ly hôn rồi, vẫn còn tìm đến cùng cô dây dưa?

Đặng Khả Nhi muốn cùng hắn đôi co một trận nhưng cơn mệt mỏi đánh úp tới, đôi mắt nặng nề lại chậm rãi nhắm nghiền.

Trong cơn mê man, cô cảm nhận được có một bàn tay đang đặt trên trán mình, vòng tay siết chặt ôm lấy mình.

Thật là ấm áp, cô có chút lưu luyến...