Mạc Tử Đằng cúp điện thoại, cầm bức ảnh nhỏ nhắn ngắm nghía kĩ càng thì thầm gì đó mà chỉ có một mình hắn nghe thấy được. Cất đi bức ảnh, ánh mắt dịu dàng ấy biến mất, trở lại bộ dáng lãnh đạm lạnh lùng thường ngày tựa như người đàn ông ôn nhu ban nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

Đặng Khả Nhi nghe được tin thì mừng rỡ như điên, trong lòng vô cùng cảm kích cha mẹ của mình. Không kiềm nén được nhớ nhung hắn, cô đánh tới một cú điện thoại. Thông qua, cô nghe được tiếng thở trầm thấp mà như im lặng của hắn, cô càng không nén được yêu thương:"Tử Đằng ca ca, anh hiện tại đang làm gì?", cô cẩn trọng hỏi. Sở dĩ cô gọi hắn là ca ca không chỉ vì hắn lớn hơn cô mà vì muốn hắn như trở thành một người anh trai " không cùng máu thịt" bảo vệ và yêu thương.

"Tôi đang làm việc, cô có chuyện gì?" Hắn hơi nhíu mày, vẫn không quen cô gọi hắn như vậy.

Đặng Khả Nhi nghĩ mình đang làm phiền hắn, không dài dòng mà vào luôn vấn đề chính:"Anh có nghe được tin tức kết hôn không?"

Hắn im lặng không lên tiếng làm cô hơi lo lắng trong lòng. Một lúc sau hắn trả lời cô:"Có nghe."

Tâm cô buông lỏng một chút, thầm thở phào một hơi, lấy lại vui vẻ:"Vậy em cúp máy đây, không làm phiền anh nữa!" Sau đó liền nhấn nút cúp máy.

Mạc Tử Đằng bên kia sau cuộc điện thoại, chẳng còn hứng thú nào tập trung vào công việc nữa. Nhấn một dãy số đã xuất hiện rất nhiều trên danh bạ:"Tư Nhĩ, đặt vé máy bay sớm một chút, ta liền ly khai trong ngày hôm nay."

Bên kia nhận lệnh, không nói nhiều lập tức dập máy.

- - - - - - - - - - - - - - -

Dinh thự của nhà họ Đặng.

Lưu Tích Tuyền kêu gọi Đặng Khả Nhi xuống dùng cơm vừa lúc Mạc Tử Đằng bước vào. Bà hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền vui mừng chào đón:"Tử Đằng về rồi à, tối nay ở nhà bác ăn cơm nhé."

Mạc Tử Đằng gật đầu, nở một nụ cười nhạt đáp lại. Vừa hay Đặng Khả Nhi xuống đến liền trông thấy hắn, như một đứa con nít vui mừng khi được cho quà, cô nhào đến ôm lấy hắn:"Tử Đằng ca ca." Cô ngọt ngào gọi hắn, Mạc Tử Đằng cũng ôm lấy cô, trên mặt xuất hiện vẻ ôn nhu hiếm thấy.

Lưu Tích Tuyền bắt gặp một màn như vậy cũng chỉ mỉm cười hài lòng, xem ra sau này con gái bà sẽ rất hạnh phúc.

Tiếp theo, họ vui vẻ cùng nhau dùng bữa. Mạc Tử Đằng ngoài mặt yêu thương Đặng Khả Nhi nhưng đáy mắt hắn lại chẳng có một chút dịu dàng nào, đen láy như một hố đen vũ trụ, hoàn toàn không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.