Lần thứ nhất nếm trải dư vị hôn môi tươi đẹp này, không ngờ đối phương một quyền đánh tới, nhất thời một quyền đánh vào trên viền mắt của hắn.

“Tiểu! Lừa gạt!!” Cố Văn Hi che mắt kêu thảm một tiếng. Hắn tuy rằng rèn luyện, cũng không rèn luyện đến chỗ này, trên thực tế coi như là luyện ‘kim cương trảo thiết bố sam’ sợ rằng cũng che không nổi con mắt.

“Còn dám nói.” Chu Mộ Nhiên vẩy vẩy tay, trên mặt lóe qua một tia tàn nhẫn.

Người dám kiếm lời ở chỗ lão tử còn chưa sinh ra đâu!

“Đánh nữa ta sẽ đánh lại đấy!” Cố Văn Hi không ngờ đối phương lại dám ra tay tàn nhẫn như vậy, vốn nhìn đối phương tay nhỏ chân nhỏ không giống với người có sức lực, không nghĩ tới lực bộc phát mạnh như vậy, hơn nữa chuyên môn đánh vào mặt.

Chu Mộ Nhiên căn bản không có ý định đáp lời, mím chặt môi ấn lại Cố Văn Hi một trận cuồng đánh.

“Đệt!” Cố Văn Hi thật sự bị đánh ra lửa, nghiêng người kiềm lại tay của đối phương, bắt đầu phản kích.

Nửa giờ sau, hai người thực sự không còn khí lực, từng người nằm trên đất thở dốc. Trên trời không biết đã mưa từ lúc nào, đất đai bên người đều đã biến thành bùn đất, trên người hai người bọn họ càng dính nhiều bùn.

Hai người trầm mặt căm tức, một hồi lâu sau rốt cục không nhịn được cười to lên. Dáng vẻ của đối phương thực sự quá buồn cười.

“Này.” Nở nụ cười một lát, Cố Văn Hi gọi Chu Mộ Nhiên một tiếng.

“Làm gì.” Chu Mộ Nhiên tức giận hừ một tiếng.

“Cậu rất hợp khẩu vị của tôi, chúng ta thử giao du xem sao?”

Tuy rằng câu nói này lại đổi lại một quả đấm, thế nhưng cuối cùng cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết, hai người vẫn là bước đầu xác định  ý đồ hợp tác.

Diệp Đường nhìn thấy tiểu nghệ nhân của mình mang về một đôi mắt xanh tím, tức giận đến nỗi suýt ngất đi.

Vốn định quay xong quảng cáo cuối cùng này trong mấy ngày này, rồi phối hợp với thời gian quay phim của Trương đạo, không nghĩ tới ra ngoài một chuyến trên mặt lại xanh xanh tím tím, không biết chạy đi đâu.

Diệp Đường âm trầm hết luộc trứng gà lại thái thịt bò đắp mặt cho Chu Mộ Nhiên.

Khuôn mặt này của Chu Mộ Nhiên đương nhiên không thể ra cửa, Diệp Đường cũng không chỉ phụ trách mỗi mình y, bận đến nỗi hận không thể phân ra thành hai. Nhiều lần căn dặn Chu Mộ Nhiên không thể lại đi nữa, Diệp Đường vội vội vàng vàng rời đi.

Diệp Đường chân trước rời đi, mặt sau chuông cửa liền bị ấn vang. Chu Mộ Nhiên nhìn qua khe mắt mèo, bên ngoài là một nam nhân mặc đồng phục chuyển phát nhanh, vội vã mở cửa.

“Chuyển phát nhanh của ai?”

“Đường Hiên.” Vành nón của đối phương ép quá sâu, há mồm lộ ra một cái răng trắng như tuyết.

“Chính là tôi.” Chu Mộ Nhiên không biết có phải là đồ vật trước kia nguyên chủ đặt hay không, nghe được tên trực tiếp gật đầu nhận.

“Cầm thẻ căn cước ký nhận.”

“Được.” Chu Mộ Nhiên xoay người.

Không nghĩ tới y mới quay người lại, phía sau liền truyền đến một lực đẩy mạnh, Chu Mộ Nhiên bị đẩy vào trong nhà, tiếp theo  phía sau truyền đến âm thanh khóa cửa. Chu Mộ Nhiên trong lòng run lên.

” Hiên, là tôi.” Âm thanh trầm thấp khàn khàn làm cho Chu Mộ Nhiên quay đầu lại. Đối phương đã cởi  mũ, trên khuôn mặt vốn anh tuấn đẹp trai lại có hai vành mắt đen, có thể so với quốc bảo.

“Làm sao anh biết địa chỉ nhà tôi!” Chu Mộ Nhiên kinh ngạc mà nhìn người trước mặt, người này có biết cái gì là mất mặt hay không?

“Đừng nóng giận, tôi đến đưa cho em.”

Chu Mộ Nhiên cúi đầu, trong tay đã bị nhét vào một tuýp thuốc cao.

“Rất hữu hiệu, khi còn bé tôi thường dùng.” Cố Văn Hi thừa dịp Chu Mộ Nhiên cúi đầu xem thuốc mỡ liền hôn một cái lên mặt y, “Buổi tối gọi điện thoại cho em.”

Không đợi chu Mộ Nhiên một quyền đánh tới đi, Cố Văn Hi đã chạy ra cửa, phách lối phất tay một cái với Chu Mộ Nhiên.

Thuốc mỡ quả thật dùng rất tốt, vừa mới bôi vào liền cảm thấy được một cảm giác mát mẻ rất rõ ràng, đến buổi tối khi Diệp Đường trở lại thì vết xanh tím trên mặt đã phai nhạt rất nhiều.

Sau ba ngày Chu Mộ Nhiên thuận lợi khôi phục nguyên trạng, thế nhưng thời gian chụp ảnh vẫn chưa hẹn được, như vậy lục tục đợi mấy tháng, Diệp Đường thấy hiệp ước trên hết kỳ hạn, trực tiếp đi công ty náo loạn một hồi, cuối cùng cũng coi như là hẹn người chụp ảnh chuẩn bị chụp cho xong quảng cáo.

Đến  phòng chụp ảnh mới biết, phòng số năm đã được hẹn cẩn thận lại bị chiếm dụng.

“Thật vô lý, rõ ràng chúng tôi đã hẹn cẩn thận, tại sao lại bị chiếm dụng? Vậy chúng tôi phải làm sao?” Diệp Đường lôi kéo phụ trách phòng chụp ảnh biểu đạt bất mãn.”Dựa theo lời giải thích của anh, chờ bọn hắn đi rồi, chúng tôi cũng chỉ có hơn một giờ, chất lượng làm sao bảo đảm? Chẳng lẽ muốn chúng tôi bội ước sao?”

Thời gian ban đầu vốn là ba tiếng, hiện tại chỉ còn dư lại  một giờ, trong đó lại còn thêm thêm bớt bớt những thứ linh tinh thì càng thiếu.

Đường Hiên là lần đầu tiên chụp quảng cáo, chuyện này quả thật làm người khác khó chịu.

“Chuyện này không liên quan đến tôi.” Chủ nhiệm chỉnh chỉnh lại cà vạt của mình, hừ một tiếng, “Tôi nghe theo sắp xếp của đối phương, nếu có gì thắc mắc thì xin mời đi tìm tổng giám.”

“Anh!” Diệp Đường nghiến răng nghiến lợi. Tìm tổng giám mà có tác dụng thì hắn đã sớm tìm, mặt trên hiện tại liên hợp làm khó dễ Đường Hiên, không nói phong sát cũng không nói tuyết tàng, nhưng một mực làm khó dễ khắp nơi. Mấy ngày nay hắn cũng tức đầy một bụng khí rồi!

Chu Mộ Nhiên lôi Diệp Đường một cái, “Diệp đại ca, không cần cùng hắn cãi vã, một canh giờ cũng được rồi.”

“Ha ha.” Chủ nhiệm âm hiểm cười, trên mặt tất cả đều là vẻ khinh bỉ, “Nếu được là tốt nhất.” Một canh giờ mà nghĩ là có thể chụp xong? Cho rằng mình là người mẫu chuyên nghiệp đâu? Có thể thuận lợi chụp xong là không tồi rồi, chớ nói chi là ở trong đó chọn ra một bức ảnh tuyên truyền.

Thế nhưng sự tình đến mức này thì tiền của hắn cũng có thể đến tay được rồi.

Laure là tổng giám đốc khu vực Hoa quốc của Lạc Ninh, lần này thực sự là coi thường thị trường Hoa quốc. Lạc Ninh ở nước ngoài nguyên bản cũng coi như là một phẩm bài xa xỉ có tiếng, thế nhưng mấy năm gần đây thị trường Hoa quốc càng lúc càng lớn, rất nhiều ngành nghề trung tâm cũng bắt đầu nghiêng, Lạc Ninh cũng có dự định ở phương diện này.

Ở trong hội nghị vỗ ngực bảo đảm bắt được thị trường, nhưng bởi vì thủ hạ ăn cây táo rào cây sung dẫn đến tư liệu mà hắn nhìn thấy không được hoàn chỉnh. Chờ đến khi hắn đến Hoa quốc mới phát hiện tài chính chênh lệch một đoạn, khắp nơi giật gấu vá vai.

Cửa hàng giai đoạn đầu là chuyện có phải cắn răng cũng phải làm xong nên tài chính cho việc tuyên truyền cũng chỉ có thể giảm bớt, tiền quảng cáo ít đến mức không có ngườ nào muốn tiếp.

Chính vì thế mà cái quảng cáo không thể nào kiếm được tiền cũng sẽ không thể ló mặt trên này liền rơi vào trên tay Đường Hiên. Laure đã từng đứng ở một bên quan sát Đường Hiên một lần, trong lòng khá không coi trọng. Thế nhưng không thể lấy thêm nhiều tài chính nữa, không thể làm gì khác hơn là hiện tại làm quảng cáo mặt bằng, chờ đến khi có thêm vốn thì quay clip quảng cáo sau.

Chính là một cái mặt bằng quảng cáo như vậy, Laure còn nhận được  điện thoại của trợ lý, nói công tác quay chụp có cản trở, nguyên bản ba giờ  chụp ảnh giảm xuống còn một giờ. Điều này làm cho hắn nổi trận lôi đình.

Đối phương vốn là không phải là người mẫu chuyên nghiệp, lại giảm thời gian, ảnh chụp ra còn có thể ra cái gì? Lần này hắn nhất thiết cần phải thảo luận với công ty Tân Á, loại nghệ sĩ không chịu trách nhiệm này hắn nhất định sẽ không bao giờ dùng nữa!

Chu Mộ Nhiên thừa dịp phía trước quay chụp vẫn chưa xong, trước tiên đi nhìn hàng mẫu đồng hồ một chút.

Đồng hồ đeo tay có ba màu sắc kiểu dáng là vàng, bạc, và đen, phân biệt đại biểu ba giai tầng tuổi tác khác nhau.

Chu Mộ Nhiên cầm đồng hồ đeo tay suy tư, nhưng lại không biết phía sau có người trong bóng tối bĩu môi, thầm nghĩ quả nhiên là tiểu minh tinh không có danh tiếng gì, cầm cái đồng hồ liền không nỡ thả xuống.

Hành động này đương nhiên không thể thoát được ánh mắt của Đậu Xanh, thế nhưng Chu Mộ Nhiên cũng không để ý, chỉ là dặn dò Đậu Xanh chú ý một chút. Có người chụp trộm tự nhiên là có người chú ý, tính toán gì thì không hỏi cũng biết.

Từ trong một đống quần áo được chuẩn bị kỹ càng chọn ra ba bộ phối hợp, thành niên nam nhân  lạnh lùng trầm ổn, quý công tử tao nhã mê người, thanh xuân thiếu niên  hồ đồ đáng yêu, ba loại phong cách không hề giống nhau này được biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi Laure vội vội vàng vàng chạy tới , phát hiện sân bãi đã bị người vây quanh trong ba tầng ngoài ba tầng. Chờ đến khi hắn chen vào mới biết được tại sao lại có nhiều người như vậy, hơn nữa tất cả mọi người không chịu nói.

Người mẫu quảng cáo ở trước phông nền bày các loại tư thế, đèn flash nhấp nháy không ngừng, căn bản không cần thợ chụp chỉ điểm tư thế, trình độ chuyên nghiệp như thế làm cho người ta nhìn mà than thở.

Laure rơi vào  mê hoặc, hắn nhớ tới hắn chỉ mời đến một tiểu minh tinh, đối phương thậm chí còn không chụp mấy quảng cáo, vì thế hắn còn từng oán giận qua.

Nhưng hắn hiện tại lại nhìn thấy gì?

Động tác chuyên nghiệp như vậy, phối hợp hoàn mỹ như thế, còn khí chất hoàn toàn tôn lên đồng hồ đeo tay kia. Hắn hẳn là dựa theo quy củ trong nước, cho stylist cùng chuyên gia trang điểm một bao tiền lì xì đi.

Quay chụp cuối cùng cũng coi như hoàn thành, thợ chụp hình tỏ rõ ý cười không ngừng được, bức ảnh hoàn mỹ như thế, những chỗ phải sửa sang lại nhỏ vô cùng, nếu như có thể, hắn tình nguyện một tấm đều không sửa, duy trì trạng thái tự nhiên nhất.

“Laure? Bạn cũ của ta, cảm tạ cậu.” Thợ chụp hình vừa quay đầu liền nhìn thấy  người phụ trách Laure, kỳ thực đối phương đã sớm đứng ở bên cạnh hắn, chỉ là khi hắn quay chụp thì chỉ thấy nhân vật mục tiêu của mình, những người khác hoàn toàn không thấy mà thôi.

Nói đến lần này vẫn là Laure tự mình mời hắn lại đây quay chụp, hắn vừa lúc ở Châu Á nên đáp ứng luôn.

“Cảm tạ tớ?” Laure một mặt  mờ mịt. Hắn cùng nhiếp ảnh gia Putte quan hệ không tệ, trước kia rất nhiều quảng cáo của công ty đều được xuất phát từ tay đối phương. Lần này tài chính thực sự không đủ, không thể làm gì khác hơn là mời đối phương đến đây, cũng may đối phương cũng không phải người thiếu tiền, nghe được khó xử của hắn liền đáp ứng giúp hắn lần này. Theo lý mà nói, hẳn là hắn phải cảm ơn người này mới đúng.