Hai người bọn họ là phu thê mấy đời, xưa nay đều là đao thật súng thật, nhiều lắm là trơn một chút, thế nhưng chưa từng dùng những đồ chơi này.

Độ lớn của vật kia mơ hồ có mấy phần phong thái của lão công mình mấy đời trước!

Đêm đó Chu Mộ Nhiên có thể nói là bị dằn vặt đến chết, đến  sáng sớm đều không rời giường nổi. Vẫy tay gọi tiểu Phúc qua, “Đi, nói trẫm sinh bệnh, không lên triều.”

Tiểu Phúc gật đầu, chạy đi như một làn khói.

Chu Mộ Nhiên nghỉ ngơi nửa ngày, cuối cùng cũng coi như là rõ ràng lão công của mình không thể đùa, đã biến thành thái giám càng không thể đùa.

Trong bóng tối khua chuông gõ mõ mấy tháng, rốt cục đến ngày tuyển tú, Chu Mộ Nhiên mặc vào trang phục đế vương, cho dù chỉ là tiểu hoàng đế nhưng khí thế của đế vương vẫn bức người.

Chu Mộ Nhiên thưởng thức cây quạt trong tay, âm thầm quan sát bảy nữ tử đứng trước mặt.

Mấy nữ tử này đứng thành một hàng, chờ Chu Mộ Nhiên tuyển người.

Cũng không thể không nói, Thái sư quả nhiên thật sự có tài.

Vì phòng ngừa những trung thần kia làm khó dễ từ bên trong, lão căn bản cũng không có trực tiếp tiến cử nữ tử nhà mình.

Lấy thân phận Thái sư của lão là có thể trực tiếp đem nữ tử nhà mình trình diện trước Hoàng thượng. Ở trong triều đại này đã có mấy đời có chuyện như vậy.

Hoàng đế vừa có thể hưởng dụng nữ tử, cũng là đại biểu cho việc ân sủng đại thần. Ngược lại, đại thần cũng dùng việc này biểu đạt trung tâm, cũng có thể dính hoàng thân, càng tuỳ cơ ứng biến, cũng dễ dàng thu được quyền lợi.

Cho nên nói đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.

Thế nhưng Thái sư cũng không có làm như thế, mà là để cho tôn nữ của mình ẩn giấu trong một đám tú nữ, mặc cho Hoàng thượng đi chọn.

Điều này làm cho một đám lão thần căn bản không có cách nào soi mói.

Tuy nhiên Thái sư không phải loại người ngu ngốc, người tuy rằng không có trực tiếp đẩy lên trước mặt Hoàng thượng, nhưng việc này do lão đến chủ đạo, ở giữa có rất nhiều biện pháp có thể dùng để đối phó.

Ví dụ như bên trong bảy người này,cố ý lựa chọn mấy người cũng không phải quá xinh đẹp để tôn lên quần áo, đồ trang sức của những người tới tham gia tuyển tú này không nhiều, thậm chí có mấy người vẫn là dùng trang phục thống nhất trong cung.

Muốn tài năng xuất chúng, đào bạc đi.

Thái sư làm càng độc hơn, những son phấn, trang phục kia đều cổ xưa không thể tả, chỉ có những nữ tử theo phe lão mới ngăn nắp xinh đẹp.

Chính vì những điều này mà dung mạo kém thì càng kém hơn nhiều.

Một chiêu cuối cùng, cũng là một chiêu độc nhất của Thái sư.

Bên trong những nữ tử này, rất nhiều nhìn bề ngoài không liên quan gì đến Thái sư cả, cũng không có lợi ích tương quan, chỉ là nữ tử đến tuyển tú những địa phương khác nhau. Nhưng trên thực tế, Tô Cấm Khê đã sớm hiểu rõ tất cả.

Những cô gái này, có người dung mạo tuyệt sắc, có người dung mạo chỉ là thanh tú, có người thậm chí không biết mình thành quân cờ của ai, nhưng cũng đã thành công cụ để Thái sư lợi dụng.

Chu Mộ Nhiên nhìn như không hứng lắm lựa chọn  mấy người, lại chọn mấy người xinh đẹp trực tiếp phong Tiệp dư, việc này mới xem như là kết thúc.

Tới việc tuyển chọn Hoàng hậu, đương nhiên là nhi nữ của mấy vị đại thần, Chu Mộ Nhiên xem đi xem lại mấy nữ hài này, cuối cùng chọn một nữ tử.

Đây là nữ hài nhà người thân của Thái sư, dung mạo cực kỳ lãnh diễm, tuy rằng không phải là người đẹp nhất trong số mấy nữ hài nhưng khí chất lại đủ để áp đảo những người khác.

Thái sư cười đắc ý, nói với mấy lão đại thần bên cạnh “Đây không phải là ta giở trò, thực sự là bệ hạ tự mình khâm định, không thể nói ta cái gì đúng không?”

“Nếu bệ hạ chọn, chúng ta đương nhiên không thể nói cái gì.” Lão trung thần cầm đầu vuốt ve chòm râu, đè xuống những người bên phía trận doanh của mình.

Chọn xong Hoàng hậu nhưng đại hôn vẫn phải chờ. Dù sao cũng là quốc mẫu của một nước, các loại lễ tiết rườm rà vô cùng. Thế nhưng những người được chọn là Quý nhân, Tài nữ thậm chí là Tiệp dư đều có thể đi đầu tiến cung tùy Hoàng thượng chọn dùng.

Những đại thần này thấy tuyển nữ hài nhà người thân của Thái sư thì đều có chút ủ rũ. Nữ tử kia xác thực xuất sắc, vượt qua mình, thế nhưng ai cũng biết, nữ tử này tiến cung, tương đương với vững chắc địa vị của Thái sư. Dù sao nhà người thân kia vẫn phải dựa vào Thái sư chỉ dẫn, cũng không phải là gả nữ nhi vào cung liền có thể đột nhiên đứng lên.

Nhưng bọn họ không biết chính là, Thái sư trong bóng tối càng cao hứng hơn, bởi vì ngoại trừ ngoại trừ nữ tử đó thì lần này bệ hạ chọn năm, sáu người của lão.

Tỉ lệ này rất cao, lúc đầu làm cho lão có chút kinh hoảng, thế nhưng sau đó cẩn thận cân nhắc lại, lại cảm thấy đây không thể là kế sách của Hoàng thượng được mà là do lão chuẩn bị quá mức hoàn thiện, dù như thế nào thì đối phương cũng vẫn sẽ mắc câu.

Chu Mộ Nhiên tự nhiên là cắn mồi, chỉ là y ăn mồi, móc lại ói ra.

Thu những nữ tử này vào cung, mỗi ngày chọn một người đến tẩm cung qua đêm, thế nhưng sau khi đến, Chu Mộ Nhiên ôn hòa nói chuyện vài câu với đối phương dưới sự giám sát của Tô Cấm Khê, rồi cho đối phương ăn điểm tâm uống trà.

Bên trong trà với điểm tâm đã được bỏ thuốc mê muội trí óc do Tô Cấm Khê cung cấp. Nửa đêm trở về, những nữ hài này đều sẽ cho rằng mình được ân sủng, kỳ thực tất cả chỉ là ảo giác.

Mà diễn xuất một tuồng kịch này, chính là đương kim hoàng thượng cùng với tổng đốc thái giám Tô công công.

“Ngươi tối hôm nay mà lại triệu người, ta sẽ cùng ngươi trở mặt a!” Chu Mộ Nhiên nhanh khóc. Từ khi những nữ hài này vào cung, mỗi tối Tô Cấm Khê đều để cho Chu Mộ Nhiên chọn một người tới. Đáng tiếc bị kích thích đến nỗi không khống chế được lại chính là Chu Mộ Nhiên.

“Được được được, tối hôm nay chỉ có hai ta, không ai ở bên ngoài nghe tiếng.” Nhìn thấy lão bà xù lông, Tô Cấm Khê vội vã động viên.

Chu Mộ Nhiên quả nhiên là mệt mỏi, sau khi tắm rửa liền dựa sát vào lồng ngực của Tô Cấm Khê ngủ say.

Tô Cấm Khê có chút sững sờ, mấy ngày nay hắn chỉ lo lão và không vừa lòng, kết quả, đây là là lão bà bị suy kiệt?

Cũng may hắn mỗi ngày đều chú ý đến cái mông nhỏ béo mập mịn màng kia, nỗ lực bảo dưỡng bôi thuốc, không làm cho y có chút khó chịu nào.

Cuối cùng cũng coi như là chứng cứ đều vào tay, Tô Cấm Khê gom lại hết đống thư từ qua lại, cất cẩn thận.

Bây giờ tội chứng là có, thế nhưng cái này cũng không phải quan trọng nhất.

Binh quyền, mới là quan trọng nhất.

Thân là hoàng đế, tay cầm quyền sinh quyền sát. Thế nhưng quyền sinh quyền sát này không phải nói là được.

Binh quyền, chính là hậu thuẫn của quyền sinh quyền sát. Không có binh quyền, hoàng đế cũng chỉ là con rối.

Nguyên nhân Chu Mộ Nhiên không dám dễ dàng động thủ chính là Cấm vệ quân của Hoàng thành nằm dưới sự chưởng khống của nhi tử thái sư.

Hoàng thành là trọng yếu nhất, dù cho những chuyện khác có thành công nhưng y chết rồi cũng là toi công.

Muốn khống chế lại Cấm vệ quân, chỉ có thể là Liên phòng doanh, thế nhưng làm thế nào mới có thể đem đội ngũ đó đến đây mà không làm kinh động đến Thái sư.

Chu Mộ Nhiên không biết Tô Cấm Khê làm như thế nào, chỉ đến khi Chu Mộ Nhiên nhìn đến mấy vị tướng quân quỳ gối trước mặt mình thì y mới cảm giác chân thật.

Cảm giác có người giúp, thật tốt.

Có lẽ là Chu Mộ Nhiên gần đây càng ngày càng kiên cường, càng ngày càng có khí thế của đế vương.

Thái sư cùng Thái hậu hoảng rồi.

Thực lực của mình không hề bị suy yếu, mà tiểu hoàng đế còn chưa chính thức thân chính này đã không khác gì Hoàng đế chính thức cả, chuyện này thực sự ảnh hưởng rất lớn đến lão.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không đợi đến khi vị tiểu hoàng đế này có hậu chỉ sợ lão đã bị diệt trừ.

Kế trước mắt…

Thái sư sửng sốt. Lẽ nào chỉ có thể mưu phản sao?

Chuyện như vậy lão sớm đã có kế hoạch, thế nhưng nếu có thể bắt không chút biến sắc thì đương nhiên là tốt nhất. Lão vốn định tiến thêm một bước nữa, chờ đến khi tiểu hoàng đế chết rồi, lập một hài tử, lão làm Nhiếp chính vương. Từng bước một tan rã hoàng quyền, học Tào Tháo.

Vì thế lão cùng với mấy vị tướng quân đã luyện tập trong bóng tối, thu nạp các loại. Mấy người này cũng vô cùng tôn trọng khách khí với lão, làm lão lâng lâng.

Nghĩ đến đó, Thái sư vội vội vàng vàng về nhà, cẩn thận mà suy nghĩ kỹ càng kế hoạch. Lại lấy ra một bình ngọc nhỏ trong mật thất, định tiến cung đưa cho Thái hậu.

Tiểu Hoàng thượng tuy rằng không có dòng dõi, thế nhưng huynh đệ chi thứ vẫn còn, thực sự không được, lão sẽ làm cho trong thiên hạ này không ai có thể ngồi lên vị trí kia, đến lúc đó sẽ không có ai có thể ngăn được lão.

“Đây chính là dược?” Chu Mộ Nhiên cầm bình ngọc nhỏ nhìn kỹ, “Thái hậu cũng thật là tín nhiệm ngươi a.”

“Ha ha…” Tô Cấm Khê cười gượng. Lão bà rất chua*, vẫn là không tiếp lời thì tốt hơn.

(* ý nói ẻm ghen đó)

“Ngươi nói, ả tín nhiệm ngươi như vậy?” Chu Mộ Nhiên liếc chéo Tô Cấm Khê một chút, “Nếu như cái này mà để cho người ta biết thì sẽ là tội tru di cửu tộc.”

“Ả tự nhiên là tin, ai bảo ta đã là tâm phúc chứ.” Tô Cấm Khê cầm tay Chu Mộ Nhiên hôn một cái “Thế nhưng ả làm sao biết, ta mới càng là tâm phúc của bệ hạ.”

“Tâm phúc, ngươi ở trong mắt thủ hạ của ngươi, chính là một nam sủng mới phải chứ?” Nói đến cái này Chu Mộ Nhiên đột nhiên hứng thú, mấy đời trước y nhiều lần bị ép, bây giờ y làm Hoàng thượng, đối phương thành Thái giám, lần này y ở bên trong mắt người, hẳn là mặt trên đúng không? “Ngươi nói, bọn họ có từng nghị luận ngươi sau lưng?”

“Bọn họ dám.” Tô Cấm Khê không ngẩng đầu  cho Chu Mộ Nhiên đáp án.

“Dược đã có, mấy vị kia lão thần cũng chuẩn bị kỹ càng. Sáng mai liền bắt đầu trang*?”

(* giả vờ, đóng kịch)

“Đêm nay liền bắt đầu trang đi, tí nữa ta cho ngươi dịch dung một chút.”

(Chỗ này là giả vờ bị trúng độc, dịch dung sắc mặt một chút để đánh lừa người khác)

Chu Mộ Nhiên còn nhớ lần trước bị dịch dung, y thành một cô gái, bây giờ lần thứ hai dịch dung, thật giống như ôn chuyện cũ. “Cho ta trang phục đẹp đẽ chút.”

Tô Cấm Khê nở nụ cười, “Được rồi.”

Lúc nửa đêm, trong cung loạn, Hoàng thượng xảy ra vấn đề rồi!

Thái hậu ở trong tẩm cung của mình nhếch miệng cười.

Mỹ nhân, còn trung tâm, quan trọng nhất chính là, hắn cũng không phải là thái giám, đây đúng là chuyện tốt tuyệt hảo.

Chờ một lần nữa lập tiểu hoàng đế, ả liền đem dược mà ả tìm tới được cho Tô Cấm Khê, để hắn khôi phục bản sắc của nam nhân. Đến lúc đó, hắn còn không yêu đến càng khăng khăng một mực?

Khi đó trong hoàng cung này, ả là nữ chủ nhân, hắn là nam chủ nhân, chẳng phải là quá mỹ diệu.

Nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp sau này, Thái sư nhận được tin mang theo cấm quân ngoài mặt là hộ giá, kì thực là bức cung, mấy vị tướng quân tay nắm trọng binh bỗng dưng đổi mặt. Một bộ lười biếng khinh thường nhìn Thái sư.

“Các ngươi! Có ý gì?” Thái sư biến sắc mặt, “Chẳng lẽ các ngươi muốn soán vị cướp ngôi!”

“Muốn soán vị  không phải chúng ta, là Thái sư ngài chứ?” Âm thanh của Tô Cấm Khê truyền tới từ phía sau.

“Tô công công, không được ngậm máu phun người a!” Thái sư biến sắc mặt, không nhịn được cười gằn. Số mệnh không bằng, ngay cả một tên thái giám cũng dám đến quát lớn lão.

“Lý tướng quân, Triệu tướng quân, các ngươi đây là ý gì?” Thái sư nhìn thấy binh lính vây quanh, mặt trầm xuống, thị vệ phía sau lão cũng lấy ra đao thương.

“Thái sư, thống lĩnh Cấm vệ quân kia, chính là công tử của ngài? Hiện tại hắn bức cung bị bắt, có phải là do ngài chỉ thị không?”

Tô Cấm Khê vung tay lên, thị vệ bên người tha đến một người đầu tóc rối tung, quần áo trên người máu me đầm đìa, người đã sống dở chết dở.

Thái sư liếc mắt là nhìn ra đó là ấu tử của mình, tay run thành một đoàn.

“Ngươi cái tên Thái giám đoạn tử tuyệt tôn chết bầm, ngươi dám hãm hại ta?” Giây phút khi Thái sư nhìn thấy con trai của mình, tâm đều sắp nát, lão tuy rằng có mấy người nhi tử, thế nhưng chỉ có một người không chịu thua kém. Không nghĩ tới hiện tại…

“Mang thái sư xuống.” Trên mặt Tô Cấm Khê mang theo ý cười, không hề mất đi lý trí vì đối phương chỉ vào mặt chửi ầm lên một chút nào. Dù sao hắn mới là người thắng.