Cố Văn Nhã kỳ thực rất yêu thích Đường Hiên, dù sao Đường Hiên dung mạo đẹp trai, tính cách còn ôn hòa mềm mại, bao dưỡng loại tình nhân này là thư thái nhất.

Thế nhưng nam nhân đều yêu người khéo léo, Hòa Thánh Hiên dung mạo diễm lệ, hơn nữa ở trên giường rất phóng khoáng, Cố Văn Nhã lên giường mấy lần với hắn, xác thực rất tận hứng.

Một tên dùng thân thể để đổi lấy tiền cùng cơ hội, một tên dùng tiền để mua bạn tình, nói ra đúng là không có gì đáng trách, mặc kệ chuyện của những người khác, chỉ là bọn hắn không nên liên lụy đến Đường Hiên.

Một tên hứng khởi muốn bao dưỡng, một tên khác lại hay đố kỵ, lén lút hạ thủ.

Sau khi Hòa Thánh Hiên thành danh thì làm khó dễ Đường Hiên khắp nơi, ép hắn lên đường chết, mà Cố Văn Nhã rốt cục chơi chán, thẳng thắn lại vô tình vứt bỏ Đường Hiên, ngược lại lại tiếp tục sủng hạnh Hòa Thánh Hiên đã đứng ở chỗ cao, triệt để tan nát đường của Đường Hiên.

Chu Mộ Nhiên ném đi hột táo trong tay, trên mặt lộ ra một tia tà khí.

Tổng giám đốc? Con nhà giàu? Vậy trước tiên ra tay từ tiền của hắn.

Một tuần lễ sau sự tình rốt cục hạ màn, tuy rằng Hòa Thánh Hiên có hiềm nghi thế nhưng chứng cứ chung quy là không đủ, mà một kẻ tình nghi khác la Cao Dương đã bị tuyên bố là có tội, vì thế Hòa Thánh Hiên vô tội phóng khích.

Đừng nói là chút chứng cứ này không thể định tội, coi như là định tội cũng không như ý muốn của Chu Mộ Nhiên. Muốn thu thập hai tên tra nam này, trước tiên thả cho bọn họ một chút, rồi mới triệt để làm tan nát hy vọng của bọn họ.

Chu Mộ Nhiên cũng không để ý mình có phải quá mức độc ác hay không, ngẫm lại Đường Hiên đã bị uổng mạng, những thứ sắp phát sinh chính là tội mà bọn họ phải chịu.

Mà Hòa Thánh Hiên đã được phóng thích lại như một làn khói đâm vào biệt thự của Cố Văn Nhã, cùng đối phương đánh cái nước sôi lửa bỏng.

Hòa Thánh Hiên rụt đầu rụt cổ nhịn một tháng, sự tình có vẻ như là đè xuống.

Một tháng lấy lòng, Cố Văn Nhã ăn hài lòng, tuy rằng Hòa Thánh Hiên mang đến cho công ty một chút ảnh hưởng trái chiều, thế nhưng có minh tinh nào là không bị đen, vụ án này không có cách nào xác nhận tính chân thực, đương nhiên là không sao.

Vì thế sự tình hơi có chuyển biến tốt một chút, Cố Văn Nhã liền bắt đầu đền bù cho tiểu tình nhân, các loại tài nguyên nghiêng về phía Hòa Thánh Hiên, đủ loại thủ đoạn tẩy trắng. Các nguyên lão của công ty mặc dù có ý kiến với hành động này, nhưng nể mặt phụ thân của hắn cũng nhiều nhất chỉ là oán hận vài câu, Cố Văn Nhã không quan tâm một chút nào.

Cố gia có tiền, tuy rằng hắn không phải con trai duy nhất, thế nhưng có mẹ ở đây, tương lai mảnh này gia nghiệp còn không phải là vật trong túi của hắn?

Hòa Thánh Hiên cũng coi như không chịu thua kém, hắn vốn là dung mạo diễm lệ, lại lộ ra ánh sáng nhiều như thế, cũng coi như là nhân họa đắc phúc nhân khí tăng mạnh.

Hòa Thánh Hiên gần đây sống rất là vui vẻ, bởi vì tài nguyên nghiêng, hắn hiện đang hưởng thụ đến hầu như là tài nguyên của minh tinh tuyến một, hợp tác với các loại hàng hiệu, trong lúc nhất thời thành nhân vật nhận được nhiều chú ý.

Đứng vững  bước chân, Hòa Thánh Hiên trước hết không phải là cứu giúp Cao Dương bị hắn đẩy ra ngoài. Cao Dương mấy ngày nay vẫn bị giam trong ngục thẩm vấn, mà Hòa Thánh Hiên đã sớm quên người ái mộ lớn lên cùng hắn này, yên tâm thoải mái  hưởng thụ  vui vẻ của thành công.

Đối với Chu Mộ Nhiên, hắn liền không khách khí như thế, ỷ vào lần này nửa làm rõ sự tình với Cố Văn Nhã, Hòa Thánh Hiên lấy tự xưng bà chủ, mà bị mê bị váng Cố Văn Nhã cũng không có phản ứng gì. Dặn dò  tổng giám hết sức làm khó dễ, những quảng cáo, kịch bản, đưa tới cho Đường Hiên đều là nát  không thể lại nát, nhận không bằng không nhận.

Vì chuyện này, Đường Hiên cùng tổng giám làm ầm ĩ không phải một hai lần, dù cho nhân mạch có tốt, y cũng không thể vượt qua công ty tiếp hợp đồng.

Hòa Thánh Hiên dự định rõ ràng, chính là muốn Đường Hiên dần dần mờ nhạt khỏi vòng. Một cái cuộn phim muốn đập một hai năm, một hai năm này làm cho y không có một chút hoạt động nào, nhìn y còn có thể có nhân khí gì.

Chờ đến khi y ra khỏi tầm mắt của khán giả rồi, đến lúc đó không phải là mặc hắn xoa nắn vò viên!

Chu Mộ Nhiên lúc này đang ngồi ở trong quán cà phê chờ người.

Một tháng này, y cùng Đậu Xanh bắt đầu sao cổ phiếu.

Cái này còn còn dựa vào nguyên chủ Đường Hiên.

Nguyên chủ mấy năm trước kiếm lời  tuy rằng không nhiều, nhưng vẫn lớn hơn người thường nhiều lắm. Hắn lại thành thật, căn bản không đi ra ngoài tiêu lung tung, mấy năm qua cũng là một bút tiền không nhỏ.

Hơn nữa sau khi Chu Mộ Nhiên đóng phim có một chút thù lao, làm cho cầu tuyết của y lúc đầu cũng không nhỏ, lúc này mới trong vòng một tháng lăn thành  mức độ như vậy.

Huống hồ còn có Đậu Xanh ở đây, tất cả bí mật đều không phải bí mật. Chu Mộ Nhiên đưa tay tập trung vào thị trường chứng khoán, chuyên môn xâm nhập kí ức của mấy quan viên lớn, chỉ trong một tuần lễ ngắn y đã kiếm được một bút.

Một tháng này y ở trong thị trường chứng khoán kiếm tiền giống như một quả cầu tuyết bình thường càng lăn càng lớn, bây giờ đã thành một con số kinh người.

Trước kia khi Đậu Xanh đánh cắp tư liệu, trên đường đã từng cho gọi điện thoại cho Chu Mộ Nhiên, lộ ra chân tướng. Hiện tại khổ chủ tìm tới cửa.

Đối phương không phải kẻ ngu dốt, hai ba câu liền tìm ra  trọng điểm, lời giải thích mà Chu Mộ Nhiên đã chuẩn bị bị đối phương phản bác đến nỗi không thể dùng được, tự nhiên chỉ có thể nghe lời của đối phương, gặp mặt một lần.

Đậu Xanh vốn định đích thân ra tay, trực tiếp tiến vào thân thể đối phương xóa đi đoạn ký ức này. Thế nhưng dĩ vãng thuận buồm xuôi gió bây giờ hắn lại bị che ở ngoài.

Điều này quá không thể lý giải. Ở trên thế giới này, theo lý thuyết ngoại trừ mục tiêu lúc trước, cũng chính là kẻ thù của nguyên thân là Hòa Thánh Hiên, Cố Văn Nhã, Cao Dương là không thể xâm nhập còn lại những người khác đều không thành vấn đề. Thế nhưng hiện tại, đột nhiên lại xuất hiện một đối tượng không phải mục tiêu không thể nào xâm nhập.

Bất đắc dĩ, Chu Mộ Nhiên chỉ có thể tự mình đi một lần.

Diệp Đường gần đây bị sỉ nhục quá chừng, Đường Hiên tự nhiên cũng không có hợp đồng gì, ngoại trừ vai nam nhị trong bộ ‘Nghịch thần’ của Trương đạo ra, hiện nay chỉ còn một đại ngôn đồng hồ đeo tay muốn chụp mấy bức ảnh quảng cáo mà thôi.

Thuận lợi xin nghỉ nửa ngày với Diệp Đường, Chu Mộ Nhiên chờ ở trong phòng cà phê, thế nhưng có vẻ y đến quá sớm, đối phương còn chưa tới. Suy nghĩ một chút, Chu Mộ Nhiên cầm điện thoại di động vào mạng.

Nhìn thấy bình luận ngập trời liên quan đến Hòa Thánh Hiên trên mạng, Chu Mộ Nhiên không nhịn được nở nụ cười. Nhân vật chính đúng là nhân vật chính, cho dù lúc trước đều suýt chút nữa tiến vào ngục giam, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi nhân khí lại trở về, hơn nữa còn hồng hơn trước kia nhiều lắm.

Chơi như vậy mới vui, như vậy y mới có thể chơi đến sảng khoái, trả thù sảng khoái.

Thế nhưng Chu Mộ Nhiên nhìn thoáng qua thấy có mấy tin tức liên quan đến mình, tuy rằng không tính rất nghiêm trọng, thế nhưng bị bôi đen không một tiếng động như thế, thực khiến người ta khó lòng phòng bị.

Thật là muốn chết a.

Vốn là định thả cho hắn một thời gian, không ngờ đối phương lại cố gắng tìm đường chết như thế.

Chu Mộ Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quyết định lại thêm hỏa cho Hòa Thánh Hiên, để cho hắn thật hồng.

Không lâu lắm, trên mạng xuất hiện sự tình liên quan đến Cao Dương, Cao Dương là bằng hữu lớn lên từ nhỏ của Hòa Thánh Hiên, trong đó nói thật thật giả giả về sự tình liên quan đến chuyện trúng độc lần trước, làm cho vụ án vốn vẫn chưa thẩm lý lại càng thêm mê ly.

Đến cùng Cao Dương là vì bằng hữu nên mới hạ độc?

Hay là Hòa Thánh Hiên đem tội danh đẩy cho bằng hữu?

Hoặc là trong đó có một bí mật khác?

Thế nhưng cho dù sự tình có như thế nào, bây giờ Hòa Thánh Hiên hỏa đến rối tinh rối mù, Cao Dương lại ở trong ngục giam, về tình về lý, có vẻ Hòa Thánh Hiên có chút không có nhân tính.

Những bài viết này đã được đẩy lên làm đề tài đứng đầu, quan điểm của mọi người không giống nhau, càng nói càng kịch liệt, cãi nhau ầm ỹ.

Chu Mộ Nhiên không nhịn được cong lên  khóe miệng, giơ tay gọi người phục vụ gọi một ly rượu đỏ.

Cái tên khốn nạn ước y tại sao vẫn chưa tới?

Chu Mộ Nhiên khẽ cau mày, khẽ nhấp một ngụm rượu.

Cố Văn Hi vừa vào phòng cà phê liền nhìn thấy Đường Hiên. Trước khi đến hắn tự nhiên có tìm hiểu một số điều về đối phương, thế nhưng bức ảnh mà hắn xem là của nguyên chủ, Chu Mộ Nhiên tuy rằng dùng thân thể này, thế nhưng dung mạo cũng đã có biến hóa.

Đường Hiên dung mạo tuấn tú, thế nhưng tính tình yếu đuối vô cùng, loại nhu nhược này đã ăn sâu vào trong xương máu, vì thế giữa hai lông mày đều mang theo một loại nhát gan, một loại nhường nhịn.

Thế nhưng Chu Mộ Nhiên tuyệt nhiên không giống. Tính tình của y kiêu ngạo, tuy rằng ẩn giấu  không tệ, xem ra rất là hiền hoà, thế nhưng tinh thần phấn chấn, trong nháy mắt làm cho mọi người sáng ngời lên.

Con mắt đặc biệt có biến hóa lớn, hoàn toàn là cặp mắt hoa đào vốn có của Chu Mộ Nhiên. Mặt mày hẹp dài, lông mi dày đặc, ánh mắt sáng lạn giống như hoa đào, lại linh động như nước chảy. Đặc biệt là khi nhìn người khác, con ngươi chuyển động, vô cùng động lòng người.

Khi Cố Văn Hi nhìn thấy bức ảnh cũng không có ý kiến gì, ở trong giới diễn viên lớn lên dễ nhìn là một yêu cầu cơ bản, người đẹp hơn Đường Hiên có rất nhiều.

Đặc biệt là dáng vẻ khi bị khinh bỉ giống con thỏ của đối phương, hoàn toàn không phải là loại hình hắn có thể động tâm, đúng là dạng mà tên em trai khác mẹ kia của hắn thích nhất.

Thế nhưng đến gần y mới phát hiện hiện, vẻ mặt nam hài này híp mắt lắc chén rượu trong tay vô cùng tà mị, đặc biệt là dáng vẻ hơi nhấp rượu kia, càng làm cho tâm của hắn giống như bị nắm một cái.

Nguyên lai không phải con thỏ nhỏ, mà là mèo rừng nhỏ. Không biết đệ đệ hắn lúc nào thay đổi khẩu vị, phẩm vị này thực sự là giống hắn.

Cố Văn Hi chỉ cảm thấy yết hầu ám ách, vô cùng khó chịu. Dưới chân không tự chủ bước nhanh hơn, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì đã đứng ở  trước mắt Chu Mộ Nhiên, hơi cúi người, rất có cảm giác ngột ngạt  đối diện cùng Đường Hiên.

“Đường Hiên?” Cố Văn Hi giả vờ hỏi một câu.

“Anh gọi điện thoại?” Chu Mộ Nhiên không hề có một chút nào bị đối phương doạ đến, trái lại tùy ý ngồi trên ghế sô pha, tìm một tư thế càng thoải mái cho mình, dù bận vẫn ung dung  giơ tay chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện.”Ngồi đi.”

Cái thái độ kia, thật giống như người bề trên  bố thí. Cố Văn Hi không những không tức giận, trái lại càng thêm cảm thấy hứng thú, không chút biến sắc  nhìn đối phương.