Nghĩ tới đây, Lưu Dong ngồi không yên, không khỏi dùng ánh mắt ra hiệu với Hàn Kiều.

“Thật không tiện a, bọn tôi muốn đi phòng rửa tay một chút.”

“Chủ nhân, tâm tình của nữ nhân đối diện rất không thích hợp!”

“Ngươi xâm nhập vào trí nhớ của cô ta xem sao.”

“... Đó là nhân vật mục tiêu, không có cách nào xâm nhập.” Đậu Xanh vẫn cao chưa đến bàn ăn, đứng ở bên cạnh bàn lộ ra biểu tình tội nghiệp. Đáng tiếc người duy nhất nhìn thấy nó là chủ nhân của nó lại không nhìn nó lấy một cái.

“Nha, quên.” Chu Mộ Nhiên không hề áy náy nói với đối phương, đưa tay gọi người phục vụ qua muốn một ly rượu đỏ.

“Lưu Dong, cậu làm gì a? Có chuyện gì không thể ngày mai rồi nói?” Hàn Kiều tiến vào phòng rửa tay rất không cao hứng mở miệng.

“Hàn Kiều, cậu trước tiên đừng nóng giận. Tớ sực nhớ ra một chuyện, tên Tống Hi Nhan kia hình như có rất nhiều bạn gái!” Lưu Dong do dự nói, “Tớ đang thắc mắc tại sao tên của hắn lại có thể quen tai như vậy, tớ từng nghe nói qua có nữ hài hẹn hò với hắn a.”

“Thật không? Vậy thì như thế nào?” Hàn Kiều sửa sang lại dung nhan trước gương, “Nam sinh soái khí như thế, lại biết đánh nhau, không có bạn gái mới là chuyện kỳ lạ.”

“Nhưng là, hắn...”

“Có quan hệ gì, tớ lại không là muốn kết hôn cùng hắn, chỉ là hẹn hò trên giường mà thôi.” Hàn Kiều chỉnh trang xong xuôi, “Nếu không cậu về trước đi? Ngày mai tớ gọi cậu sau?.”

“Hàn Kiều...” Lưu Dong hô hai tiếng, đối phương cũng không quay đầu lại, lưu lại Lưu Dong đứng một mình trong phòng rửa tay, trên mặt là vẻ tàn nhẫn cùng quyết liệt.

Chu Mộ Nhiên đương nhiên không có hứng thú gì với Hàn Kiều, nhìn thấy quay trở lại chỉ có một mình nàng, làm bộ lơ đãng hỏi thăm một câu, trao đổi số điện thoại cùng với Hàn Kiều liền cùng với hai người Đường Dần ly khai.

“Tống tiên sinh, không phải là ngài coi trọng nữ nhân kia chứ? Nữ nhân kia vừa già vừa xấu, ngài không thể vì một nữ nhân như vậy mà phản bội chủ nhân!” Đinh Mùi luôn luôn trầm mặt, đến khi lên xe cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng.

“Nha?” Chu Mộ Nhiên đang cúi đầu phân tích Lưu Dong, nghe được Đinh Mùi mở miệng, ngẩng đầu lên, phi thường nghiêm túc nói, “Vậy thì Đinh Mùi cảm thấy tôi ở cùng với một nữ nhân như thế nào thì mới không phản bội chủ nhân nhà cậu?”

“Đương nhiên là phải tài giỏi, còn phải vóc người đẹp, dài đến phiêu... Chờ chút! Tôi không phải ý này!” Đinh Mùi nổi giận, “Ngài không thể phản bội chủ nhân.”

“Tại sao?”

“Chủ nhân hắn lớn lên đẹp trai, vóc người cũng tốt, hơn nữa công phu lại phi thường cao. Tối quan trọng chính là ngài ấy là một người phi thường đáng kính, một người đàn ông tốt như vậy kiếm đâu ra chứ! Chủ nhân có thể coi trọng ngài, chuyện này quả thật là phúc phận trời cho, ngài tại sao lại có thể làm chuyện có  lỗi với chủ nhân chứ!”

“Khục khục.” Đường Dần rót hai chén rượu, một chén đưa cho Chu Mộ Nhiên, tiếp đó ho nhẹ hai tiếng, “Đinh Mùi, chú ý tôn ti.”

“Tôi!” Đinh Mùi hiển nhiên còn có một bụng lời muốn nói, nhưng cũng chỉ nén trong bụng.

“Đinh Mùi a? Có phải cậu thầm mến Túc Liễu Nguyên hay không?” Chu Mộ Nhiên nhấp một ngụm rượu.

Chuyện của Lưu Dong còn cần tiếp tục tiếp xúc mới biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt phòng bị cùng chán ghét kia không phải là làm bộ. Suy nghĩ một chuyện hồi lâu y cũng mệt mỏi, vừa vặn cầm lấy Đinh Mùi đùa một lúc, thả lỏng tâm tình.

Quả nhiên, sau một khắc Đinh Mùi kém chút nữa là nhảy lên khỏi chỗ ngồi, “Tống tiên sinh làm sao có thể gọi thẳng tên của chủ nhân chứ!”

“Làm sao? Hắn không là vị hôn phu của tôi sao? Tại sao tôi không thể gọi tên hắn?” Chu Mộ Nhiên tựa ở ghế sô pha, liếc nhìn Đinh Mùi, đùa đứa nhỏ chơi thật vui.

“Coi như thành phu thê, ngài cũng không thể gọi như thế a!” Đinh Mùi quả thực muốn khóc. Từ nhỏ hắn đã không còn phụ thân, là Túc Liễu Nguyên mang theo hắn ở bên người nuôi lớn, phần cảm tình này vô cùng thâm hậu, Đinh Mùi cũng coi Túc Liễu Nguyên như thần.

“Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu.” Chu Mộ Nhiên nhắc nhở.

“Vấn đề gì.” Đinh Mùi ngẩn ngơ. Đường Dần bên cạnh thực sự không nhịn được, cười ra tiếng.

Từ nụ cười này của Đường Dần, Đinh Mùi cũng phản ứng lại, “Tống tiên sinh không cần đùa kiểu này! Bắt đầu từ ngày hôm sau, tôi sẽ dạy ngài cách sử dụng súng ống.”

“Còn có chương trình học này?” Chu Mộ Nhiên cau mày. Y là một tên lười, không cần động thì nhất định không động. Huống hồ khi y tới nơi này, Tống Hi Nhan đã nói với y rồi, bản vẽ do hắn thiết kế ra có thể thay đổi lịch sử, hi vọng y có thể vẽ ra một lần nữa, thay đổi trang bị biên cảnh Đế quốc, sớm ngày tiêu diệt sạch sẽ Yêu tộc ở biên cảnh.

Đối với lời giải thích của Tống Hi Nhan, Chu Mộ Nhiên lúc đầu còn không coi là thật, người lợi hại như thế làm sao lại có thể chết thảm như vậy.

Cho tới hôm nay, Chu Mộ Nhiên mới bừng tỉnh, những thứ trong trí nhớ đó không phải là nhặt không. Cái năng lực chỉ cần nhìn thấy vật là có thể phân tích một đống thứ như thế không phải chỉ cần có năng khiếu mà còn cần nỗ lực tương ứng.

Cho nên bắt đầu từ hôm nay Chu Mộ Nhiên định tăng thêm thời gian học tập cho bản thân, bắt đầu từ bảy giờ chiều đến mười một giờ, ở thư phòng học tập máy móc, mau chóng vẽ ra bản vẽ hoàn chỉnh trong trí nhớ.

Ngày hôm nay lúc Túc Liễu Nguyên đi đã dặn dò buổi tối thêm bài tập cho y, tối thiểu thể chất phải tăng lên. Chu Mộ Nhiên vui vẻ gật đầu.

Cho dù có nhiều người bảo vệ y đến thế nào đi chăng nữa thì bản thân càng trở nên mạnh mẽ hơn mới là quan trọng nhất. Y vốn tưởng chỉ có tập luyện thể chất, kết quả hiện tại còn nhiều thêm một phần huấn luyện súng ống, lúc này đã vô hình chung chiếm mất thời gian học tập của y.

“Bình thường ăn cơm tối lúc mấy giờ?” Chu Mộ Nhiên xuống xe, vừa đi vừa nói.

“Sáu giờ.”

“Dựa theo tình huống bình thường bốn rưỡi tôi tan học, sau này hai tiết cuối cùng mỗi ngày tôi đều không học, đảm bảo trước bốn giờ sẽ trở về, sau đó tiến hành huấn luyện thể năng cùng súng ống. Cơm tối chuyển đến bảy giờ, làm thức ăn đơn giản, bảo đảm có thể ăn xong trong vòng nửa giờ. Thời gian còn lại tôi sẽ tự làm chủ, thuận tiện, chuẩn bị cho tôi một ít tư liệu để trong phòng. Tôi sẽ đưa danh sách cho các cậu.”

“Vâng.”

Chu Mộ Nhiên đưa một vài thứ gì đó vào trong thông tín khí, gửi đi cho hai người, “Trễ nhất là tối mai chuẩn bị đầy đủ những thứ này cho tôi.”

“Vâng.”

Đinh Mùi cùng Đường Dần cùng sau lưng Chu Mộ Nhiên liếc mắt nhìn nhau, kế hoạch sử dụng thời gian cùng với mục lục tài liệu này hiển nhiên đối phương đã làm xong từ trên xe. Nhưng bọn họ ăn cơm ở khu thứ ba, vốn cũng không cách xa nhà mấy, chỉ là mười mấy phút trên đường, lại trừ đi thời gian Đinh Mùi đấu võ mồm với đối phương...

Trên mặt hai người xẹt qua vẻ ngơ ngác. Vị Tống tiên sinh này có khả năng là thâm tàng bất lộ, không giống như biểu hiện bên ngoài.

Nghĩ như vậy, hai người càng thêm khâm phục chủ nhân nhà mình.

Vẫn là chủ nhân lợi hại, cư nhiên ngắm vài lần liền chọn trúng một vị Vương phi lợi hại như vậy, quả thật là thần.

Lúc này đã là bảy giờ tối, ở phòng ăn chậm trễ thời gian hơi dài. Chu Mộ Nhiên cùng Đường Dần đến phòng huấn luyện luyện tập thể năng.

Đây là điều mà Chu Mộ Nhiên rất hy vọng, thân thể nguyên thân quanh năm trạch, tuy rằng vóc dáng không lùn nhưng lại quá suy yếu.

Lấy chuyện lúc trước y đánh nhau với Đinh Mùi để nói đi, nếu không phải Đinh Mùi không dám đả thương y, chỉ sợ y đã sớm ngã xuống. Chống đỡ lấy y tất cả đều là chiêu thức tinh diệu mà không phải là sức mạnh.

Đường Dần là người thích rèn luyện nhất trong số những người hầu trưởng, đến phòng huấn luyện liền theo thói quen bỏ đi áo khoác, lộ ra cánh tay rắn chắc cùng với tám khối cơ bụng.

“Oa.” Chu Mộ Nhiên ánh mắt nóng bỏng nhìn, hận không thể đi lên mò hai cái.

Đinh Mùi một mặt đề phòng cướp che ở trước mặt Chu Mộ Nhiên một mặt nhắc nhở Đường Dần mặc quần áo vào.

“Mặc quần áo làm gì?” Đường Dần một mặt ngốc manh.

“Để trần như thế quá thất lễ với Phu nhân!” Đinh Mùi thiếu nữa là hét lên: Cậu không nhìn thấy y sắp chảy nước miếng rồi sao! Vạn nhất thông đồng Tống Hi Nhan chạy đi, không phải là cắm sừng chủ nhân sao!

“Để trần đi, có thể khích lệ tôi!” Chu Mộ Nhiên mắt không rời cơ bụng đối phương, hâm mộ mở miệng.

“Cậu xem, Tống tiên sinh không thèm để ý! Chúng ta bắt đầu đi!” Đường Dần hoàn toàn không hiểu sai.

Nhìn hảo vóc người, rèn luyện cũng hăng hái! Chu Mộ Nhiên thầm nghĩ. Thế nhưng mười phút sau y liền hối hận muốn chết.

Cỗ thân thể này thực sự quá kém, lại thêm Đường Dần nghiêm túc thực hiện kế hoạch của Túc Liễu Nguyên, phải rèn luyện được Chu Mộ Nhiên trong khoảng thời gian ngắn, cho nên cường độ thực sự là không nhỏ.

Sau một tiếng Chu Mộ Nhiên hầu như hư thoát, thiếu chút nữa là không thể tự mình trở về phòng chứ đừng nói là ngồi ngâm bồn tắm.

“Phu nhân, ngài có điện thoại.” Bên ngoài phòng tắm Dư Thần nhẹ giọng nhắc nhở.

“Hả? Nhận đi.”

“Ngài... phải chuẩn bị tâm lý.”

“?” Chu Mộ Nhiên mệt mỏi đại não hoàn toàn không phản ứng kịp. Một giây sau, cái gương lớn đối diện bồn tắm hoàn toàn chuyển thành màn hình.

Ngọa tào! Chu Mộ Nhiên triệt để há hốc mồm.

Bên kia Túc Liễu Nguyên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, ngơ ngác nhìn Chu Mộ Nhiên ngồi trong bồn tắm lớn trên màn hình, nhìn lồng ngực trắng mịn của đối phương, còn có hai điểm đỏ bừng như ẩn như hiện dưới nước, nhất thời máu mũi chảy ra, video trong nháy mắt đóng.

“Dư Thần ——!!!”

Cùng lúc đó, doang trại biên phòng cũng loạn thành một bộ, trong nháy mắt thị vệ hầu hạ ở cách đó không xa nhìn thấy vị Vương này chảy máu mũi, nhất thời kinh hô một mảnh, thầy thuốc đứng xếp hàng đi vào cầu cho trị liệu, đều bị Vương gia mặt tối sầm lại đánh ra ngoài, tuy rằng bọn họ không biết tại sao.

Không nghĩ tới khoa học kỹ thuật của Xích Diệp cung có thể chuyển đổi mặt kính thành kiểu video, Chu Mộ Nhiên vội vàng đi ra khỏi bồn tắm lớn. Nhìn Dư Thần đàng hoàng trịnh trọng bên ngoài, nhe răng nở nụ cười, “Dư đại ca, sau này phụ trách bồi luyện.”

“Vâng.”

Trên bàn ăn bên ngoài phòng tắm có chuẩn bị đồ ăn khuya. Chu Mộ Nhiên tắm nửa ngày cũng có chút đói bụng, sau khi ăn như hùm như sói, y liền bắt đầu vào thư phòng học tập.

Nửa đêm, Chu Mộ Nhiên xoa xoa con mắt lúc này mới đi ngủ.

Mấy ngày nay, Chu Mộ Nhiên nghiêm khắc chấp hành theo kế hoạch bản thân đã đề ra. Người trở nên gầy gò trong một khoảng thời gian ngắn, sợ đến mức các đầu bếp trong Xích Diệp cung phải mở một cuộc họp khẩn, nghiên cứu làm sao để cho Vương phi có thể bảo trì được thân hình hòan mỹ dưới tình huống vận động mạnh như thế!

Cùng lúc đó Lưu Dong cũng đang vô cùng sốt sắng.

Từ khi Hàn Kiều thân với Tống Hi Nhan, ả gấp đến độ tóc muốn rụng một mảng lớn, quả thực muốn điên rồi.

Ả cũng không có mặt mũi đi bảo Hàn Kiều đừng gặp mặt Tống Hi Nhan nữa, hai người mấy ngày hôm nay gặp mặt trên sân trường rất nhiều lần, mỗi lần đều trò chuyện với nhau thật vui, nhưng ả lại không thể nói gì.

Hàn Kiều không chỉ là bằng hữu của ả, đó càng là đối tượng mà ả muốn nịnh bợ. Tuy rằng bình thường ả có thể biểu hiện hai người rất bình đẳng nhưng đây chỉ là Hàn Kiều cảm thấy mới mẻ vì tìm được một người không coi nàng là đại tiểu thư mà thôi.

Nhưng nếu như ả thực sự dám ngăn cản quyết định của Hàn Kiều, vậy thì đó chính là tự tìm đường chết.

Ngăn cản không được Hàn Kiều, ả càng không ngăn cản được Tống Hi Nhan. Ả từng thử tình cờ gặp Tống Hi Nhan mấy lần, đối phương cũng chỉ là nói chuyện về Hàn Kiều với ả, giống như hai người đã là người yêu vậy, điều này làm cho ả ghen ghét dữ dội.

Một người rõ ràng nên thổ lộ với ả, vô cùng yêu ả vậy mà bây giờ lại có thể coi trọng một người từ dung mạo đến tài trí đều không bằng ả?

Lưu Dong thầm cười nhạt, nhất định là bởi vì quyền thế, Tống Hi Nhan nhất định biết thân phận của Hàn Kiều mới có thể làm ra những động tác này. Còn nói cái gì yêu mến ái tình thuần túy, còn không phải đều là dối trá?

Bất tri bất giác, Lưu Dong đã trộn lẫn ký ức kiếp trước với kiếp này cùng với nhau.

Đăm chiêu mấy ngày, Lưu Dong cuối cùng nghĩ ra một cái diệu kế.

Mấy ngày nay ả vẫn cẩn thận nghe ngóng, Tống Hi Nhan cùng với hai tên nam sinh mới chuyển đến trường học có mối quan hệ không tệ, thường thường đi học về cùng nhau, hơn nữa mấy người hôm nay còn liên tục về sớm.

Có lý do này, Lưu Dong thầm mừng rỡ, quyết định hôm nay liền thực hiện kế hoạch của ả. Mặc kệ Tống Hi Nhan biến thành hình dáng gì, đề không thể ngăn cản bước chân trả thù của ả, cũng không thể ngăn cản được quyết tâm nổi bật hơn người của ả.