Mặc dù uống nhiều rượu nhưng đầu y không quá đau. Không kịp tắm rửa, may là trên thân không có mùi rượu gì, Chu Mộ Nhiên vội vàng trở về phường thêu.

Cứ ở kinh thành như vậy đảo mắt đã nửa năm trôi qua, thời gian vẫn tính là nhàn nhã thích ý, ngoại trừ việc trong vòng nửa năm này không có cơ hội gặp người Tác gia.

Tiểu viện y ở cách tòa nhà của Trần Xích khá gần, hiện tại cũng quen việc khi không có gì rảnh rỗi thì đến đấy chơi mấy ngày.

Nếu như Khương Thần ở đó, buổi tối y sẽ đi xem khúc, xem cuộc vui, tình cờ đàm thơ luận văn. Chu Mộ Nhiên đã thay đổi ấn tượng với Khương Thần rất nhiều, người này trong bụng có chút phúc hắc, đặc biệt là những chuyện trong triều, phân tích mạch lạc rõ ràng lại có chính kiến riêng, hơi có chút mùi vị sâu không lường được.

Thế nhưng kỳ quái là, thời điểm nhìn thấy Trần Xích rất ít, ngược lại thường thường nhìn thấy Khương Thần ở đó, mười lần ngược lại có tám lần đều ở. Mà mỗi khi y hỏi đến những bức tranh được đưa đến Trần gia, Trần Xích luôn sẽ mang một bộ mặt mờ mịt, sau đó là bất đắc dĩ.

Bên trong phường thêu

Ngày hôm đó mới bắt đầu làm việc, Lạc gia liền vội vàng bận bịu tìm tới.

“Tiểu Phi, mau tới đây.” Lạc quản sự nhìn thấy Chu Mộ Nhiên ánh mắt liền sáng lên, vội vã vẫy tay. Trong nửa năm nay quan hệ của hai người không tệ, Chu Mộ Nhiên gọi Lạc quản sự là Lạc gia gia, đối phương gọi y cũng đã từ Quan công tử thành Tiểu Phi.

“Lạc gia gia.” Chu Mộ Nhiên nhanh chóng lên tinh thần, bước nhanh tới. “Xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay bởi vì hai vị công tử có đến phường thêu nên ta cố ý tới gọi Tiểu Phi ngươi.”

“Là... Hai vị kia?” Chu Mộ Nhiên ánh mắt sáng lên.

Y vui vì cuối cùng cũng đã có thể nhìn thấy hai vị thiếu gia nhà Tác gia, có cơ hội quen biết nhau, thế nhưng ở trong mắt quản sự thì đó lại là sự mừng rỡ của thiếu niên khi nhìn thấy thiếu chủ, nhìn thấy thần tượng.

Rõ ràng tài nghệ của đứa nhỏ này rất tinh xảo, thế nhưng lại có thể tri ân, biết lý lẽ như thế! Ở trong lòng Lạc quản sự, địa vị của Chu Mộ Nhiên lại một lần nữa tăng lên.

“Như vậy, không bằng Tiểu Phi đi theo ta đến phường thêu đi?” Mọi người bàn luận chỉ đạo lẫn nhau, mặc kệ là Tiểu Phi hay là hai vị thiếu gia đều sẽ có thể nâng cao một bước.

“Như vậy thật là tốt, để ta đi chuẩn bị.” Con mắt sáng lấp lánh của Chu Mộ Nhiên cũng không nhịn được cong lên.

“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, đây chính là Tiểu Phi mà ta đã nói với các ngài.” Lạc quản sự cùng hai vị thiếu chủ quả nhiên thân hậu, khi nói chuyện cũng không có quá nhiều kiêng kỵ. Chu Mộ Nhiên giương mắt nhìn lại, quả nhiên sắc mặt hai người cũng đều là ý cười thân thiết.

“Ta nhớ Lạc gia nói Quan Phi đã mười sáu tuổi? Xem ra cũng không giống a?” Lão nhị Tác gia Tác Tĩnh Thủy là một người nhanh mồm nhanh miệng, nhìn Chu Mộ Nhiên một cái, bật thốt lên.

“Tĩnh Thủy.” Lão đại Tác Nhàn Vân khẽ nhíu mày, thấp giọng quát lớn một câu.”Quan tiểu đệ, nhanh nhanh ngồi xuống.”

Ngôn ngữ ôn hòa, làm việc ổn thỏa, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp. Quả nhiên có phong độ của công tử nhà giàu.

Chu Mộ Nhiên tới là để lưu lại hảo cảm cho hai vị ca ca của nguyên chủ, tự nhiên biểu hiện càng thêm khiêm tốn, “Đa tạ đại công tử.”

“Không cần khách...” Lời của Tác Nhàn Vân còn chưa nói hết liền bị Tác Tĩnh Thủy cướp lời, “Quan tiểu đệ ngươi mười sáu?”

“Sắp 17.” Chu Mộ Nhiên thật không tiện cải chính nói.

“Lạ thật, sao nhìn gầy yếu như thế.” Tác Tĩnh Thủy sờ đầu một cái, trên mặt biểu hiện ra biểu cảm khó tin.

Chu Mộ Nhiên thấy buồn cười, thế nhưng cũng không bài xích loại tính cách này của Tác Tĩnh Thủy, loại tính cách này rất dễ để cho người ta tiếp cận, trái lại Tác Nhàn Vân bên cạnh...

Nghĩ tới đây Chu Mộ Nhiên lộ ra biểu hiện bất đắc dĩ, “Thật sự muốn 17, ta sinh vào ngày lập thu, sinh nhật 16 tuổi đã qua.”

“Không đến 17 thì là mười sáu tuổi.” Tác Tĩnh Thủy vỗ vỗ bả vai của Chu Mộ Nhiên, “Chờ đến sinh nhật 17 tuổi của ngươi ta sẽ dẫn ngươi đi đến Túy Tiên Cư ăn một bữa.”

“Chuyện này... Điều này làm sao lại có thể? Nghe nói ăn một bữa ở Túy Tiên Cư mất mấy lượng bạc...” Trên mặt Chu Mộ Nhiên lộ ra kinh hoảng, còn có một tia khốn cùng quẫn bách.

Tác Nhàn Vân bên cạnh nghe thấy câu sinh vào ngày lập thu thì biến sắc mặt, nghe y nói lời này, chân mày hơi nhíu lại.

Chu Mộ Nhiên trong lòng ám ám cao hứng, mau tới thương tiếc ta đi, ta là tiểu đệ thất lạc lớn lên trong khốn khổ của nhà các ngươi a.

“Mấy lượng bạc tính là gì, ở trong đó tốn mấy chục mấy trăm ta cũng có thể... Ngược lại chờ đến khi ca ca đến thì dẫn ngươi đi!” Tác Tĩnh Thủy rất có hảo cảm với thiếu niên mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên này, có loại mạc danh kỳ diệu muốn thân cận.

“Khục khục.” Tác Nhàn Vân thực sự không nhịn được, nhẹ giọng ho khan vài tiếng mới ngừng lại lời nói lao của đệ đệ.”Ngày hôm nay gọi Quan tiểu đệ tới, là bởi vì Lạc gia nói đến ngươi rất nhiều trước mặt chúng ta, huynh đệ chúng ta quả thực là vô cùng hiếu kỳ.”

“Lạc gia gia thực sự là quá đề cao, một chút tài nghệ đó của Quan Phi làm sao dám so sánh với hai vị công tử.” Chu Mộ Nhiên mặt đỏ hồng hồng, cúi thấp đầu.

Thân là một ảnh đế, năng lực biểu diễn là không cần phải bàn cãi.

Quả nhiên hai người nhìn thấy hài tử trước mặt ngại ngùng đều nhịn không được cười lên một tiếng, càng thêm thả lỏng.

“Không bằng, ngươi liền vẽ một bức họa, chúng ta cùng luận bàn một hồi?”

Đi ra từ phường thêu, Chu Mộ Nhiên thở một hơi thật dài. Vừa nãy y vẽ một bức tranh rừng trúc.

Không phải là rừng trúc của huyện Thanh Dương, mà là bụi trúc của Tác gia, bụi trúc ở trong ký ức của nguyên thân, mặt sau chính là phòng nhỏ đơn giản, chính là nơi ở nguyên chủ đã từng ở.

Tin tưởng sinh nhật của y cùng với bụi trúc này là một ám chỉ rất mãnh liệt với Tác Nhàn Vân tâm tư kín đáo. Đợi đến khi mấy người nói đến thêu thì y càng thêm dụng tâm, Chu Mộ Nhiên nhìn như lơ đãng nói tới vài điểm, trùng hợp là điều mà con cháu Tác gia bọn họ đã được dạy bảo từ nhỏ, ngoại trừ ba huynh đệ của lứa này, những người khác không thể nào nói ra được.

Khi đó sắc mặt của Tác Nhàn Vân đã có chút không khống chế được. Dùng sự hiểu biết của Chu Mộ Nhiên đối với đối phương, đối phương hiện tại tuy không có hành động gì nhưng chắc chắn sau khi trở về sẽ bắt tay ngay vào việc tra tìm thân thế của y.

Chu Mộ Nhiên một bên đi một bên nghĩ ngợi, lúc nãy mới mượn cớ đi ra, không ngồi ăn cơm cùng với hai huynh đệ Tác gia. Đối phương một mặt tâm sự nặng nề, một mặt cho rằng y ngượng ngùng, cũng bỏ qua cho y. Lúc này bụng đói vô cùng, càng bất tri bất giác đi tới phố bên mới nghe thấy tiếng ùng ục vang lên.

“Phi đệ?”

“Khương đại ca?” Chu Mộ Nhiên ngẩng đầu, trước mặt dĩ nhiên là Khương Thần một thân y phục mộc mạc. Thế nhưng cho dù là mộc mạc nhưng chất liệu vẫn vô cùng đẹp đẽ quý giá như trước. Lúc này đã bắt đầu mùa đông, khí trời của kinh thành vô cùng lạnh, áo khoác lông bên ngoài của Khương Thần này vừa điệu thấp lại vừa xa hoa.

“Còn không ăn cơm?” Khương Thần cười nhẹ, “Cùng ăn.”

“Được.” Hơn nửa năm đó ăn uống Khương Thần vô số lần, Chu Mộ Nhiên tự nhiên không ngại ngùng, cùng Khương Thần đi lên lầu.

Khương Thần vừa đến, chưởng quỹ tự mình dẫn bọn họ lên tầng ba. Nơi này là nhã gian, từng gian tách ra, ngược lại cũng rất nhã nhặn.

“Vịt hoang mùa đông khá không dễ tìm, ngươi nếm thử xem.” Khương Thần rót đầy chén rượu nóng cho Chu Mộ Nhiên.

Chu Mộ Nhiên nếm qua một miếng, xác thực rất ngon, món ăn dân dã mười phần, phối hợp với một ngụm rượu nóng vô cùng thoải mái.

“Ăn ngon sao?”

“Ăn ngon.” Chu Mộ Nhiên ăn đến nỗi mặt trở nên hồng hào. Số ghi* của loại rượu này không cao, thế nhưng hương vị không tệ, đặc biệt là rượu nóng, thập phần có tư vị. Chu Mộ Nhiên nửa năm qua đã bị Khương Thần dưỡng thành tiểu sâu rượu.(* ĐẠI LOẠI NHƯ ĐỘ CỒN, RƯỢU NHẸ UỐNG KO SAY)

“Ba chén lá trúc xuyên tim qua, hai đóa hoa đào lên mặt tới.” Khương Thần không tự chủ được mở miệng.

“...” Chu Mộ Nhiên ngẩng đầu, bốn mắt đối diện, nhất thời mặt đỏ lên cúi thấp đầu xuống. Khương Thần chìm đắm trong sự ngại ngùng khó có được của đối phương, yên lặng uống rượu không nói lời nào.

Nồi sôi sùng sục trên bếp nhỏ, bên trong nhã gian một mảnh yên tĩnh.

“Ta...” Chu Mộ Nhiên vừa muốn mở miệng lại bị Khương Thần đứng dậy che miệng lại.

“Ô —— ”

“Không nên lên tiếng.” Khương Thần nói nhỏ một câu bên tai Chu Mộ Nhiên. Chu Mộ Nhiên nghi ngờ không thôi, bình tĩnh lại tâm tình dĩ nhiên phát hiện có thể loáng thoáng nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.

Khương Thần ánh mắt lấp loé, nhếch miệng lên một nụ cười lạnh lùng, thả xuống tay che miệng Chu Mộ Nhiên, thuận tiện vò vò đầu y.

“Tại sao ngươi lại tới kinh thành?”

“Vì tìm kiếm cha mẹ các ca ca.” Chu Mộ Nhiên nói thẳng.”Vừa nãy ai nói chuyện vậy?”

“Không có gì, ta sẽ đi thăm dò.”

Chu Mộ Nhiên nghe không rõ ràng lắm, vội vã trong ra hiệu Đậu Xanh đi thăm dò một chút..

Sau khi tạm biệt Khương Thần, Chu Mộ Nhiên hỏi dò Đậu Xanh, nguyên lai nhã gian sát vách chính là Y Liên cùng một đôi nam nữ trung niên, thế nhưng rốt cuộc ba người nói cái gì thì do Đậu Xanh đi muộn nên không nghe được hoàn toàn. Thế nhưng có nhắc đến phường thêu Tác gia, cũng nhắc đến Trần Xích, cuối cùng còn nói một câu: Mười năm quang cảnh không thể uổng phí.

Câu nói này nguyên bản cũng không có gì, cổ nhân thường dùng mười năm để biểu đạt cảm tình. Tỷ như mười năm khổ đọc, mười năm tư thủ. Thế nhưng từ mười năm này đặt lên thân Chu Mộ Nhiên lại làm cho y có nhiều liên tưởng, mười năm trước, nguyên thân cùng mẫu thân về nhà thăm viếng, trên đường đi gặp cướp, cùng người nhà thất tán.

Mười năm, lại là mười năm.

Y Liên là hung thủ hại chết nguyên chủ làm cho Chu Mộ Nhiên không khỏi nghĩ nhiều. Suy nghĩ mãi, Chu Mộ Nhiên quyết định để cho Đậu Xanh đi tìm nơi khởi nguồn, tuần tra xem chuyện năm đó xảy ra như thế nào, có nội tình hay không.

Đậu Xanh tự nhiên gật đầu, bám vào một người trong phường thêu, chạy tới Sơn Tây.