Ngô Hạo bị cô nạt và có hành động như vậy cảm thấy như mình bị xúc phạm liền liền nổi cáu.

Anh ta bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, bẻ các khớp ngón tay như thể sắp chuẩn bị dạy cho cô một bài học.

Bất ngờ, người cha từ phía sau nhẹ nhàng bước đến.

Giọng ông thều thào nói:

- Duệ nhi...!Con..đã đi đâu cả đêm qua vậy? Ta lo cho con lắm...con biết không? - Ông chăm chú nhìn đứa con gái đáng thương, sức khỏe đã không cho phép ông được nuôi nấng đứa con này ăn học tới nơi tới chốn.

Ông hận bản thân mình vì đã làm một người cha không tốt!

- Cha! Con...!- Cô chưa kịp nói thêm gì thì đã bị anh trai chặn họng.

Anh ta cười nửa miệng, thốt ra những lời mỉa mai với cô, bộ dạng vô cùng đáng ghét:

- Còn đi đâu ngoài việc đứng ngoài đường mê hoặc đàn ông chứ! Cũng giống như cách mà mẹ của nó đã làm với ông thôi! Rồi sau đó sẽ phá nát hạnh phúc gia đình nhà người ta.

Mày thật ghê tởm! Tư Duệ à! Ha ha ha ha...

Tư Duệ thống khổ nhìn người anh trai cùng cha khác mẹ đang cười nhạo, chế giễu, sỉ nhục mình mà cắn chặt môi, cô không thể kìm được nước mắt.

Còn gì đau đớn hơn là bị nghe nói những lời như vậy chứ? Phải! Mẹ cô là người phụ nữ như vậy đó, nhưng rồi sao? Bà cũng có nổi khổ riêng của mình thôi!

Về phần Tư Duệ, cô cũng đâu muốn phải đi đến bước đường này! Cô vì ai mà bán thân? Ai sẽ hiểu cho cô? Hàng nghìn những kí ức đau khổ hiện về trong tâm trí của cô, từng giọt lệ long lanh vẫn cứ thế mà tuôn trào ra không thôi, Tư Duệ đau đớn hét lên, khiến người anh trai cũng phải kinh ngạc:

- ANH IM ĐI!!! IM NGAY CHO TÔI!! TÔI CHỊU ĐỰNG ANH ĐỦ LẮM RỒI!!! ĐI CHẾT ĐI!!!

Tư Duệ vì giận quá mà mất đi hết lí trí, cô lấy ngay cái gậy sắt ngoài cửa dùng hết sức mình đập mạnh vào đầu Ngô Hạo.

Dù lực của cô có mạnh đến như thế nào đi chăng nữa thì nhưng hắn vẫn rất khỏe.

Tất cả sức lực của cô chẳng hề làm hắn si nhê.

Ngô Hạo vùng dậy, cười điên cười dại, máu từ trên đầu hắn ta dần dần chảy xuống mặt, mắt anh ta mở to và trợn lên, bộ dạng trông rất đáng sợ.

Gương mặt khiến cô có chết cũng không thể quên được, đặc biệt là cái nhìn đầy căm phẫn của anh trai.

Tư Duệ chỉ có thể run run đứng bất động tại chỗ, thanh sắt trên tay cô cũng đã rơi xuống từ lúc nào.

Thấy được tình hình không ổn, người cha liền vội vã ra lệnh cho đứa con gái, giọng khản đặc rất khẩn trương:

- Chạy mau đi, con gái!

Tiếng nói của cha kéo cô quay về thực tại, Tư Duệ nhìn người đàn ông to lớn trước mặt đang bẻ khớp tay rộp rộp mà nhìn chằm chằm cô đến đáng sợ.

Rồi cô lại quay sang nhìn cha:

- Nhưng...nhưng còn cha...!Con...!- Tư Duệ lắp bắp nói, cô thực sự đang rất sợ, mà hơn hết là lo lắng.

- DUỆ NHI, ĐI ĐI !! - Đúng lúc Ngô Hạo định nhào tới bóp cổ cô thì ông kịp thời chặn hắn lại ra sức giữ chống đỡ, kèm theo đó tiếng la thất thanh.

- Ông già này, buông ra...!!!!! - Hắn tức giận giằng tay người cha ra thật mạnh, nhưng ông nhất quyết không buông.

- Cha! Con sẽ quay lại! - Tư Duệ khóc thét, kêu lên đau đớn rồi chạy đi thật nhanh.

Khi bóng cô đã khuất đi dần thì người cha mới buông đứa con trai ra.

Lúc này tay ông đã bị hằn sâu những vết cào cấu của hắn và bắt đầu rơm rớm máu.

Hắn không một chút thương xót nhìn cha, còn ném cho ông cái nhìn khinh bỉ :

- Ông già chết tiệt! Tất cả là tại ông!! - Hắn nói xong liền quay ra đuổi theo cô.

Lúc này, Tư Duệ cũng chưa chạy được bao xa, bụng dưới vẫn còn hơi đau, với cả sáng giờ cũng chưa ăn uống gì.

Cả người cô mệt rã rời, chạy những bước chậm chạp ra khỏi khu ổ chuột 1 đoạn.

Tư Duệ ngồi bệt trong 1 góc nhỏ, sau cái thùng rác lớn để trốn.

Đúng như cô nghĩ, hắn đã rất nhanh đuổi kịp mình.

Nếu cô không sớm núp ở đây có khi đã bị hắn tóm được rồi.

Chờ cho hắn đã đi xa, Tư Duệ mới dám bước dần ra đường lớn.

Rồi cô cứ chạy mãi mà không cần biết rằng mình sẽ đi về đâu nữa! Đặc biệt, cô trách mắng và hận bản thân vì đã bỏ cha ở lại một mình.

- Cha ơi! Đợi con!!

.

Tại một tòa nhà cao ốc ở trung tâm thành phố.

Người đàn ông lạnh lùng khoác trên mình một bộ vest đen bí ẩn từ lâu vẫn đang chăm chú theo dõi một bộ hồ sơ của ai đó.

Biểu cảm trên gương mặt điển trai lạnh lùng của hắn không ngừng thay đổi.

Lúc thì cau chặt đôi mày, lúc thì lại mỉm cười đắc ý.

Cái mỉm cười khi để người khác nhìn thấy sẽ có linh cảm rất không an toàn.

- Ngô Hạo, anh trai cùng cha khác mẹ?

Cộc cộc - Trong không gian yên ắng tràn ngập sát khí bỗng vang lên những tiếng gõ cửa đều đặn.

Điều này khiến anh có chút không vui, giọng nói vẫn băng lãnh như mọi lúc nhưng ít ai biết được, trong đó có một tia tức giận.

- Mời vào!

- Cao Tổng! Đã đến giờ sang thành phố C để dự cuộc họp của Diệp Thị rồi ạ! - Là anh chàng thư kí với gương mặt điển trai.

Cậu có vẻ khá trẻ, chắc là mới vào đảm nhận công việc.

Anh thoáng nhìn cậu ta gật đầu rồi đứng dậy, tiện tay vớ đại cái áo khoác mà mình đã vứt trên sofa lúc nãy.

Thanh âm trầm thấp lại lạnh lùng vang lên:

- Đi thôi!

- Vâng thưa Cao Tổng! - Cậu gất đầu cung kính, bước đi theo sau.