A Tài cùng Tư Duệ và Nhược Thanh đến một góc vắng người nói chuyện.

Không vòng vo, liền vào vấn đề chính:

" Hà tiểu thư, Nặc Hiên thật sự là người đứng sau rắc rối của Tư Duệ! "

Nhược Thanh không suy lập tức gật đầu trả lời:

" Vâng! "

Cả ba người đều không biết ở cách đó một khoảng, Lý Kỳ Nhan và Hàn Tiểu Hy đã lén đi theo và nghe được tất cả.

Đặc biệt là Lý Kỳ Nhan, sau khi nghe đến cái tên Nặc Hiên, giống như sét đánh ngang tai vậy.

Hàn Tiểu Hy lại là người biết rõ hơn ai hết, Lý Kỳ Nhan thích cậu ta.

Nhược Thanh sau đó lại nói tiếp:

" Hôm qua ở bệnh viện, chính miệng Nặc Hiên đã thừa nhận.

Cậu ta thích Tư Duệ, mục đích làm vậy chính là để mọi người quay lưng với cô ấy, dựa vào đó thừa nước đục thả câu để Tư Duệ dần có thể đáp lại tình cảm của cậu ta… "

Đoàng

Nghe đến đây, Lý Kỳ Nhan đã thực sự bị sét đánh cho ù tai rồi.

Nặc Hiên làm chuyện xấu đã đành! Sao lại còn là vì có tình cảm với Tư Duệ muốn cô đáp mà làm ra cái chuyện đó?

Hóa ra cũng chính là lý do đó mà Tư Duệ mới không muốn nói ra tên kẻ chủ mưu cho cô biết sao?

Hàn Tiểu Hy thấy Lý Kỳ Nhan tâm tình kích động bỏ chạy về lớp cũng cuống quýt đuổi theo.

Cho nên đều không ai nghe được diễn biến tiếp theo của cuộc hội thoại và sự thật đằng sau vụ việc ấy.

" Hà Tiểu Thư, điều cô nói hoàn toàn là sự thật chứ? Nếu tôi nói không tin thì sao? "

Nhược Thanh đột nhiên có chút chột dạ, bèn nhanh trí quay sang Tư Duệ hòng được cứu cánh.

" Tư Duệ em nói xem, chị có phải là đang nói dối hay không? "

" A Tài cậu không cần nghi ngờ, hôm đó tôi và Cao Lãng đều chứng kiến tất cả! " Tư Duệ nhìn A Tài nói chắc nịch.

Mà A Tài giống như không quan tâm lắm, bất ngờ hỏi Nhược Thanh một câu không liên quan, ánh mắt lãnh đạm đến dọa người:

" Vậy… Hà tiểu thư, cô biết Diệp Mai Chi không? "

_____________________

" Nhan Nhan, cậu… cậu lấy cặp sách định đi đâu vậy? "

Lý Kỳ Nhan vừa bỏ hết tập vở trong ngăn bàn vào cặp, vừa bảo với Hàn Tiểu Hy:

" Tiểu Hy, cậu xin nghỉ phép giúp mình, mình phải đến bệnh viện tìm Nặc Hiên hỏi cho ra lẽ! "

" Cậu còn muốn hỏi cậu ấy chuyện gì, chuyện đã như vậy rồi Nhan Nhan ạ! Cậu đừng cố chấp! " Hàn Tiểu Hy nói đoạn giật lấy cặp sách trên tay Lý Kỳ Nhan.

Mà Lý Kỳ Nhan lúc này mắt đỏ ngầu, giống như muốn khóc tới nơi, chỉ là cố mở mắt thật to, để nước mắt không bị trào ra ngoài.

Cuộc đối thoại giữa hai cô nàng dĩ nhiên kinh động đến những bạn học trong lớp.

Họ không khỏi tò mò, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữ Lý Kỳ Nhan và Hàn Tiểu Hy, nếu nghe không lầm thì còn có Nặc Hiên.

" Tiểu Hy, mau đưa cặp sách cho mình! " Lý Kỳ Nhan kìm giọng nói.

" Mình không đưa! Nhan Nhan cậu đừng cố chấp, cậu ta đối tốt với cậu lại có tình cảm với người khác, cậu tìm cậu ta chỉ có thêm đau khổ thôi! "

" Đúng vậy mình cố chấp vậy đó! "

Lý Kỳ Nhan bỗng kích động quát lên một tiếng, khiến Hàn Tiểu Hy và mọi người trong lớp đều giật mình.

Thế rồi liền hướng về phía cửa lớp bỏ chạy.

Hàn Tiểu Hy đứng hình một lúc, rốt cuộc cũng bắt được nhịp sống vội ôm cặp sách của cả hai đuổi theo.

" Lý Kỳ Nhan, mình đi cùng cậu! "

______________________________

Ngồi trên xe buýt một lúc, cả hai cuối cùng cũng đến được bệnh Bạch Duệ Thần mà Nặc Hiên đang nằm.

Hỏi thì mới biết cậu đang nằm ở phòng 13C, liền khẩn trương tìm đến.

Nhưng khi đến trước cửa phòng rồi, Lý Kỳ Nhan chợt khựng lại, không dám mở cửa bước vào.

" Nhan Nhan, sao vậy? "

" Mình… Mình tự nhiên không có can đảm đó! " Lý Kỳ Nhan khổ sở trả lời, hốc mắt vừa rồi khóc thật nhiều vẫn còn sưng đỏ.

" Cậu còn có mình! "

Nói rồi, Hàn Tiểu Hy liền thay Lý Kỳ Nhan đẩy cửa bước vào.

Nhưng lạ thay trên giường bệnh trống trơn, trong phòng cũng không có lấy một bóng người.

" Ơ… Nặc Hiên cậu ấy đi đâu rồi? "

Nghe vậy, Lý Kỳ Nhan vội nghiêng mình ngó đầu vào trong xem thử, cũng bất ngờ không kém nhưng sực nhớ ra điều gì đó liền bảo với Hàn Tiểu Hy:

" Ah! Chắc là cậu ấy đi thăm mẹ rồi! "

" Mẹ cậu ấy ở phòng nào? "

" Theo mình! "

Dứt lời, Lý Kỳ Nhan xoay người định rời đi, lại vô tình va phải thân người cao lớn của ai đó.

Toan cất tiếng xin lỗi thì phát hiện ra đó là Nặc Hiên.

" Lớp trưởng? "

" Nặc Hiên? "

Cả hai đồng thời gọi nhau.

Ngưng một lúc, lại đồng thanh nói tiếp:

" Cậu làm gì ở đây? "

Đến cả ý hỏi cũng trùng hợp như vậy, Nặc Hiên từ bất ngờ chuyển sang vui sướng.

Cậu và Lý Kỳ Nhan vẫn tâm đồng ý hợp như ngày nào!

Nghĩ rồi Nặc Hiên có chút thẹn thùng gãi đầu nói:

" Tớ… tớ vừa lên tầng thăm mẹ! Còn cậu, lớp trưởng? "

" Mình… mình … "

Đúng lúc Lý Kỳ Nhan không biết nên trả lời thế nào thì Hàn Tiểu Hiên từ trong phòng bệnh bước ra đáp thay, giọng điệu hết sức vui vẻ:

" Chúng mình theo lời chủ nhiệm mới đến thăm cậu trước, hôm khác thầy ấy rảnh sẽ lại đến sau! "

" Vậy à! " Nặc Hiên gật gù, nói đoạn kéo Lý Kỳ Nhan vào trong:

" Đứng ngoài này nói chuyện không hay, vào trong trước đã! Hai cậu đi xa như vậy cũng mệt rồi phải không? Ngồi nghỉ một tí, tớ lấy trà bánh mời hai cậu! "

Hàn Tiểu Hy và Lý Kỳ Nhan lần lượt ngồi xuống hai chiếc ghế đặt gần giường.

Còn Nặc Hiên thì lấy trong một túi quà ra một hộp bánh quy đem đến chỗ họ đang ngồi.

" Để tớ rót trà cho hai cậu! "

" Để mình! " Dù gì Hàn Tiểu Hy cũng ngồi gần bàn trà, nhân tiện để hai người họ có thể nhanh được nói chuyện rõ ràng hơn.

" Vậy phiền cậu! "

Nặc Hiên buông một cậu, sau đó ngồi xuống giường bệnh đối diện với Lý Kỳ Nhan, lúc này mới có dịp nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của cô, không khỏi hoảng hốt:

" Lớp trưởng, cậu vừa khóc sao? Mắt đỏ thế kia, là ai trêu cậu? Nói mình! Mình đi xử hắn! "

Nghe cậu hỏi dồn lại như vậy, Lý Kỳ Nhan toan phủ nhận bỗng nhiên dừng lại, điềm nhiên nói:

" Nếu kẻ đó là cậu thì sao? "

" Là tớ? " Nặc Hiên khó hiểu tự chỉ vào mình, cậu ở bệnh viện tính đến hôm nay là ngày thứ ba.

Ba ngày không gặp cô rồi! Sao có thể chọc cô khóc được?

Lý Kỳ Nhan gật đầu, hướng tầm nhìn thẳng vào mắt cậu.

Nơi đó có cô không?

" Lớp trưởng, cậu đang đùa tớ… "

Lời nói còn chưa dứt đã bị Lý Kỳ Nhan cắt ngang:

" Cậu thật sự thích Duệ Duệ sao? " Thật khó để hỏi một câu như vậy! Nhưng là cô đã xác nhận rõ rồi! Còn tùy thuộc vào câu trả lời của cậu sẽ quyết định mối quan hệ của cả hai.

Lý Kỳ Nhan và Nặc Hiên không chỉ đơn giản là bạn cùng lớp, họ còn là một cặp thanh mai trúc mã.

Không biết từ bao giờ, Lý Kỳ Nhan lại có tình cảm cực kỳ sâu đậm với người con trai này.

Cậu chân thành, chất phác với vẻ ngoài cùng lối sống giản dị, lại có chút bất cần thơ ơ với bản thân, khiến cô muốn chăm sóc cho cậu nhiều hơn.

Thoạt đầu cảm giác giống như quan tâm đến em trai, về sau Lý Kỳ Nhan mới ngộ ra không phải vậy!

Cô muốn chăm sóc, quan tâm đến Nặc Hiên, đơn giản là vì cô thích cậu.

Mỗi ngày đều đến quán ăn chỗ Nặc Hiên làm thêm, mượn cớ ăn một bát mì chỉ để ngắm chàng trai mình thích.

Hễ cậu làm ở đâu, Lý Kỳ Nhan đều trở thành khách quen của quán đó.

Cô thích nhất là khi trông thấy Nặc Hiên làm một việc gì đó.

Dáng vẻ nhanh nhẹn, tháo vát, hết mực nặng động đã tiếp thêm động lực cho cô rất nhiều.

Nặc Hiên có thể vừa học vừa làm, trở thành trụ cột gia đình, chăm sóc em nhỏ cùng người mẹ đang ốm nặng mà vẫn luôn lạc quan, một tiếng than phiền cũng không có.

Bận rộn chuyên tâm là thế, nhưng cứ hễ ánh mắt hai người giao nhau, cậu lại nở một nụ cười tươi rói, cứ thế xuyên thẳng vào trái tim rạo rực của Lý Kỳ Nhan.

Cô sao có thể ngại khó ngại khổ chỉ với trước việc học của chính mình trong khi Nặc Hiên vẫn luôn từng ngày không ngừng cố gắng?

Lý Kỳ Nhan đối với cậu sâu đậm như thế, nghĩ về cậu nhiều như thế! Nhưng cảm giác của cậu đối với cô như thế nào, cô chưa bao giờ biết tới.

Nặc Hiên đối với cô thật tốt! Chỉ là cái tốt ấy thuộc về loại tình cảm gì? Nếu là đối tốt của anh trai vẫn thường hay dành cho em gái, Lý Kỳ Nhan cô sẽ đau buồn chết mất.

Trở lại với câu hỏi của cô trước đó, Nặc Hiên âm trầm một hồi lâu, rốt cuộc hỏi ngược lại cô:

" Bạn học Ngô đã nói mọi chuyện cho cậu biết rồi? "

Hàn Tiểu Hy đang đưa tách trà cho Lý Kỳ Nhan, nghe Nặc Hiên nói bỗng khựng lại.

Cậu hỏi vậy là có ý gì? Phải chăng là cậu dặn không cho Tư Duệ nói ra sự thật mình là kẻ đứng sau? Và tại sao cậu lại dặn như thế?

Toan nói ra những nghi vấn trong lòng thì Lý Kỳ Nhan đã lên tiếng trả lời trước:

" Ai nói không quan trọng! Nặc Hiên, cậu trước tiên trả lời mình đi! "

Nặc Hiên cúi đầu cười khổ một tiếng, trong lòng không ngừng đấu tranh.

Cậu không muốn cô bạn này hiểu lầm rằng mình thích Tư Duệ, vì người cậu có tình cảm chính là Lý Kỳ Nhan cô.

Nhưng cậu càng không thể nói, mình bán lòng tự trọng, nhận tiền của người khác làm chuyện xấu để xoay sở những khó khăn trong cuộc sống.

Ít nhất thì ở trước mặt người mình thích, cậu không thể khai nhận sự thật này!

" Đúng! Đúng vậy! Tớ thích cậu ấy! Tớ làm tất cả mọi chuyện là vì cậu ấy! Tớ dặn Ngô Tư Duệ ấy không được nói với cậu là vì tớ biết cậu thích tớ, tớ không muốn cậu buồn, nhưng xin lỗi, tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu! " Chính là thời điểm khó khăn như bây giờ đây! Tớ chưa thể thổ lộ với cậu bất cứ điều gì cất giấu trong bao nhiêu năm qua.

Đợi tớ! Trong tương lai hãy đợi tớ! Tớ nhất định làm cậu hạnh phúc!

Nghe đến đây, tách trà Lý Kỳ Nhan vừa nhận được từ Hàn Tiểu Hy bỗng rơi xuống mặt đất, vỡ toang.

Âm thanh chói tai của chiếc tách vỡ vang lên tuyệt vọng, lại giống như tiếng lòng đau nhói của một mối tình đơn phương.

Khóe mắt Lý Kỳ Nhan bất giác rưng rưng, một lần nữa kích động bỏ chạy khỏi phòng bệnh.

Để lại Hàn Tiểu Hy cùng Nặc Hiên đồng thanh gọi với theo:

" Nhan Nhan! "

Nặc Hiên toan đuổi theo thì bị Hàn Tiểu Hy ngăn cản:

" Cậu ở lại đi, còn bị thương nhiều như vậy! Bọn mình về trước! Chờ Nhan Nhan ổn định, sẽ nói chuyện sau! "

Dứt lời liền đem cặp sách của cả hai vội vã rời đi.

Trong căn phòng lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc khử trùng, chỉ còn lại người con trai đang đứng chết lặng.

Nặc Hiên siết chặt lòng bàn tay, trong phút chốc bỗng mơ hồ thấy hối hận.

Nếu cậu mạnh mẽ hơn, thành thật với bản thân hơn, vứt bỏ đi sĩ diện của một nam nhân như cách mà cậu ném quắt đi lòng tự tôn của chính mình nói ra sự thật, thì có lẽ cô gái cậu thích đã không phải bỏ chạy trong màn nước mắt.