10 Triệu Một Đêm Em Đi Không

Chương 48: Đã Ăn Cắp Còn Không Biết Xấu Hổ!

Cao Lãng nhìn Tư Duệ chớp mắt, một lúc sau bỗng cười hỏi ngược lại:

" Duệ Duệ? Em đang ghen sao? "

" Không có! Em chỉ là… chỉ là cảm thấy bất an! Anh trả lời em đi! " Cô đáp, giọng nói uất ức khiến người nghe phải mềm lòng.

Cao Lãng lại một lần nữa đem cô ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cô, vừa trấn an, vừa giải đáp:

" Trước tiên, anh không phải cố tình giấu chuyện em có thai, chỉ là sợ em không nguyện ý muốn bỏ nó đi, anh sẽ rất buồn! Còn tối hôm, đúng là anh đã bỏ em lại bữa tiệc, anh có lỗi với em! Nhưng anh đã gọi A Tài tới đón em, chỉ là người của Châu gia đã đưa em về trước.

Anh đưa Đồng Giai Lị đi gặp đối tác, sau đó không đi cùng nhau nữa, cô ấy bắt taxi về nhà, anh cũng định về nhà, nào ngờ bên công ty có công việc, giải quyết xong cũng đã rất muộn nên anh ngủ lại văn phòng luôn.

"

Ngừng một lúc, anh buông Tư Duệ ra bưng mặt cô lên, áp trán mình lên trán cô:

" Cuối cùng, Duệ Duệ, đừng so sánh mình với bất kì ai khác, Đồng Giai Lị ngàn vạn lần không giống em Ngô Tư Duệ! Hơn hết, chỉ có người phụ nữ anh yêu mới có quyền sinh con cho anh! "

Nói đoạn theo quán tính cạ vào đôi môi anh đào đỏ mọng mấy cái:

" Duệ Duệ, ngay từ lần đầu gặp mặt, ánh mắt não nề đầy tâm tư của em đã khiến anh phải bận tâm, cũng là vào đêm đầu tiên, em mang lại cho anh thật nhiều cảm xúc mới lạ.

Những ngày tiếp theo sau đó, em không lúc nào là không hiện hữu trong tâm trí anh.

Em thuần khiết, chân thành, lại thực đáng yêu, khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh.

Cảm giác ấy, từng quen Đồng Giai Lị nhiều năm như thế cũng chưa bao giờ thấy qua.

"

" Duệ Duệ, anh thật sự yêu em! Vì vậy hãy gả cho anh! "

_______________________

Tư Duệ sau khi nghe được những lời từ tận đáy lòng của người đàn ông này đã không chần chừ gì nữa mà đồng ý gả cho anh ngay.

Lại nói, Cao Lãng khi ấy vui sướng tới nỗi bế thốc cô lên quay một vòng cười không khép miệng lại được.

Đang chìm trong hạnh phúc đong đầy thì bất ngờ trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói:

" Em sao còn chưa ngủ đi? "

Cô ngẩng đầu lên, thấy Cao Lãng đang mở mắt ôn nhu nhìn mình, tiếp tục xoay xoay chiếc lắc tay vui vẻ đáp:

" Em vui quá không ngủ được! "

" Ước gì có thể cùng em vận động một chút! "

Cao Lãng đột nhiên nói một câu không liên quan, toàn thân đồng thời nằm dịch xuống úp mặt vào ngực cô tham lam hít ngửi.

Thầm nghĩ nếu không phải Tư Duệ đang mang thai, đêm nay anh chắc chắn đem cô ra ăn sạch sẽ rồi.

Hiểu ra được anh đang muốn, Tư Duệ chợt đỏ mặt nhưng cũng không có đẩy đầu anh ra.

Ngược lại còn ôm lấy, cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại của anh:

" Lãng, bất quá em giúp anh giải quyết! "

" Haha! Không cần đâu! Em ngủ đi, mai còn dậy sớm đi học! "

" Anh bảo em ngủ sớm, lại đang làm cái trò gì trên người em thế kia? "

Cao Lãng vừa lúc miệng nói tay lại đang cởi cúc áo cô ra tìm đến nhũ hoa đỏ hồng trêu đùa buộc nó nở rộ.

Phạm tội công khai là thế, nhưng miệng vẫn xem như vô tội

" Làm gì là làm gì? Chẳng phải em không ngủ được sao? "

" Anh… ah " Tư Duệ định mắng, anh lại trực tiếp đem đầu ngực cô vào miệng mút mạnh, làm cô giật nảy, vô thức phát ra loại âm thanh cực kỳ gợi tình.

Không có ý định dừng lại, Cao Lãng tiếp tục dùng tay vân vê nhũ hoa đang c.ương c.ứng:

" Nhìn xem! Đáng yêu chết được! " Dứt câu, liền ngậm lấy nhũ hoa l.iếm m.út.

Bị kích thích, Tư Duệ càng lúc càng không kiểm soát được hơi thở của chính mình nữa, vội ôm lấy đầu anh nài nỉ:

" Được rồi Cao Lãng, em ngủ liền bây giờ, không cần làm vậy! "

" Ngoan lắm! "

Cao Lãng nói rồi giúp Tư Duệ cài lại cúc áo.

Nằm nhích người lên ngang bằng với cô, ôm cô vào lòng ngủ một giấc bình yên tới sáng.

_________________________

" A Lãng, Duệ Duệ, buổi sáng tốt lành! Nào, mau ngồi vào bàn ăn kẻo nguội! "

" Dì Liễu, buổi sáng tốt lành! "

Cao Lãng cùng Tư Duệ không hẹn mà đồng thanh nói.

Hai người quay sang nhìn nhau rồi bật cười.

Không khí buổi sớm hôm ấy dường như vui vẻ hơn mọi ngày.

Mọi thứ đều tốt đẹp cho một khởi đầu mới, một quan hệ mới.

Cũng có thể là… một biến cố mới!

Hôm đó, Cao Lãng trực tiếp đưa Tư Duệ đến trường, trước khi đi còn không quên căn dặn cô thật nhiều, hệt như một người cha lần đầu tiên đưa con gái đi học.

Hai người vệ sĩ hộ tống cô là A Vinh và A Sở, bọn họ thoạt nhìn khó gần nhưng thực chất lại rất cởi mở và tốt bụng.

Tư Duệ cũng không còn có ác cảm với họ nữa, ngược lại xem A Vinh và A Sở giống như hai người bạn không thể thiếu đồng hành cùng mình đến trường học mỗi ngày.

Một hôm, A Vinh bị ốm nặng, không thể làm nhiệm vụ, chỉ còn có A Sở hộ tống cô.

Trong lúc anh ta đi mua cơm cho Tư Duệ, rắc rối từ đâu chợt ập đến.

Trớ trêu thay hôm nay Tiểu Hy cũng nghỉ ốm ở nhà.

Tư Duệ không có người trò chuyện nên cực kỳ buồn chán bèn mở cặp lấy sách vở ra ôn bài như thường lệ, phát hiện có một thẻ tín dụng ở bên trong.

Đoán rằng là của Cao Lãng lén bỏ vào cho cô tiêu vặt.

Cô cầm nó lên ngắm nghía mỉm cười vui vẻ, anh thật tốt với cô làm sao!

Chợt ngoài cửa lớp vang lên tiếng nói gắt gao:

" Là con nhỏ này ăn cắp, nhìn xem, thẻ này chỉ có cậu mới sở hữu được! "

Tư Duệ bị giọng nói kia làm cho giật mình, làm rơi cả thẻ tín dụng cầm trên tay, cô luống cuống nhặt nó lên, nhưng tay vừa chạm tới đã bị chân của một người nữ hung hăng giẫm lên, ghì mạnh tay cô xuống sàn nhà.

Tư Duệ kêu lên đau đớn, ngẩng đầu xem mặt người kiếm chuyện với mình.

Nhưng còn chưa nhìn được gì đã bị một nữ sinh khác đánh vào đầu ép cúi rụp xuống.

Chưa thỏa mãn, ả còn đem tóc Tư Duệ vò tới tấp khiến mái đen dài óng mượt bỗng chốc trở nên rối bù đến đáng thương.

Cả lớp kinh hãi nhìn vụ việc xảy ra trước mặt, tuyệt nhiên không ai dám đứng lên.

Không phải họ ghét gì cô, càng không phải thấy bạn học gặp rắc rối mà ngại đứng ra đoàn kết cùng nhau giải quyết.

Chỉ là người đang bắt nạt Tư Duệ, họ không có lá gan động vào, đành bất lực hèn nhát nhìn cô đau đớn chịu trận.

Tư Duệ còn đang hoang mang, người nữ chân giẫm lên tay cô chợt đanh đá cất giọng:

" Đã ăn cắp, còn không biết xấu hổ! "

Nói đoạn dùng mũi giày đế cao nhấn liên tiếp vào mu bàn tay Tư Duệ, khiến nó sưng đỏ, rỉ máu.

Dù đau đớn, Tư Duệ vẫn cố gắng minh bạch cho bản thân:

" Cậu nói gì mình không hiểu, mình thật sự không ăn cắp của ai thứ gì! "

" Còn chối? " Ả đá tay Tư Duệ ra, cúi người hời hợt nhặt tấm thẻ tín dụng màu hồng đen dưới đất lên đập đập lên mái đầu cô rồi lại vứt xuống:

" Nhìn đi! Trên thẻ rõ ràng khắc tên tao, Cố Mộc Vân " Ba chữ cuối cùng, cô ả còn cố tình nói thật to, nghiến răng nhấn mạnh.

Tư Duệ run run nhặt tấm thẻ lên xem, trợn trừng mắt kinh ngạc.

Quả thật trên thẻ đề tên Cố Mộc Vân! Không phải của Cao Lãng, vậy thì tại sao nó lại ở trong cặp cô được?

" Chối nữa không? "

Nữ sinh cười lạnh, giật lại thẻ trên tay Tư Duệ, quăng sang cho cô bạn bên cạnh, chính là cô bạn đã không thương tiếc đánh mạnh vào đầu cô, đã thế còn nhẫn tâm vò tóc cô đến rối loạn cả lên.

Cô ả nhận lấy tấm thẻ, nhanh chóng phủi bụi sạch sẽ.

Cô hoang mang nhất thời không đáp trả, lại giống như ngầm thừa nhận mình chính là kẻ trộm.

Nữ sinh chán ghét nhếch môi nhìn Tư Duệ cúi gằm dưới chân, đem thẻ tín dụng trên tay bạn mình lại một lần nữa ném vào người cô:

" Xem như bố thí cho cô! Đồ hạ đẳng! "

Tư Duệ bị sỉ nhục đến phút cuối, vẫn là nhẫn nhịn không nổi.

Cô không làm, hà cớ gì phải chịu đựng sự nhục nhã này, hà cớ gì phải cúi mặt dưới chân bọn họ?