*Wellington là thủ đô của New Zealand, là vùng đô thị lớn thứ hai và là thủ đô đông dân nhất
châu Đại Dương. Thành phố nằm trong khu vực Wellington tại mỏm phía Nam
của Đảo Bắc, gần trung tâm địa lý của quốc gia này.
Mười ngày sau, cô nộp nguyện vọng chia khối: Khối xã hội.
Thực ra khi kết thúc lớp Mười, tất cả học sinh đều đã được chia khối, nhưng
các học sinh lớp Thực nghiệm vốn có lịch học khác với các lớp bình
thường, nên học kỳ một năm lớp Mười một đã hoàn thành xong hết giáo
trình của cấp ba rồi. Do vậy, vấn đề chia khối của họ được giải quyết
một cách đặc biệt, phải chờ học xong lớp Mười một, các học sinh lớp Thực nghiệm mới được xác nhận nguyện vọng khối tự nhiên hay xã hội.
Cả lớp Thực nghiệm chỉ có đúng bốn học sinh chọn khối xã hội, thầy giáo
thống thiết, thành khẩn thuyết phục được hai người từ bỏ ý định.
“Em đừng nghĩ rằng mình thi đạt hạng nhì các môn xã hội toàn khối rồi chọn
như thế, thầy nói cho em biết, Kỷ Ức, con đường của khối xã hội hẹp lắm, ai cũng có thể học Văn được, nhưng học các môn tự nhiên mới thành tài.” Thầy chủ nhiệm dạy dỗ Kỷ Ức trong văn phòng, tức đến nỗi phải liên tục
uống nước, “Em còn được cộng điểm năng khiếu nữa đấy, đáng tiếc lắm! Em
xem lớp trưởng kia kìa, xếp thứ nhất toàn khối môn xã hội nhưng vẫn ở
lại lớp Thực nghiệm đó thôi!”
Ý cô đã quyết, nên ngay chiều hôm ấy liền dọn hết đồ đạc vào lớp học mới.
Các bạn ở lớp mới đã học với nhau được một năm nên rất thân nhau, khi thấy
một người đột nhiên từ lớp Thực nghiệm chuyên tự nhiên chuyển vào, ít
nhiều đều có tâm lý bài xích. Nhất là khi một người của lớp Thực nghiệm
lại có thành tích thi các môn xã hội xếp hạng hai như Kỷ Ức, đó thực sự
là một điều mất mặt đối với những người đã học chuyên xã hội suốt một
năm như họ.
Nhưng chủ nhiệm lớp lại vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng giành được đứa trẻ này rồi.
Kỷ Ức khi trông thấy Triệu Tiểu Dĩnh ngồi ở hàng thứ tư trong lớp cũng mừng rỡ vô cùng, cô lập tức nháy mắt với Tiểu Dĩnh.
Sau cả tháng học bù, chuyến giao lưu văn hóa với New Zealand đã được xác định thời gian.
Cuối tháng Tám lên đường, ngày mùng Mười tháng Chín trở về.
Vì chuyện này mà tất cả các thầy cô giáo đều liên tục oán thán, họ rất sợ
sẽ làm ảnh hưởng đến thời gian học tập của học sinh. Nhưng những hoạt
động thế này, nhà trường vốn không hề có quyền phát ngôn, bởi lẽ đoàn
còn có một số nhà nghệ thuật trẻ đi cùng, nên là một đoàn giao lưu rất
lớn.
Trước khi khởi hành, cô vẫn lôi tờ giấy mà Quý Thành Dương
đã viết ra để sắp xếp đồ đạc theo thói quen. Khi đã lớn và đọc lại những thứ này cô mới càng nhận ra sự chu đáo của anh, đây quả thực là một
danh sách đầy đủ không sót một thứ gì. Kỷ Ức dừng lại trước khi thấy
dòng cuối cùng, cô không dám nhìn lại những dòng chữ khiến mình phải đỏ
mặt này, gấp kỹ tờ giấy rồi đặt vào chỗ cũ.
Hôm cô ra sân bay, trời nóng cực kỳ.
Sau khi gửi hành lý xong, Kỷ Ức chỉ còn sót lại đúng một chiếc cặp sách.
Khi máy bay sắp cất cánh, cô đặt cặp sách lên khoang hành lý, thì chợt
thấy bạn học kéo kéo váy của mình. Cô băn khoăn hỏi: “Cậu có đồ gì cần
tớ đưa lên giúp cậu à?”
“Bên kia có một anh chàng đẹp trai đang
nhìn cậu đấy, anh ấy nhìn cậu lâu lắm rồi.” Bạn học cùng đoàn thì thầm,
“Ánh mắt anh ta cứ như tên dê xồm ấy!”
Kỷ Ức quay ra nhìn, thì chợt trông thấy một người mà cô hoàn toàn không ngờ tới.
Vương Hạo Nhiên?
Và còn cả Tô Nhan đang ngồi bên cạnh vừa nói vừa cười với anh và thò đầu ra nhìn cô.
Vương Hạo Nhiên trông thấy cô quay lại liền vẫy tay với cô và nói: “Sau khi cất cánh anh sẽ qua bên đó nhé!”
Cô không kịp phản ứng, mãi cho tới khi ngồi xuống rồi, bạn học bên cạnh
mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu quen anh ấy thật à? Tớ nhớ lúc nãy thầy nói rằng trên chuyến bay này hầu hết đều là người của đoàn giao lưu cả, chẳng lẽ anh ấy cũng là thành viên ư?”
Vương Hạo Nhiên làm gì thì cô thật sự không rõ, dù sao cũng mới chỉ gặp nhau được mấy lần.
Sau khi máy bay cất cánh, Vương Hạo Nhiên quả thật liền đi tới chỗ Kỷ Ức,
và cô cuối cùng cũng biết rằng anh ấy và Tô Nhan đều là những nhà nghệ
thuật trẻ đi cùng trong chuyến giao lưu lần này. “Em không biết à? Anh
quen với chú út Quý của em cũng nhờ gặp nhau trong một cuộc thi mà anh
ấy đã giành chiến thắng đấy!” Vương Hạo Nhiên mỉm cười giải thích:
“Nhưng thua anh ấy cũng chẳng có gì mất mặt cả, chỉ đáng tiếc là, bây
giờ anh ấy đã bỏ chơi đàn rồi!”
Vương Hạo Nhiên chơi đàn piano, còn Tô Nhan chơi đàn violon.
Kỷ Ức bỗng nhận ra những gì mình được học đều là những thứ mang đậm tính
yêu nước, học khiêu vũ cũng là khiêu vũ dân tộc, học đàn cũng là cổ
tranh... Đúng là chẳng hề có bất cứ điểm chung nào với Quý Thành Dương.
Lần này đoàn nhạc ra quân, tiết mục cũng là tập thể, không hề có mục độc tấu nào.
Thực ra kể từ sau lần chạy khỏi sân khấu đáng xấu hổ hồi mười tuổi là cô đã
cực kỳ sợ phải lên sân khấu một mình. Có mấy lần, dù chỉ là những buổi
dạ hội nhỏ trong khu hoặc trong trường, cô cũng đều từ chối yêu cầu độc
tấu của thầy giáo. Chính vì thế, nên mỗi lần trước khi biểu diễn cô cũng đều phải nghe nhạc để giúp bản thân không bị căng thẳng, lần này CD
đang phát bài Bỗng nhiên của Mạc Văn Úy.
Đây là bài hát trong một album phát hành năm 1999, năm 2000 Triệu Tiểu Dĩnh mua về tặng cô làm quà sinh nhật.
Khi cô đang thẫn thờ nhìn các bạn trong đoàn nhạc hưng phấn trò chuyện hoặc căng thẳng đến nhảy cẫng lên ở phía trước và lắng nghe giọng hát khàn
khàn dịu dàng của Mạc Văn Úy thì cô giáo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt
và mỉm cười: “Sao cô lại quên mất không tô son cho em nhỉ? Nếu cứ để thế này thì lên sân khấu sẽ xấu lắm!”
Giao lưu diễn xuất vốn dĩ
không quá nghiêm túc nhưng vẫn cần phải trang điểm, nhất là vì ánh đèn
sân khấu sẽ mạnh hơn bình thường. Cô giáo tô màu son đỏ rất đậm cho Kỷ
Ức khiến cô cảm thấy không hề thoải mái. Sau khi biểu diễn xong và xuống khỏi sân khấu, cô liền lập tức thay quần áo và đi đến phòng vệ sinh để
rửa mặt.
Cô chạy qua góc ngoặt, thấy phòng vệ sinh gần nhất đã đông kín người.
Cô ngước lên nhìn biển chỉ dẫn và tiếp tục đi tìm một phòng vệ sinh khác.
Cô quay người đi lên tầng trên, nhưng vừa mới bước lên được vài bậc cầu
thang thì bất ngờ bị người khác kéo lại, cô hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Quay đầu lại.
Bỗng nhiên, cô chợt có cảm giác như thể mình đã đi vào cõi mộng.
Vừa hay lại đúng với lời bài hát cô vẫn đang lẩm nhẩm trong lòng: “Thế giới mà cũng có thể bỗng chốc biến mất hết chẳng còn lại gì.”
Chỉ có Quý Thành Dương.
“Biểu diễn thành công lắm.” Anh kéo cô đi xuống mấy bậc cầu thang, rồi cúi
người dùng tay lau son trên môi cô đi: “Chỉ có điều, màu son đậm quá.
Thẩm mỹ của thầy cô bọn em kém thật đấy.”
Ngón tay anh lem đầy màu son đỏ.
Thì ra trông xấu lắm sao? Nghe anh nói vậy khiến mặt Kỷ Ức lập tức đỏ bừng, nhưng cô vẫn lắp bắp nói không nên lời: “Anh... sao... New Zealand?”
Quý Thành Dương cười: “Anh đến xem em biểu diễn thì bất ngờ lắm à? Có phải là lần đầu tiên đâu?”
Đương nhiên là cực kỳ bất ngờ rồi, bất ngờ hết hồn luôn ấy chứ.
Đây đâu phải là một phòng biểu diễn nào đó ở khu Thành Đông, đây là
Wellington cơ mà... Cô bỗng nhớ đến Tô Nhan, lẽ nào anh đến đây để xem
Tô Nhan biểu diễn? Chắc không phải đâu? Chỉ đơn thuần là giao lưu biểu
diễn chứ có phải là cuộc thi quốc tế đâu mà...
Nơi họ đứng vừa hay lại là góc khuất ở tầng một.
Chẳng có ai.
Cô nhìn anh, trong đầu lướt qua vô vàn câu hỏi, còn có cả vô vàn hưng phấn, kích động và vui mừng.
Quý Thành Dương chợt nhận ra mình mới chỉ lau được một phần son đỏ trên môi cô. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang sáng bừng lên vì vui mừng và bờ môi vẫn còn vương lại chút son đỏ, vừa định lau hết đi cho cô nhưng bỗng
thấy lưỡng lự.
Anh bỗng thấy không được tự nhiên như trước nữa.
Bởi vì cô bé ấy đã bắt đầu lớn lên rồi ư?
Quý Thành Dương đến đây, là bởi vì anh có điều kiện để làm chuyện này. Sáu
năm trước ở Bắc Kinh cũng vậy, bây giờ ở Wellington cũng thế, lần trước
anh mất nửa ngày, còn bây giờ cũng chỉ mất mấy ngày mà thôi. Nếu như anh muốn đi du lịch cho thư giãn thì tại sao lại không chọn nơi đây? Để cô
bé có thể cảm thấy rằng bản thân được coi trọng.
“Anh... thật sự đến đây vì em ư?” Giọng cô thoáng khàn khàn, nhưng không thể giấu nổi niềm vui sướng và hớn hở bên trong.
“Thật mà.” Cuối cùng anh quyết định lôi một túi giấy ăn ra đưa cho cô: “Vừa hay có thể ngắm trời nước một màu xanh thẳm.”
Một thành phố như thế này sẽ khiến anh dễ dàng quên đi những khung cảnh đầy máu me kia.
Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, chẳng tài nào che giấu được.
Cô chỉ có thể cúi xuống rút tờ giấy ăn ra và cứ thế gằm mặt dùng sức thật mạnh để lau môi liên tục.
Trong lúc cô vẫn đang tiếp tục chiến đấu với màu son môi mà anh không thích
thì có mười mấy người đi từ tầng trên xuống, họ rất tự nhiên nhận ra Quý Thành Dương, điều bất ngờ nhất là, tất cả bọn họ đều quen Kỷ Ức. Những
nhà nghệ thuật trẻ trong đoàn giao lưu lần này cùng với Kỷ Ức hóa ra đều thân quen với Quý Thành Dương.
“Quý Thành Dương, đúng là phải
trăm năm chưa gặp cậu rồi đấy nhỉ, tớ vẫn còn nhớ như in hồi năm thứ tư
bị cậu cướp mất ngôi quán quân đấy!” Có một người đàn ông khoác vai anh, cười cười trêu chọc, “Trong ví vợ tớ bây giờ vẫn còn gài một tấm ảnh
chụp năm người chúng ta sau lần so tài ấy, tớ tự nhủ rằng, cậu chính là
kẻ địch số một trong mối quan hệ giữa hai vợ chồng chúng tớ đấy, là nỗi
đau trong tim suốt cả cuộc đời tớ!”
Sau cuộc nói chuyện, cô đã phần nào đoán ra được nguyên nhân.
Nếu là thời của anh thì những người này chắc chắn từ nhỏ đều đã tham gia
các cuộc thi cấp thành phố, cấp quốc gia hoặc những cuộc thi ở nước
ngoài. Thế hệ 7x chắc chắn có điều kiện sống còn tệ hơn thế hệ 8x như
cô, nên những người được học nghệ thuật từ nhỏ như họ là vô cùng ít,
những người được cùng tham gia thi đấulại càng ít hơn. Nên họ đã từ
những đối thủ cạnh tranh trở thành bạn bè tốt của nhau.
Kỷ Ức đứng giữa những người đang trò chuyện vui vẻ này mà chợt có cảm giác bản thân trở thành người thừa.
Đặc biệt là khi những người này vừa mới biểu diễn xong nên vẫn còn đang mặc những bộ váy và com lê rất chính thống và nghiêm chỉnh.
Mười mấy người đang đứng trước mặt cô vốn dĩ là tâm điểm chú ý của cả đoàn trong suốt chuyến bay, đàn ông thì phong độ ngời ngời, phụ nữ thì khí chất
nổi bật, nói cười rất tự nhiên thoải mái. Cho dù là bây giờ, họ vẫn
khiến cho người khác cảm thấy ngưỡng mộ.
Vương Hạo Nhiên cười:
“Thôi đừng đùa nữa, cậu còn chẳng bằng được tớ thì đừng có đắc ý với
Thành Dương.” Dứt lời, anh liền lập tức nhìn thấy Kỷ Ức, nên vội vã cúi
xuống, hỏi cô rằng: “Sao em lại lau hết son đi thế? Lúc nãy anh nhìn
thấy em chơi đàn cổ tranh trên sân khấu xinh đẹp lắm, cứ như người bước
ra từ quốc họa ấy.”
Kỷ Ức chưa bao giờ được người khác dùng những lời lẽ như vậy để khen, nhất là khi đang đứng trước mặt các tiền bối đã từng đạt được bao nhiêu giải thưởng thế này...
“Cảm ơn anh.” Ngoài lời này ra, có lẽ cô thật sự cũng không biết phải nói gì nữa.
“Ấy, Vương Hạo Nhiên, tớ cảm thấy cậu nói câu này có gì đó không ổn.” Tô
Nhan bỗng ghé tới, “Cậu đang mưu đồ chuyện gì xấu phải không?”
“Cậu nói linh tinh gì thế? Trước nay tôi vốn có gì nói nấy mà!” Vương Hạo
Nhiên vốn rất thẳng thắn, khi thấy mọi người đều nhìn về phía họ để hóng chuyện, anh liền nửa đùa nửa thật mà đáp rằng: “Đây là cô bạn gái tương lai bé nhỏ của tôi đấy!”
Tô Nhan thì biết rằng anh đúng là có ý này thật nên mỉm cười nói: “Cuối cùng cậu cũng chịu nói thật rồi đấy à?”
... Mấy người xung quanh thoáng sững lại rồi lập tức bật cười.
Kỷ Ức không ngờ đến chuyện này, nên dù đó có phải là chuyện đùa hay không cũng đều khiến cô cảm thấy căng thẳng.
Cô nhìn Quý Thành Dương bị người đàn ông vừa nói khi nãy khoác vai, anh ta lại nói thêm gì đó nữa, dường như cô còn nghe thấy tiếng cười, anh nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người giao nhau khiến cô càng thêm hoảng hốt,
cô nói “Tạm biệt” rồi chạy thẳng lên lầu.
“Cậu dọa bạn gái tương
lai sợ chạy mất rồi kìa!” Có người trêu chọc, “Không đúng, chẳng phải
khi nãy cô bé này đang đứng cùng với Quý Thành Dương sao? Thành Dương,
đó là cháu gái của cậu à?”
Quý Thành Dương kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhìn theo Kỷ Ức chạy lên lầu rồi đáp: “Con của người quen.”
Kỷ Ức trốn sau cầu thang tầng hai, nhìn họ đi khỏi.
Con của người quen...
Thực ra anh nói chẳng có gì sai, đối với anh, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mà.
Cô thoáng chút thất vọng, nhìn theo những người dường như có vầng sáng
bao trùm kia mà chợt cảm thấy nếu muốn bước tới gần họ quả là một điều
khó khăn.
Buổi tối hôm đó, đoàn tổ chức liên hoan, các thầy cô
dẫn đoàn của trường Phụ Trung khi nhìn thấy Quý Thành Dương đều rất
nhiệt tình, họ liên tục giới thiệu cho mọi người biết về người học sinh
nổi tiếng của trường này. Kỷ Ức cầm dĩa nhìn ra những gốc cây đang đứng
chịu gió bên ngoài thì chợt phát hiện ra anh đang đứng ngoài cửa sổ để
hút thuốc... Cô kiếm cớ chạy ra ngoài cũng là lúc anh đang dập thuốc.
Ở đây lạnh thật đấy, cô co rúm người lại: “Sao anh lại đứng ở đây hút thuốc thế?”
Quý Thành Dương đáp: “Vì trong phòng cấm hút.”
Anh thấy cô lạnh liền vẫy vẫy tay gọi cô lại gần. Chỗ này vừa hay là góc tường tránh gió nên cũng không có ai nhìn thấy họ.
“Ở đây nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối em
phải mặc ấm vào.” Anh thấy cô phải ngước lên nhìn mình có vẻ mệt nên
liền ngồi xuống bậc thềm để cô ngồi xuống bên cạnh, “Cô giáo em nói rằng ngày kia là thời gian hoạt động tự do, em có muốn đi đâu không?”
“Mọi người bảo chỗ này nhỏ lắm.” Cô hiếu kỳ.
“Ừ.” Anh đáp: “Lần sau nếu có cơ hội em có thể đến Oakland (1 thành phố của
New Zealand) chơi, ở đó cũng có nhiều đồ ăn ngon hơn.”
Lần sau...
Cô nhìn anh, và càng cảm thấy cái từ bình thường này trở nên rất tuyệt vời.
Phía xa xa có mấy người đang ngồi ngoài trời, họ đều là những người bạn cũ
của anh. Cô thấy họ thoải mái cởi mở như thế thì bỗng có chút cảm khái:
“Sao anh và bạn bè của anh đều tài giỏi thế?” Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể tự tin như thế, cho dù ở bất kỳ một đất nước nào cũng có
thể tự tin và thoải mái như ở nhà giống họ.
“Đâu có đâu?” Quý Thành Dương hỏi lại.
“Có mà!” Cô nhìn anh đầy nghiêm túc, đối với cô, sự tồn tại của anh quả thật rất thần kỳ.
Anh cười: “Trên thế gian này, có rất nhiều người có cuộc sống rất đặc sắc.
Điều mà em nên học chỉ đơn giản là phải làm thế nào để mở được cánh cửa
đó cho mình, ví dụ như...” Anh thoáng im lặng, rồi dùng những lời lẽ đơn giản dễ hiểu hơn để nói với cô: “Trên thế giới này có biết bao nhiêu
trường đại học, mỗi trường hằng năm đều bồi dưỡng biết bao nhiêu nhân
tài, thạc sỹ triết học hoàn toàn không phải là loại quý hiếm. Sẽ có
ngày, em nhận ra rằng Quý Thành Dương cũng chỉ là một người bình
thường.”
Không đâu.
Cô lặng lẽ phản đối.
Không phải ai cũng có thể nói ra được nhưng lời này, kể cả thầy giáo của lớp Thực
nghiệm, cô cũng chưa từng được nghe từ thầy những lời tuy rất bình
thường nhưng lại đầy sức hút như vậy. Anh nói với cô rằng, có một cánh
cửa đang chờ cô đến dùng sức để mở ra.
Còn anh, đã đứng ở phía bên kia cánh cửa, và chứng minh cho cô thấy về những lời anh nói.
“Còn bọn họ...” Anh cười và nhìn về những người bạn tốt từ ngày xưa: “Em học đàn cổ tranh nên chắc cũng biết lúc luyện tập sẽ vất vả thế nào. Những
người ấy, hồi nhỏ ai cũng bị đánh bị mắng mới học thành tài. Ngày qua
ngày, phải có quyết tâm và sự bền bỉ mạnh mẽ hơn người khác nhiều lần
mới có thể trở thành họ của ngày hôm nay.”
“Anh cũng vậy à?” Cô hỏi câu hỏi mà cô đã tò mò từ khi còn rất nhỏ.
Sao anh học muộn hơn những bạn cùng tuổi mà lại có năng khiếu như thế.
“Anh ấy à?” Anh im lặng.
Cuối cùng, anh cũng không trả lời câu hỏi này.
Gió rất mạnh, anh bỗng hỏi: “Em có muốn đi ngắm biển không?”
Đương nhiên là cô muốn, nhưng ngày kia mới là thời gian hoạt động tự do mà...
“Có được không ạ?” Cô cẩn thận hỏi lại anh.
“Dĩ nhiên là được.” Anh cởi áo khoác ngoài đưa cho cô: “Anh rất thân với thầy giáo dẫn đoàn của bọn em.”
Câu này thì cô tin.
Hai người cứ thế đi bộ trong gió lớn cho tới khi đến bên bờ biển. Biển đêm, nhìn đến đâu cũng toàn một màu đen. Cô đứng trên bãi cát, mới chỉ nhìn
thôi mà đã cảm thấy trái tim mình rộn ràng đập theo từng con sóng.
Đây là... lần đầu tiên cô trông thấy biển.
Mặc dù khi máy bay mới hạ cánh cô đã nhìn thấy, nhưng hoàn toàn khác với lúc này.
Lúc này đây, cô đang đối mặt với biển.
Cô đang nhìn biển và biển cũng đang nhìn cô, quan sát lẫn nhau, làm quen với nhau.
Kỷ Ức chạy đến gần biển một cách đầy vui vẻ, rồi lại đến gần hơn nữa, cô
chỉ muốn cứ thế chạy thẳng xuống. Nhưng anh gọi tên cô từ phía sau lưng, cô quay người lại, không biết anh định nói gì.
Dưới ánh trăng, Quý Thành Dương đi tới bên cô: “Em đứng ở đây ngắm là được rồi, đừng xuống nước.”
Áo khoác dài tay của anh đang khoác trên người Kỷ Ức nên lúc này anh chỉ
mặc một chiếc áo cộc tay. Dưới ánh trăng, cô có thể thấy rất rõ dấu vết
cháy nắng trên cánh tay anh. Có lẽ là từ khi còn trên chiến trường? Cô
đoán rồi quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía biển nước mênh mông vô bờ
kia, cô vẫn hơi không cam tâm, nhưng lại do dự suy nghĩ, lời anh nói
nhất định không sai.
Chỉ trong chớp mắt, bỗng có sóng biển xô tới, cô đột ngột bị anh bế bổng lên.
Nước ào tới ngay ở giây tiếp theo, thấm ướt đôi giày của anh, nhưng cô không hề chạm vào nước biển.
Cô ôm lấy cổ anh theo phản xạ, tay phải nắm chặt lấy tay trái đặt phía sau gáy anh.
Sao lại ở gần anh đến thế này?
Đôi mắt ấy hàng mày ấy đang ở ngay trước mắt, lúc nào chúng cũng bị tóc anh rũ xuống che mất. Từ đáy lòng cô bỗng nổi lên một sự thôi thúc muốn
được đưa tay gạt tóc ra cho anh. Nhưng cô quả thật quá đỗi căng thẳng
nên chỉ có thể liên tục nắm chặt lấy cổ tay mình, cố gắng tỏ ra thản
nhiên bình tĩnh, giả vờ như không muốn làm gì.
“Nước biển buổi tối lạnh lắm.” Khi anh nói, cô có thể cảm thấy hơi thở của anh. “Không tốt cho sức khỏe của em.”
Mắt anh lúc nào cũng rất đẹp, rực rỡ như vầng thái dương trên đỉnh núi tuyết, khiến cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Lần này anh trở về, có vẻ càng ngày càng thường xuyên đeo kính hơn. Trong
ký ức của cô, nếu anh gỡ bỏ chiếc kính nửa gọng màu vàng xuống thì mắt
anh sẽ càng đẹp hơn nữa...
Thế là cô lấy hết can đảm, lần đầu tiên xuôi theo ý muốn của bản thân để nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau đó cô buông hai bàn tay đang ôm cổ anh ra và cầm lấy gọng kính của anh, giúp anh gỡ xuống.
Anh cười một tiếng.
Nhưng Kỷ Ức chỉ nhìn anh, quả nhiên, chiếc kính ấy đã che mất gương mặt hoàn
chỉnh của anh, cứ như thể cố ý khiến nó trở thành một chiếc mặt nạ.
Như thế này, mới là anh khi đẹp trai nhất.
Cô đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghĩ ra, khi anh bế cô thế này thật
giống với những hành động thân mật của Noãn Noãn và bạn trai. Thỉnh
thoảng vô tình, cô sẽ trông thấy Noãn Noãn và bạn trai ôm nhau, thì thầm nói chuyện.
Quý Thành Dương vốn định nói đùa vài câu nhưng chợt
dừng lại, anh có thể cảm thấy phần mềm mại trước ngực cô đang chạm vào
mình, khu vực ấy cứ phập phồng theo từng hơi thở mạnh của cô. Anh sững
người một thoáng rồi lùi lại sau mấy bước, định thả cô xuống, nhưng bỗng phát hiện ra cô lại ôm lấy cổ mình.
“Chiều nay em cứ nghe đi
nghe lại một bài hát, sau đó thì anh chợt xuất hiện, trùng hợp cực kỳ.”
Mặt cô đỏ bừng, và cứ thế bất giác tuôn ra những lời mà trái tim mình
muốn nói, “Đó là bài Bỗng nhiên của Mạc Văn Úy, lời bài hát... viết cực
kỳ hay!”
Anh nghe vậy có hiểu được không? Những người đã nghe qua bài hát này chắc hẳn đều sẽ hiểu chứ?
Chỉ số thông minh của anh cao như vậy, chắc anh sẽ hiểu được những ám chỉ như thế này chứ?
‘Cho dù thời gian có dừng lại, cho dù sinh mạng chỉ như cát bụi... chỉ càng khiến chúng ta thêm tin tưởng vào tình yêu.’
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ức tỏ tình trong suốt mười lăm năm qua. Thậm chí khi cô nói ra câu này, trong đầu cô đã nghĩ đến rất nhiều người, thậm chí
cô nghĩ đến cả Noãn Noãn. Cô không dám tưởng tượng xem Noãn Noãn và mẹ
của Noãn Noãn nếu nghe thấy cô nói những lời này liệu có sợ chết khiếp
không? Người mà cô đang phải đối diện chính là chú ruột của cô bạn thân
thiết nhất, điều đó còn đáng sợ hơn là việc thích những tên côn đồ như
Tiêu Tuấn và Phó Tiểu Ninh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, bất giác hít vào một hơi...
Quý Thành Dương bế cô trên tay rồi lại lùi thêm một bước để tránh những đợt sóng cứ không ngừng xô tới.
“Đó là bài hát được sáng tác để tưởng niệm vụ động đất lớn ở Đài Loan.” Anh bỗng mở lời, “Khi đối mặt với thiên tai hiểm họa mới thấy sinh mạng con người quá ư yếu ớt, bỗng nhiên, trời đất tối sầm, cả thế giới trước mắt bỗng chốc biến mất, sụp đổ tan rã...”
Thế nên mới càng phải trân trọng những tình cảm bên cạnh mình. Nhưng câu này anh không hề nói với cô.
Kỷ Ức thất vọng nhìn anh, cô rất bất ngờ với hoàn cảnh ra đời của bài hát này: “Đây là bài hát vì quỹ công ích ư?”
Hóa ra những bài hát công ích cũng có thể mô tả được những tình yêu nhỏ
nhặt vặt vãnh, hóa ra không phải bài nào cũng chỉ nói về những tình yêu
bao la.
“Có thể coi là vậy, nhưng cũng không hẳn.” Anh đáp, “Nào, đeo kính giúp anh, chúng ta quay về thôi.”
Có lẽ anh thật sự không hiểu. Kỷ Ức tự an ủi và cẩn thận giúp anh đeo “chiếc mặt nạ” kia lên.
Cuối cùng Quý Thành Dương cũng thả cô xuống.
Cô quay về phòng khách sạn, cô bạn ở cùng phòng đã tắm xong và nằm trên
giường gọi điện cho người nhà. Khi thấy cô đi vào, cô bạn liền cười
cười, nhưng đó lại là một nụ cười cực kỳ quái dị: “Ra ngoài đi chơi với
ai thế?” Kỷ Ức có tật giật mình lại cộng thêm tinh thần bất ổn do chuyện xảy ra khi nãy nên vớ lấy quần áo rồi chạy ngay vào phòng tắm.
Tóc chưa được sấy khô nhưng cô đã đi ra ngoài, vừa ra đến cửa cô liền nhìn
thấy bạn cùng phòng đã ăn mặc rất tươm tất. Cô bạn rất hưng phấn bảo cô
hãy nhanh chóng chọn một chiếc váy thật xinh đẹp. Các bạn và các nhà
nghệ thuật trẻ cùng giao lưu hôm nay đã đặt chỗ ở quán bar trong khách
sạn, muốn tổ chức một buổi giao lưu thật sự thoải mái giữa mọi người. Kỷ Ức vẫn đang nghĩ về chuyện của Quý Thành Dương nên không mấy bận tâm mà chỉ chọn bừa một chiếc váy liền để mặc. Cô cứ ngỡ rằng đây sẽ là một
buổi tiệc mừng công truyền thống sau mỗi lần ra nước ngoài biểu diễn như mọi khi, sẽ có thầy cô giáo lên phát biểu để làm nóng không khí sau đó
mọi người vui chơi một lát là xong.
Nào ngờ vừa xuống tầng dưới, cô đã thấy đây là một cảnh tượng vô cùng khác biệt.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, những người cô hầu như quen biết hoặc đang cầm ly
rượu hay đồ uống trong tay, hoặc đứng hoặc ngồi để trò chuyện với nhau.
Cô ngồi xuống bên cạnh bạn mình, làm tròn trọng trách phiên dịch cho họ.
Thực ra mọi người giao tiếp cơ bản đều không có vấn đề gì, chỉ thỉnh
thoảng khi đang nói hăng chợt không đủ vốn từ mới có người kéo tay Kỷ
Ức, hỏi nhỏ xem nên diễn đạt thế nào.
Từ đầu đến cuối luôn có âm
nhạc, lúc nào cũng có người đang chơi đàn, thậm chí còn có cả người vừa
biểu diễn lúc ban ngày cũng đang chơi violon.
Cô mới ngồi được một lát chợt cảm thấy bụng hơi khó chịu, thoáng có dự cảm không lành.
“Dương!” Bỗng nhiên có một giọng nữ cất lên để gọi cái tên này.
Kỷ Ức ngước lên theo phản xạ, cô trông thấy rất nhiều người đang hào hứng
giơ cốc về phía người mới xuất hiện trước đám đông, cuộc gặp gỡ đón chào nhiệt liệt thế này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người tập trung về
phía đó. Là anh, chỉ có thể là anh. Vẻ mặt của những người ấy khi nhìn
thấy anh không có chút khác biệt so với vẻ mặt của ba thanh niên trẻ họ
tình cờ gặp trên con đường quanh núi năm ấy.
Nếu là cô, chắc chắn sẽ bị những ánh mắt nồng nhiệt này làm cho hư, sẽ kiêu ngạo một cách đầy nghiễm nhiên.
Mấy bạn học ngồi cạnh Kỷ Ức cũng thì thầm đầy ngưỡng mộ: “Quả nhiên là đồng môn nổi tiếng của trường Phụ Trung chúng ta, những người kia chắc đều
quen anh ấy khi họ tham gia thi đấu trước kia phải không?” Lúc tối Kỷ Ức cùng anh trốn ra ngoài nên chẳng hề được nghe thầy cô giới thiệu rất kỹ về Quý Thành Dương, nên chỉ ậm ừ mấy tiếng.
Bởi vì sự xuất hiện của anh nên Kỷ Ức tự tìm cả đống lý do cho mình để ở lại đây thêm một tiếng nữa.
Trời muộn dần, ánh đèn và âm nhạc cũng dần dần trở nên sôi động như mộng như mơ, rực rỡ xa hoa. Quý Thành Dương có vẻ không thích bị kéo vào khiêu
vũ trong đám đông nên anh chỉ ngồi xuống một chiếc ghế trống để trò
chuyện với những người bạn tri âm ngày xưa.
Âm nhạc quá huyên náo sẽ kích thích huyết mạch trong cơ thể trào dâng.
Kỷ Ức nhìn anh lâu thật lâu, cuối cùng ma xui quỷ khiến cô né tránh các
bạn học để đến gần anh. Cô dừng bước khi tới sau lưng Quý Thành Dương và nhìn cánh tay đang đặt trên bàn bar của anh. Ánh mắt cô dời xuống những ngón tay đang gõ gõ theo một nhịp tùy ý nào đó của anh. Sau đó cô chầm
chậm đưa tay về phía trước, dùng đầu ngón tay chạm khẽ vào mu bàn tay
anh.
Quý Thành Dương quay đầu lại.
Trong giây phút này, cô bé mà anh nhìn thấy hoàn toàn không giống với mọi khi, trong điệu nhạc
nhảy sôi động này mà cô chỉ mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt gắn một chiếc nơ nho nhỏ. Cô đứng ở đó, tay trái căng thẳng nắm chặt lấy mu bàn tay phải.
Ánh đèn sàn nhảy rực rỡ khiến đôi mắt cô càng thêm
trong suốt, bất an, thấp thỏm không yên, thậm chí còn thể hiện một phần
nào đó đầy mong đợi. Ở độ tuổi mười lăm lẻ chín tháng, liệu cô có thật
sự hiểu rằng điều mình đang mong đợi là gì hay không?
Đúng lúc
này, âm nhạc bỗng kịp thời được chuyển sang một đoạn có nhịp điệu chậm.
Trong khúc nhạc sôi động được chèn vào một đoạn chuyển rất thích hợp,
giúp cho những thanh niên vừa kết thúc điệu nhảy nóng bỏng có cơ hội để
nhìn nhau và tiến lại gần nhau.
Trong thời điểm như thế này, tất cả mọi thứ xung quanh bỗng chốc lặng lẽ trở nên đầy ám muội.
“Em chưa về đi ngủ à?”
Kỷ Ức sực tỉnh, Quý Thành Dương hướng ánh mắt về phía sàn nhảy và nói:
“Cũng muộn rồi, có chuyện gì để ngày mai nói cũng được.” Cô bỗng nhiên
không nói nổi bất kỳ lời nào, giống như khi nãy lúc họ đang ở ngoài bãi
biển, cô chỉ có thể giải thích một cách vô ích như vẽ rắn thêm chân: “Em đang định về thì nhìn thấy anh vào nên định qua để chúc anh ngủ ngon.”
“Anh biết.” Giọng nói của Quý Thành Dương toát lên một sự dịu dàng hiếm thấy, “Em mau về phòng đi.”
Trái tim Kỷ Ức lại chùng xuống, “Chúc anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tại sao tự nhiên cô lại liều lĩnh được ăn cả ngã về không để nói cho anh biết tình cảm thầm kín của mình? Sau đó thì sao?
Nếu như anh từ chối thì phải làm sao? Nếu... anh không từ chối thì thế nào? Cô cảm thấy trái tim mình nôn nóng đến sắp nổ tung rồi, cô đi ra khỏi
cánh cửa kính trong tiếng nhạc đã sôi động trở lại, bây giờ cô mới nhận
thấy váy mình ươn ướt.
Chết rồi.
Cô len lén đưa tay kiểm tra, sau khi đã xác nhận mới lùi lại sau mấy bước đứng dựa vào tường đầy hoang mang.
Nếu như lên tầng sớm hơn một chút thì tốt, bây giờ thì phải làm sao đây?
Rất nhiều bạn bè của cô đều đang ở bên trong, biết tìm ai để nhờ đi lấy
quần áo cho cô? Cô quan sát xung quanh, liên tục có hai ba người ra vào
cánh cửa này, nhưng không hề thấy bóng dáng bạn học nào của cô. Những
người không thích chơi đều đã về phòng đi ngủ cả, những người ham vui
thì chắc vẫn đang tận hưởng trong sàn nhảy kia.
Hay là, cô bắt đầu nghĩ, vào phòng vệ sinh để giặt sạch váy nhỉ.
Cho dù có phải mặc một chiếc váy bị ướt một nửa để về phòng thì cũng còn tốt hơn bây giờ hàng trăm nghìn lần.
Bao nhiêu suy nghĩ vụt qua cô mới nghĩ ra được một cách giải quyết.
Cô đang định nhân lúc xung quanh không có ai để chạy vào trong phòng vệ
sinh thì trông thấy Quý Thành Dương đi ra. Anh nhìn về phía thang máy
rồi lại nhìn sang phía này, có vẻ như đang tìm cô. Kỷ Ức sợ anh trông
thấy vết đỏ trên váy mình nên cố gắng nở nụ cười trên gương mặt đang
căng thẳng đến sắp khóc đến nơi: “Anh ra ngoài để hút thuốc à?”
Quý Thành Dương nhìn cô chăm chú: “Sao em vẫn chưa về phòng?”
“Em đang đợi bạn, đợi họ cùng về.” Cô lùi lại phía sau một bước nhỏ, luống cuống giải thích nguyên nhân mình vẫn chưa về phòng.
Anh nhìn hành động quái dị của cô, có vẻ không tin tưởng lắm.
Cô đảo mắt, liên tục né tránh ánh mắt anh.
Cuối cùng, những người bạn cùng đoàn nhạc với cô cũng đi ra, khi họ trông
thấy cô và Quý Thành Dương liền mỉm cười chào hỏi: “Chẳng phải cậu đã
nói sẽ về phòng đi ngủ? Sao vẫn còn ở đây? Có muốn về cùng bọn tớ
không?”
“Không cần đâu, tớ vẫn muốn ở lại đây chơi thêm một lát.” Cô không dám cử động trước mặt anh nên đành phải nhìn cứu tinh lần lượt rời xa.
Quý Thành Dương nghe những câu nói trước sau không hợp
logic ấy rồi quan sát thật kỹ hành động của cô, cô né tránh anh còn một
tay thì khẽ kéo gấu váy, cuối cùng anh cũng đã đoán ra. Thế là anh im
lặng cởi áo khoác buộc vào phần hông cô và cứ thế ôm eo bế bổng cô lên.
“Ở đây gần biển nhưng lại được bao bọc bởi những rặng núi, anh nhớ gần đây có núi Victoria, ở đó em có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của
Wellington.” Quý Thành Dương đi về phía thang máy nhưng anh không dừng
lại mà dùng khuỷu tay đẩy một cánh cửa bên cạnh ra, “Trước khi về, em có thể tranh thủ một buổi tối nào đó để đến đó chơi.” Có lẽ anh sợ cô sẽ
ngại ngùng nên bắt đầu nói những chuyện chẳng liên quan.
“Núi Victoria ạ?”
Anh đáp: “Đó là một nơi rất đẹp, có một bộ phim chuyển thể từ truyện đã chọn nơi đó để quay ngoại cảnh.”
“Phim gì thế?”
“The Lord of the Rings.” Anh nói, “Chúa tể những chiếc nhẫn.”
“Có hay không ạ?”
“Vẫn chưa chiếu, có lẽ sang năm chúng ta có thể xem ở Bắc Kinh.”
Cô lặng lẽ ghi nhớ.
Từ đầu tới cuối, cầu thang đều không có một ai, rất yên tĩnh.
Tiếng bước chân của anh cũng rất rõ ràng.
Thực ra cô không quan tâm đến truyện hay phim nào đến đây dùng ngoại cảnh.
Đối với Kỷ Ức, nơi đẹp nhất ở Wellington này chính là nơi đây, trong
buồng cầu thang chỉ có anh và cô. Quý Thành Dương bế cô lên lầu, vừa đi
vừa nói chuyện, anh sắp trở thành hướng dẫn viên chuyên nghiệp rồi.
Kỷ Ức len lén ôm cổ anh, vùi mặt mình vào chỗ xương quai xanh của anh.
Nếu như anh đã chẳng lưu tâm thì cứ giả ngốc thế này cũng được.
Tối hôm ấy khi anh nói với cô về ‘Chúa tể những chiếc nhẫn’ thì tập một vẫn chưa được chiếu trên toàn thế giới. Nhưng sau này ba tập phim đó lại
trở thành tác phẩm kinh điển khó có bộ phim nào khác có thể vượt qua
được. Một bộ tiểu thuyết Anh sau nửa thế kỉ mới được một công ty Mỹ đầu
tư và quay ngoại cảnh ở quê hương New Zealand của đạo diễn, và được
trình chiếu khi tác giả đã qua đời được mấy chục năm. Quả thực, sức sống của văn học còn kéo dài hơn sinh mạng con người rất nhiều.
Cũng giống như ‘Truyện cổ Grim’, cũng giống như Tứ đại danh trứ* và cũng giống như ‘Chúa tể những chiếc nhẫn’ mà anh nói.
*Tứ đại danh trứ: Bộ bốn tác phẩm kinh điển của văn học Trung Quốc, gồm
‘Tam quốc diễn nghĩa’, ‘Thủy hử’, ‘Tây du ký’ và ‘Hồng Lâu Mộng’.
Bởi vì Quý Thành Dương đã nhắc đến bộ tiểu thuyết này, nên về sau cô đã đặc biệt tìm mua bản dịch, thậm chí còn đọc cả bản gốc. Cô còn tìm hiểu một lượt cuộc đời và những trải nghiệm của tác giả. Khi phát hiện ra
Michael White đã từng học triết học, cô liền lập tức liên tưởng đến Quý
Thành Dương.
Sự yêu thích ban đầu hoàn toàn không liên quan tới
chiếm hữu. Khi thích một người ưu tú xuất sắc, sức hấp dẫn là không thể
tưởng tượng nổi, muốn được đọc những cuốn sách anh đã đọc, muốn đi qua
những con đường anh đã đi, muốn ăn thử những món anh đã từng ăn.
Muốn trở thành một người giống như anh.