Âu Dương Khắc phong lưu thành tính, tự cho rằng lý luận cùng thực tiễn đều phải xem trọng, võ công cùng vẻ ngoài đều phải thật đẹp mắt. Hái hoa ở đâu thắng ở đó, không gì cản nổi, thiên hạ hiếm có ai là địch thủ. Nhưng hắn lần này quên mất chuyện quan trọng, chính mình bị biên kịch bán đứng. Làm dâm tặc nhiều nhất cũng chỉ bị triết gia khinh bỉ, nhưng mà dâm tặc muốn biến thành tình thánh thì là một còn đường gian nan vô cùng, cũng không quang minh lỗi lạc gì.

Hắn vừa mới hôn lên môi Dương Khang còn chưa kịp thưởng thức ra gì tư vị, đã cảm thấy phía sau căng thẳng, bị gắt gao tóm lấy, người ở phía sau thở dốc hồng hộc như cái ống bễ.

Hắn đang tràn ngập vui vẻ cùng tình ý giống bị đổ một chậu nước đá lên đầu, không khỏi tức giận nổi lên, định trở tay đánh ra một chưởng, lại chợt nhớ tới một việc.

“Vương, Vương gia?”

Sự việc này vốn là Âu Dương Khắc muốn thể hiện tài ăn vô song, sẽ làm một tuồng kịch. Hắn ở trước tấm bình phong diễn cho Hoàn Nhan Hồng Liệt ở sau bình phong xem, mục đích là vương gia có thể hiểu được chuyện này và phối hợp cảm hóa Dương Khang quay lại.

Vốn để hiệu quả tốt nhất, không cho Dương Khang đa nghi phát hiện dấu vết để lại. Phía sau bình phong không thể mang ghế bành cho Hoàn Nhan Hồng Liệt thong thả ngồi nghe lén. Bởi vậy dù là vương gia tôn sư thế nhưng Hoàn Nhan Hồng Liệt ở sau bình phong vẫn phải đứng suốt một canh giờ.

Âu Dương Khắc trước đó có nói với hắn: “Vương gia, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngài ngàn vạn lần không thể đi ra, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc”. Hắn nhớ kỹ lời này, ở sau bình phong thậm chí không dám thở mạnh.

Hoàn Nhan Hồng Hi xuất hiện là kịch bản đã định trước, Âu Dương Khắc đi ứng phó, hắn ở một nơi bí mật gần đó lo lắng đề phòng, chỉ sợ Dương Khang đến phía sau bình phong trốn, chờ đến Âu Dương Khắc quay về phòng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng chẳng biết tại sao hai người bỗng nhiên lại động thủ. Hoàn Nhan Hồng Liệt mặc dù trong lòng thấy khả nghi, nhưng nhận thấy khe hở bình phong nhìn ra ngoài rất hữu hạn. Hắn lại quá mức tin tưởng vào quân sư của chính mình, không biết rõ Âu Dương Khắc có ý đồ gì sắp tới, không dám tùy tiện hành động, nên vẫn không đi ra ngăn cản, trơ mắt nhìn Âu Dương Khắc đem Dương Khang một bước đưa vào giường.

Tiềm thức vẫn nghĩ làm thế để giải vây, nhưng hắn vẫn lo lắng Dương Khang, nhìn thêm nữa thì toàn bộ không phải là chuyện đùa. Chuyện này không phải là nhỏ nha, trước mắt biến thành màu đen, tay chân run lên, nửa người lạnh như băng, nửa người sôi sùng sục, suýt nữa trúng gió, khó khăn từng bước mà đi ra, liều chết một phen nắm lấy Âu Dương Khắc.

“Vương gia, Xin tin tưởng ta …”

“Câm mồm! Bản… bản vương…” Hoàn Nhan Hồng Liệt run rẩy chỉ vào hắn, sắc mặt lúc xanh mét lúc trắng bệch, cả người run run rẩy rẩy.”Ngươi, ngươi… bản vương mời ngươi đến làm việc, không phải mời ngươi đến phi lễ con ta!”

“Vương gia, xin tin tưởng tại hạ là chân thành!” Âu Dương Khắc nghiêm túc biện giải, cho dù theo góc độ của người tốt thì vẻ mặt của hắn cũng là thành khẩn quá mức.

“Ngươi còn muốn phi lễ con ta sao sao sao sao sao?! Cút ngay cho ta!” Hoàn Nhan Hồng Liệt rít gào xong lại có điểm hối hận, vạn nhất chọc giận Âu Dương Khắc thì phụ tử bọn họ thì có một tá mạng cũng không đủ để chết nha. Đành đem khẩu khí dịu đi nói, “Âu Dương công tử, niệm tình ngươi vì bổn vương cũng lập nhiều công lao to lớn, qua việc này thì tất cả chuyện cũ sẽ bỏ qua, ngươi mau đi đi!”

“Chuyện cũ sẽ bỏ qua?”

“Không có nghe rõ sao? Ý là, bản vương là cho ngươi đi!”

Âu Dương Khắc thấy hắn cảm xúc kích động, thật sự không có biện pháp nói rõ, hướng Dương Khang nằm trên giường nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, lần này tại hạ chịu oan mà quay về, thật bất bình. Đợi ta sau khi trở về, nhất định thỉnh gia thúc Âu Dương Phong rời núi, đến đây cầu hôn —— Vương gia, chúng ta sau này còn gặp lại!”

“Ngươi mà chịu oan … ngươi —— cái… cái gì?”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Âu Dương Khắc đã một chưởng lao ra cửa sổ, áo trắng phiêu động, phi thân mà ra, lập tức biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy hắn khinh công như thế thật đáng kinh ngạc, lưỡi cứng cả lại, ngây người hồi lâu mới xoay đầu lại, cúi người nhìn Dương Khang thương yêu, thân thiết nói: “Khang Nhi, ngươi như thế nào? Không bị hắn làm gì chứ?”

Dương Khang vẫn nằm như trước, nhìn hắn không nói một lời.

“Ta biết ngươi hận phụ vương, ai nha, phụ vương năm đó làm chuyện sai lầm, nhưng phụ vương coi ngươi như con chính mình, chưa từng hai lòng, ngươi cũng biết đến mà… Mười tám năm nay chúng ta phụ từ tử hiếu, thân ái vô cùng, ai nha, nếu không phải tạo hóa trêu người… mẹ ngươi …” Hoàn Nhan Hồng Liệt ngồi xuống bên giường, thao thao nói nửa ngày, bỗng nhiên cảm thấy được có chỗ không ổn.

“Khang Nhi? —— Âu Dương Khắc!”

Tên hỗn đản này, không cởi bỏ huyệt đạo mà đã bỏ chạy!