Âm Vang

Chương 1: Số 76 đường Đàn Viên

1.

Năm 2020, số 76 đường Đàn Viên hoàn tất quá trình cải tạo thương mại, đồng thời đưa vào vận hành thương hiệu dịch vụ ăn uống cao cấp và rạp chiếu phim. Một buổi lễ hoành tráng đã được tổ chức vào ngày khai trương, khiến rất nhiều người nhớ lại thời kỳ huy hoàng của nó.

Tòa nhà có tuổi đời hàng thế kỷ này nằm bên bờ sông, từng là một trung tâm và là địa danh nổi tiếng. Xuất phát điểm là nhà thờ cũ, rồi nó đã được đổi tên nhiều lần suốt năm tháng dài dẵng, đến những năm 90, tòa nhà chính thức được đưa vào diện di tích văn hóa cần được bảo tồn, những người trẻ tuổi sinh ra và lớn lên tại đây đều từng tới nơi này, bao gồm cả Trình Hi, có thể nói là ký ức của cả một thế hệ.

Và đương nhiên trong ký ức cũng không thiếu trận hỏa hoạn rúng động toàn thành phố.

Một buổi tối của năm 2000, bên bờ sông chợt bùng lên ánh lửa ngút trời, gỗ cháy xém rơi xuống cũng ảnh hưởng tới con thuyền tham quan đang neo sát bờ. Không ai biết vì sao lửa lại cháy, khi người dân thành phố tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì chỉ thấy tòa nhà đã đổ nát, tin tức ùn ùn.

Việc điều tra kéo dài một tháng nhưng vẫn không có kết luận, cuối cùng khép án qua loa. Trong thời gian liên tục sửa chữa và bảo dưỡng, số 76 đường Đàn Viên dần khuất bóng.

Rồi về sau, với sự đi lên của trung tâm đô thị mới, nơi đây biến thành địa điểm đi dạo của cư dân, thỉnh thoảng đi qua có thể thấy nó lặng lẽ ở đấy, cửa khép kín, không còn bóng dáng xưa.

Bước ngoặt bắt đầu từ mấy năm trước.

Tập đoàn đầu tư Đàn Thịnh – khởi đầu là một công ty bất động sản địa phương – bất ngờ thông báo sẽ tiến hành phát triển thương mại tại số 76 đường Đàn Viên, nỗ lực biến nó thành một khu nghệ thuật cổ điển.

Trình Hi vẫn nhớ như in khi thấy những tin tức tuyên truyền tràn lan trên mạng, tâm trạng cô rất phức tạp. Từ nhỏ lớn lên ở bên bờ sông, tòa nhà này đã chứa đựng hồi ức tuổi thơ của cô, cô vừa mong số 76 đường Đàn Viên có thể mở cửa lại lần nữa, nhưng đồng thời không muốn nó có quá nhiều thay đổi.

Mặt khác, lợi thế về vị trí ở đây cũng không còn, cộng thêm độ khó cải tạo, việc kinh doanh nhiều hạn chế, chi phí bảo trì cao… Nghĩ thế nào cũng là cuộc đầu tư tiền mất tật mang. Nên Trình Hi cũng không bận tâm đến chuyện đó quá nhiều, ngồi trong văn phòng nói: “Hạng mục này rồi sẽ bỏ lửng cho xem, tôi đoán khó thu hút đầu tư lắm.”

Kết quả hôm sau lại nghe tin công ty mình trúng thầu, còn thuê liền một lúc ba tầng, nếu thành công khai trương thì đây sẽ là rạp lớn nhất trong số các rạp chiếu phim của công ty.

Lẽ nào tầm nhìn của mình quá hạn hẹp, không đoán được nước đi này của sếp?

Trình Hi tốt nghiệp đại học rồi vào hãng phim Tân Thời Đại, nhìn công ty thăng tiến như vũ bão, nắm bắt mọi cơ hội, đưa ra mọi bước đi, về sau đều chứng tỏ là hướng đi đúng đắn.

“Chắc chắn trong này có tầm nhìn chiến lược gì đó, chúng ta quá nông cạn nên không hiểu được.” Cô lại nói.

Tân Thời Đại thuận lợi nhận thầu, lên kế hoạch thiết kế, bắt tay sửa sang, tuyển chọn nhân viên. Khoảng một năm sau, mọi việc đã đủ cả, chỉ còn thiếu một cơn gió đông – giám đốc nhân sự là chị Từ đến tìm Trình Hi, thông báo cô đi nhậm chức.

“Em làm quản lý rạp phim?” Ngạc nhiên còn lớn hơn vui mừng, “Điều em đến, rạp chiếu phim lớn nhất của hãng ta?”

“Chúc mừng em nhé.”

“Cám ơn chị Từ… Em có thể hỏi vì sao không?”

“Đây là quyết định của công ty.”

“Ý của sếp?”

Chị Từ phì cười, cao ngạo nói: “Tiểu Trình à, có khi sếp còn không biết em đâu. Rạp phim này em cũng biết đấy, nó khá đặc biệt, muốn đạt được kết quả không phải là chuyện trong chốc lát, đừng áp lực, công ty muốn cử thanh niên đến rèn luyện, bọn chị tiến cử em.”

Trình Hi gật đầu: “Em sẽ cố gắng.”

2.

Cô quả thật đã rất cố gắng. Cố gắng hết sức để chuẩn bị hoạt động marketing, cố gắng hết sức để sống sót qua những ngày thua lỗ, cố gắng tin rằng sếp đầu tư nhiều tiền vào mớ hỗn độn này là có lý do riêng, dù gì cũng có ai lấy tiền mình làm trò đùa đâu?

Số 76 đường Đàn Viên có bốn tầng, kết cấu hình chữ Hồi (回), phòng chiếu phim vừa nhỏ vừa nằm rải rác, sân ở giữa dẫn thẳng lên tầng trên. Trình Hi dựa vào lan can trầm ngâm, cúi đầu nhìn nhà hàng Tây ở lầu một mới mở được ba tháng đã đóng cửa, trên cửa dán hai chữ to tướng: Chuyển nhượng.

Ngẩng đầu là xà nhà bằng gỗ, không có ánh sáng.

Quay đầu lại là hành lang dài hẹp tối tăm, đứng ở đây có thể cảm nhận được sự ẩm ướt, nhìn về phía rạp chiếu phim tối om nằm ở cuối cùng, cô bất giác thất thần.

Như có thứ gì đó đã hớp hồn cô…

“Quản lý!”

Tiếng gọi làm Trình Hi giật mình, hóa ra là nhân viên chiếu phim Lý Tư Tề, cô cau mày nói: “Cậu không ở phòng máy mà ra đây làm gì?”

“Giờ còn chiếu cái gì nữa, đang giữa trưa mà.” Cậu ta vươn vai rồi nhìn xuống, “Tôi đã bảo cửa tiệm kia sẽ đóng cửa đúng không, quả nhiên thua lỗ, lại thiếu nơi ăn cơm rồi.”

Trình Hi định nói gì đó nhưng lại thôi. Lý Tư Tề là cậu ấm nhà giàu, buổi trưa mọi người đều ăn đồ ăn nhanh, còn cậu ta hả, là khách quen của quán Tây dưới lầu.

“Nè, chị nói xem liệu rạp phim của chúng ta có đóng cửa không?”

“Đây không phải là điều cậu cần quan tâm.”

“Tôi thấy giờ phim được lên lịch chiếu cứ ít dần, cả sáng nay toàn ngồi không.”

“Cậu đang rảnh đúng không? Đi phát tờ rơi đi.”

Lý Tư Tề cười hềnh hệch, đoạn nói: “Chị nói xem, có phải sếp Trình mở rạp phim ở chỗ này là có nguyên nhân gì khác không?”

“Nguyên nhân gì?”

Cậu ta nhìn quanh, cau mày làm ra vẻ thần bí: “Ai cũng nói chỗ này có tà ma, âm u cực. Chị nghĩ thử đi, tòa nhà hơn mấy trăm năm tuổi, tức là từ thời nhà Thanh lận đấy, chắc chắn không đơn giản, chứ tự dưng vì sao hồi đó lại có vụ cháy khó hiểu?”

Trình Hi nhìn lườm cậu ta.

Sự hiếu kỳ mạnh mẽ của Lý Tư Tề khiến cô cảm thấy khó chịu: “Nói lung tung gì vậy hả.”

“Thật mà, lần nào tôi đến đây cũng có cảm giác sau lưng có người, phòng chiếu phim nằm cách xa nhau, chị không cảm thấy những hành lang này rất đáng sợ hả?”

Nói tới đây, cả hai không hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn. Lạ thay có cơn gió lướt qua trên hành lang sâu hun hút, thổi bay tóc Trình Hi.

Cô vén tóc ra sau tai, nghiêm túc nói: “Kết cấu như thế là để bảo vệ công trình ban đầu, không phải ở nhà cũ mùa hè cũng mát mẻ à. Còn về phần âm u, đó gọi là phục cổ, cậu không thấy có khách mặc sườn xám đến chụp ảnh hả?”

Lý Tư Tề nói chuyện trật nhịp với Trình Hi, cậu ta cũng không phản bác mà chỉ cười hề hề, tiếp tục tà thuyết ngụy biện của mình: “Tôi nghe bảo sếp Trình bí mật nuôi phụ nữ, hình như tinh thần có vấn đề, đang ở trong viện dưỡng lão… Liệu có quan hệ gì với rạp chiếu phim của chúng ta không, ngày trước ở đây là nhà thờ còn gì?”

“Cậu nghe ai nói?”

“Ở khu triển lãm dành riêng ở tầng một có viết mà, chị chưa xem à? Ban đầu là nhà thờ, sau đó mới mở cửa tham quan, sau nữa là bị cháy, còn có người chết cháy kia mà.”

“Tôi không hỏi chuyện này, ý tôi là sếp…”

“À.” Cậu ta gãi gáy, đáp vu vơ, “Bạn kể lại.”

Cuộc sống riêng tư của sếp là đề tài cấm tại Tân Thời Đại, thậm chí cũng rất ít khi nhắc đến cả họ lẫn tên của anh ta – Trình Thời, người không như tên, phong cách luôn khiến người ta cảm thấy … không thành thật cho lắm.

Thí dụ như tin đồn “người phụ nữ ở viện điều dưỡng” được âm thầm lan truyền rất rộng, lại còn có tới mấy phiên bản.

Người thì nói thật ra đó là vợ của sếp, bị nhốt trong viện dưỡng lão. Phiên bản này có độ đáng tin rất cao, bởi vì sếp trên dưới 40 tuổi, tài sản hơn trăm triệu, nhưng tình trạng hôn nhân vẫn còn là một ẩn số, quả là kỳ quặc.

Có người nói đó là em gái của anh ta, rối loạn tâm thần từ nhỏ nên phải sống trong viện điều dưỡng, còn sếp ít lộ diện ắt hẳn là do bệnh di truyền trong nhà, giải thích cũng hợp lý.

Lại còn có phiên bản nghe chỉ muốn thổ huyết, gì mà chuyện tình cuồng nhiệt đứt ruột đứt gan, phá hoại uyên ương người yêu nổi điên. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe có người như Lý Tư Tề thần bí liên hệ viện dưỡng bệnh với số 76 đường Đàn Viên.

Trình Hi ngẩn người nhìn cậu ta, trong đầu đang cố suy nghĩ cho ra nhẽ thì thấy Lý Tư Tề rướn người tới, cô buột miệng: “Lẽ nào là thật?”

“Cái gì thật cơ?”

Cô định thần: “Đừng nói lung tung, chớ có đoán mò, đi ăn cơm thôi.”

“Đi chung đi, gần đây mới mở một tiệm đồ Nhật, nghe bảo đầu bếp từng làm việc ở nhà hàng sao Michelin.”

Trình Hi đáp lại cậu ta bằng nụ cười nhạt.

3.

Giải quyết xong đồ ăn nhanh buổi trưa, đường huyết trong người Trình Hi tăng mạnh, buồn ngủ đến ríu mắt, cô ném hộp cơm vào thùng rác, cố gượng tinh thần đi kiểm tra.

Lưu lượng khách mỗi ngày đếm được bằng đầu ngón tay, rạp chiếu vắng tanh khiến người ta càng cảm thấy thiếu sức sống. Cô đi kiểm tra một vòng, lê từng bước lên tầng bốn, băng qua hành lang, tiến vào phòng VIP.

Văn phòng của rạp chiếu phim nằm trên tầng hai, không có chỗ để nghỉ trưa, Trình Hi mới nhắm phòng chiếu VIP. Căn phòng này có không gian nhỏ và riêng tư, có ba hàng 12 ghế, ghế sofa bọc da có thể điều chỉnh nằm thẳng, rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Điều quan trọng là chỉ cuối tuần mới chiếu phim, bình thường không có người.

Cô khóa cửa, theo thói quen ngồi vào vị trí bên phải ở hàng cuối, chỉnh ghế sofa nằm thẳng, rút điện thoại lướt Douban.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt Trình Hi. Cô đang đọc bình luận về các phim rạp mới phát hành, không một bộ nào đáng xem, bộ phim duy nhất có điểm cao thuộc chủ đề đại trà, được giới phê bình khen ngợi nhưng ít người đi xem.

Hầy.

Chầm chậm thở dài, âm thanh cực nhỏ được khuếch đại rõ ràng trong phòng chiếu phim.

Phòng chiếu này được trang bị âm thanh toàn cảnh, bức tường bên trong cũng được làm bằng vật liệu đặc biệt để đảm bảo chiết xuất âm thanh tốt nhất.

Khi đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật đưa cô đến đây tham quan, anh ta đắc ý bảo đảm, nói trong căn phòng này không hề lọt bất cứ âm thanh nào.

Nhưng có ích gì chứ? Một tuần chỉ chiếu có lác đác vài phim, chiết xạ tới lui cũng chỉ là tiếng thở của mình.

Trình Hi mệt mỏi, cất điện thoại di động vào túi rồi nhắm mắt ngủ, cùng với sự phập phồng của lồng ngực, hơi thở đều đều kéo dài bắt đầu vang lên.

4.

Không lâu sau, chợt tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô.

Trình Hi mơ màng lấy điện thoại ra, không có cuộc gọi tới. Sau mấy giây tỉnh táo, cô nhận ra giai điệu đó không phải là nhạc chuông của iPhone.

Mà là bản nhạc chuông vô cùng cũ trong ký ức xa xăm, có lẽ người lớn trong nhà đã từng sử dụng rất lâu về trước.

“… Ai thế? Lên tiếng đi.”

Cô mở miệng, ngồi thẳng người dậy.