Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 58

Ấn Trì trắng mặt lắc đầu, rồi lại gật đầu, lâm vào hỗn loạn

Nghi Địch ánh mắt xa xăm “cũng từ việc này ta mới biết được mình có tật xấu, khi ngủ sẽ sợ lạnh, nếu bên cạnh có người sẽ không tự giác mà ôm lấy để sưởi ấm. Năm đó Lâm Đỗ Hành ngủ bên cạnh ta, hôm sau hắn tỉnh lại, phát hiện bị ta ôm, có lẽ lúc đó tư thế không ổn lắm, hơn nữa vừa tỉnh dậy, quần áo có chút hỗn độn, hắn liền cho rằng ta đã làm việc đáng khinh với hắn liền tìm đến cái chết, huyên náo khiến cả thiên điènh đều biết, các đồng tử khác cũng bắt đầu tránh ta không kịp, từ đó ta không đến chỗ Đế Quân nữa, tránh cho bọn họ hiểu lầm. Có điều…”

Thanh danh của ngươ cũng vì vậy mà mất sạch. Ấn Trì âm thầm bổ sung giúp hắn, khó trách tối qua không uống rượu, sáng nay tỉnh lại vẫn thấy Nghi Địch xem hắn là gối ôm mà ôm. Nhưng nếu vì vậy mà Nghi Địch mang tiếng đoạn tụ thì cũng quá oán uổng

Lại nghe Nghi Địch khẳng định “có điều, ta chắc chắn là đoạn tụ”

Nghi Địch châm trà cho mình cũng rót cho Ấn Trì một chén “có điều thích nam tử cũng như thích nữ tử thôi, thế gian nhiều nữ tử như vậy, không phải ai ngươi cũng thích, nam tử cũng thế, ta cũng không đến mức như  bọn họ nói, thấy đẹp là thích’

Hiếm khi thấy Nghi Địch nói chuyện nghiêm túc, Ấn Trì theo bản năng truy hỏi “nếu quả chỉ có một chuyện này, sao lời đồn lại nói ngươi đùa giỡn không ít nam tiên mỹ mạo”

‘Khi đó thiên đình bảo thủ hơn bây giờ nhiều, đoạn tụ cũng là từ cấm kỵ, có điều khi đó ta còn trẻ, hết sức lông bông, bọn họ càng trốn tránh ta càng muốn trêu chọc. Lúc đó chỉ là trò đùa giai lại không biết miệng đời đáng sợ, đến khi nhận ra thì đã bị đồn đến đáng sợ rồi”

Ấn Trì khi nghe bát quái đầu óc cực kỳ linh hoạt, không phải loại thần kinh thô như bình thường “vậy sau đógươi rời thiên đình sao chơi cũng vì chuyện này sao?”

Nghi Địch nhấp một ngụm trà, khẳng định “sau vì lời đồn quá lợi hại, Thiên Quân và Vương Mẫu liền tìm ta uống trà, tiên giai của ta dù cao nhưng quy củ thiên đình vẫn không thể bỏ,cho nên nghĩ lại, chỉ có cách ta ra ngoài ngao du là thích hợp nhất”

Tuy ngữ khí của Nghi Địch nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Ấn Trì nhìn thấy trong tươi cười tự giễu của hắn có thần sắc tịch mịch mất mát, trong lòng bỗng dưng mềm lại. 

Trong phòng trở nên yên tĩnh

“Nếu vậy…chúng ta trao đổi đi, ta cho ngươi ôm sưởi ấm, ngươi không được nói cho ta biết chuyện kia, thế nào?” nói xong, Ấn Trì cũng không biết mình lấy ở đâu ra lá gan dám cò kè mặc cả với Nghi Địch

Nghi Địch kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên không ngờ Ấn Trì lại phản ứng như thế, cho đến khi Ấn Trì bị nhìn đến muốn đổi ý, hắn liền cười nói ‘được”

Sáng sớm hôm sau, Lộ Cách dẫn theo hai tỳ nữ mang dụng cụ rửa mặt và điểm tâm vào sân Ấn Trì. Tuy Nghi Địch cho nhóm người hầu lui ra ngoài nhưng Lộ cách bọn họ không thể thực sự để công tử nhà mình tự làm mọi chuyện, do đó sớm mang mọi thứ đến cho Ấn Trì. Nhưng tìm khắp cả sân, trừ phòng ngủ của Ấn Trì thì không thấy hắn đâu.

Lộ Cách nhìn cửa chủ phòng đóng chặt, lưng đổ mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ công tử nhà hắn và Nghi Địch Tư Thần ngủ chung một phòng? hôm qua hắn nhìn tỳ nữ thu thập rồi, trong phòng chỉ có một cái giường ah. nghĩ tới đây, Lộ Cách càng thêm khẩn trương lại không dám tùy tiện mở cửa, đành nhẹ chân đi đến bên cừa sổ, nghe nóng động tĩnh trong phòng

Trong phòng hơi tối, Nghi Địch nằm trên giường, thấp giọng đánh thức gối ôm của hắn “Ấn Trì”

Ấn Trì ở trong lòng Nghi Địch giật giật, thanh âm ngái ngủ đáp ‘ân?”

“Người hầu Long cung các ngươi có sở thích đứng dưới chân tường rình nghe chủ tử sao?” ngữ khí không tính là vui của Nghi Địch làm Ấn Trì hoàn toàn tỉnh ngủ

Ấn Trì vươn tay, đèn đuốc trong phòng liền chiếu sáng, thanh âm vẫn mơ hồ ‘cái gì mà rình nghe?’

Lúc này Lộ Cách ở bên ngoài thấy trong phòng sáng đèn liền cẩn thận tiến lên gõ cửa “Tư Thần, công tử, các ngươi đều ở trong phòng?’

Ấn Trì nghe thanh âm của Lộ Cách run run lại nhìn thấy Nghi Địch đang ôm hắn, lập tức tỉnh táo.

Lộ Cách đợi không lâu đã thấy công tử nhà hắn mở cửa phòng, hắn liền liếc mắt nhìn vào thấy trong phòng có một cái nhuyễn tháp, cách với giường ngủ bằng một bình phong, Nghi Địch Tư Thần từ sau bình phong đi ra, bộ dáng như vừa tỉnh ngủ

Lộ Cách liền thả tâm. Công tử nhà hắn nhất định là sợ buổi tối Nghi Địch Tư Thần có yêu cầu gì, bên cạnh lại không có người hầu nên ngủ trên nhuyễn tháp ở gian ngòa để tùy thời hầu hạ. Có thể thấy được công tử nhà hắn tuy bình thường vô liêm sỉ nhưng thật ra vẫn rất cẩn thận, tỉ mỉ. Thế mà hắn vừa rồi lại hiểu lầm, hắn sao có thể dùng tâm tính xấu mà nhìn thế giới chứ? 

Lộ Cách tràn ngập áy náy mang theo tỳ nữ rời đi

Ấn Trì lúc này mới yên tâm ngồi xuống bên bàn, cùng Nghi Địch ăn điểm tâm ‘đa tạ Tư Thần hỗ trợ tạo ra nhuyễn tháp và bình phong’ nếu không hắn không dám nghĩ khi Lộ Cách nhìn thấy hai người ngủ trên một giường sẽ nghĩ thế nào

Nghi Địch thản nhiên nói “không cần cảm tạ. Cách không thủ vật mà ngươi cũng không biết làm sao?” Biện pháp giải quyết đơn giản như thế, Ấn Trì lại không nghĩ ra, đợi hắn nhăc nhở rồi cuối cùng phải hỗ trợ đưa đồ đến đây, cũng không biết hắn thuật pháp hắn học được là của sư phụ bất lưu nào?

Ấn Trì ngượng ngùng vò đầu “ta không thích đọc sách, thuật pháp tu luyện không tinh, tuy biết cách không thủ vật nhưng chỉ một ít vật nhỏ, mấy loại như bình phong, nhuyễn tháp, nếu muốn giấu người khác mà đưa vào thì làm không xong”

Tuy biểu tình của Nghi Địch lúc này làm Ấn Trì có cảm giác mình bị ghét bỏ, nhưng lát sau lại đến phiên hắn bày ra biểu tình này

Trong rừng san hô

Nghi Địch ngồi xổm trước một vỏ sò, tò mò dùng đầu ngón tay chọt chọt “vỏ sò này, mau mở ra cho bản quân nhìn bên trong một chút”

Vỏ sò thân thể nhu nhược, bình thường sẽ không dễ dàng mở xác nhưng vì tiên giai của Nghi Địch cao hơn tiểu hải bối không biết bao nhiêu lần cho nên đành phải nghe lời, chậm rãi mở vỏ nhưng cũng chỉ hé mở một chút rồi lập tức đóng lại

Nghi Địch lại chọt chọt một cái lớn hơn bên cạnh ‘ngươi cũng mở ra cho bản quân nhìn một cái”

Ấn Trì đứng bên cạnh, bất đắc dĩ nhìn Tư Thần đại nhân tò mò kêu tất cả sò biển mở vỏ cho hắn xem

Nghi Địch đi vào rừng san hô không bao lâu đã thu hút sự tò mò của tất cả các sinh vật trong rừng. Bọn chúng không biết Thất công tử đưa đến người nào nhưng lại bị tiên khí mãnh liệt của Nghi Địch làm sợ tới mức chạy trốn, rừng san hô vốn náo nhiệt chợt trở nên yên tĩnh, chỉ còn đám hải bối vì hành động chậm chạp mà phải chịu tội

Đột nhiên Nghi Địch ngạc nhiên hỏi ‘Ấn Trì, đây là cái gì?”

Ấn Trì chậm rãi đi qua “Tư Thần, ngài…chưa từng thấy trân châu sao?”

Nghi Địch ngồi xổm xuống, nhìn vỏ sò to nhỏ khác nhau, hiếu kỳ hỏi ‘đương nhiên đã thấy qua trân châu nhưng đều là thành phẩm, còn ở trong thịt là lần đầu tiên mới thấy” nói xong đưa tay chỉ trân châu nằm trong thịt sò “có thể trực tiếp lấy ra sao?”

Nghi Địch đã muốn rõ ràng ngồi xuống thượng, nhìn chằm chằm trước mặt thật to nho nhỏ vỏ sò tân kỳ nói: “Trân châu tự nhiên gặp qua, bất quá dĩ vãng gặp đều là thành thư, này còn tại thịt lý cũng là đầu một hồi nhìn thấy.” Nói xong thân thủ đi chỉ trong đó một viên bối thịt lý trân châu, “Có thể như vậy trực tiếp lấy ra nữa sao?” 

Không đợi Nghi Địch lên tiếng, vỏ sò kia vừa thấy ngón tay của Nghi Địch chạm vào mình liền theo bản năng khép chặt lại, cũng kẹp luôn ngón tay của Nghi Địch.

Tuy lực đạo không gây tổn thương cho Nghi Địch nhưng vẫn có cảm giác đau đớn mơ hồ. Nghi Địch thoáng kinh ngạc, nâng tay lên, vỏ sò cũng bị nâng lên theo, đung đưa trước mắt hắn. Nghi Địch lắc lắc ngón tay, vỏ sò vẫn không buông ra, hắn liền thấy hứng thú, dùng lực đạo cao thấp bắn vào vỏ sò. Vỏ sò không chống đỡ nổi sự ép buộc của hắn, liền rơi xuống, hóa thành một cô gái xinh đẹp. Nghi Địch liền đứng dậy, lui ra sau một bước

Cô gái kia sắc mặt trắng bệch,bộ dáng hoáng sợ, trong tay nâng một viên trân châu trong suốt mượt mà, điềm đạm đáng yêu nói “vừa rồi ta vô tình vạ chạm Thần Quân, cầu Thần Quân thứ tội. Nếu Thần Quân muốn viên trân châu này, ta xin đưa cho ngài xem như bồi tội”

Nghi Địch hưng trí đánh giá nàng “ngươi chính là vỏ sò vừa rồi chứa viên trân châu?”

Cô gái kia yếu ớt gật đầu

Như vậy xem ra hành động vừa rồi của Nghi Địch là cậy thế đùa giỡn cô nương nhà lành

Nghi Địch ngượng ngùng nói “bản quân lần đầu đến đáy biển, cái gì cũng thấy mớ lạ, vừa rồi là vô tình mạo phạm, thật xin lỗi” lại chỉ vào viên trân châu trong tay cô gái, cười nói ‘viên trân châu này ngươi cứ giữ đi, vừa rồi là bản quân không đúng, nên là bản quân bồi tội với ngươi mới phải. Vừa rồi có làm ngươi bị thượng không?”

Tuy tứ hải đều biết Nghi Địch đoạn tụ nhưng khách quan mà nói khuôn mặt của hắn có thể hấp dẫn cả nam lẫn nữ khi cười rộ lên càng thêm đòi mạng. Tiểu hải bối cũng không biết nam tử trước mặt là ai, chỉ biết là một Thần Quân có tiên giai cực cao, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, vẻ mặt vốn trắng bệch đã trở nên đỏ bừng, thẹn thùng lắc đầu “đa tạ Thần Quân, không có bị thương”

Nghi Địch tươi cười thân thiết ‘vậy thì tốt”

Tiểu hải bối ngượng không nói nên lời

Ấn Trì liếc nhìn bộ dáng ngượng ngùng của nàng, không nói gì 

Tiểu hải bối không gặp nhiều người, thấy Nghi Địch không trách nàng kẹp ngón tay hắn lại không chịu lấy trân châu của nàng, đỏ mặt nói cảm ơn rồi lại biến trở thành vỏ sò

Nghi Địch mỉm cười đứng dậy, nhìn nhìn tiểu hải bối lại nhìn đám vỏ sò bị hắn vô tình đùa giỡn, đi đến cạnh Ấn Trì nói ‘sao ngươi không nhắc nhở ta một tiếng, chuyện này nếu truyền đi, ta có thể bị đồn vừa đoạn tụ vừa lưu manh nha”

Ấn Trì nghe vậy, cung kính khom người nói “là lỗi của vãn bối, vừa rồi không muốn làm giảm hưng trí của Tư Thần nên mới không ngăn cản”

Nghi Địch giật mình, thu lại ý cười “sao lại đột nhiên có thái độ này? chẳng lẽ vừa rồi thấy ta khi dễ các tiểu hải bối của Đông Hải các ngươi nên mất hứng?”

“Vãn bối không dám.”

“…”

Nghi Địch bị lòng hiếu kỳ bao phủ, không để ý tới chuyện khác, mấy ngày tiếp theo đi dạo khắp nơi

Vì thế không chỉ Long cung mà cả Đông Hải đều biết Thất công tử bọn họ đưa Nghi Địch Tư Thần đại danh đỉnh đỉnh đến thăm, ngày đầu tiên ở trong rừng san hô đã khi dễ một hải bối tiểu cô nương. Yêu tinh đáy biển luôn thuần phác, không biết cách ứng đối chu toàn, sau khi biết Tư Thần đại nhân đến liền không dám quay đầu bỏ chạy mà thành thật biến ra nhân thân, tiến lên thỉnh an. Nhưng thật ra bọn họ đều biết đến lời đồn về tình sử phong lưu và ham thích đặc biệt của Nghi Địch Tư Thần. Vì thế nếu hóa ra nhân thân là nữ tử thì có chút xấu hổ, mà là nam tử thì lại càng xấu hổ hơn

Tiên giả tiên giai cao quan tâm thân thiết với tiểu bối vốn là chuyện nên làm nhưng đến phiên Nghi Địch lại dễ khiến người khác suy diễn vì thế Nghi Địch Tư Thần được thỏa mãn sự hiếu kỳ nhưng trong lòng lại có chút buồn bực.

Thấy tâm tình của Nghi Địch không tốt, Ấn Trì liền khẩn trương, nếu lão cha hắn trách hắn chiêu đãi không chu toàn, đánh mất thể diện của Long cung thì chẳng phải hắn sẽ gặp tai ương sao? Vì thế sau khi dạo đáy biển xong, Ấn Trì lại kéo Nghi Địch đi xem ca múa, hi vọng có thể giúp hắn quên đi buồn bực

Ca múa ở đáy biển đương nhiên khác với thiên đình 

Nghi Địch có rượu ngon mỹ thực, lại nhìn giao nhân thướt tha khiêu vũ, kỹ thuật nhảy không phải siêu quần nhưng trong lúc múa khi là cá khi nàng người lại có phong vị khác, khiến hắn nổi lên hứng thú

Mỹ cơ phục vụ ca múa trong tiệc xã giao khác với các tiểu yêu tinh ngoài đáy biển, thấy Nghi Địch xem đến hứng thú dạt dào liền vô cùng phấn khích, cố ý vô tình bơi đến cạnh hắn; lá gan lớn thì nói lời khiêu khích, nhát gan thì nhìn trộm. Nghi Địch bày ra tư thế Thần Quân, cười nói ân cần khiến cho đám vũ cơ càng bạo gan hơn, vây quanh hắn, bỏ mặc Ấn Trì thân là chủ nhân

Ấn Trì im lặng uống rượu, tích tụ trong lòng lại bốc lên. Cổ oán khí này, bắt đầu từ ngày Nghi Địch đùa giỡn tiểu hải bối đã có. Khi hắn còn nhỏ cùng từng đến rừng san hô làm chuyện ngu ngốc là chọt chọt vỏ sò, mới đầu là xem mới lạ, sau đó là lấy mấy viên trân châu làm tiền riêng. Nhưng vỏ sò không dễ mở, mặc hắn kêu gào đến khan cổ cũng không chịu, rất không nể mặt hắn. Tuy Nghi Địch tiên giai cao hơn hắn nhưng thấy Nghi Địch không chút cố sức đã mở được vỏ sò, còn vô tình đùa giỡn một tiểu cô nương, hắn sao có thể không bị kích thích, không oán khí? Lại tỷ như mấy ca cơ giao nhân, tuy là vũ cơ nhưng giao nhân nổi tiếng mỹ mạo, tính khí lại kiêu ngạo, ánh mắt cực cao, hiếm khi để ai vào mắt, cho dù quyền cao chức trọng cũng không chịu đi nịnh bợ lấy lòng. Mà hắn đường đường là Long cung công tử, chưa từng thấy đám giao nhân này lấy lòng thế mà vừa nhìn thấy Nghi Địch đã nhào vào người ta.

Ấn Trì vừa oán vừa nhìn đám giao nhân lớn mật bắt đầu động tay động chân, oán khí bốn lên tới cực hạn, đặt mạnh chén rượu lên bàn

Không khí nhất thời yên tĩnh lại, rốt cuộc hắn vẫn là chủ tử ở Long cung, dù không muốn lấy lòng cũng không thể đắc tội, thấy hắn sắc mặt không tốt, đám giao nhân liền thức thời lui ra ngoài

Đại sảnh chỉ còn lại Ấn Trì và Nghi Địch.

Nghi Địch dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương “haizz, cuối cùng cũng đi hết rồi”

Ấn Trì nghe hắn cảm thán như thế lại không quản được miệng của mình “vãn bối nhìn bộ dáng Tư Thần vừa rồi hẳn là thích thú lưu luyến mới phải”

Nghi Địch cao thấp đánh giá hắn, nhíu mày ‘ta khi dễ tiểu hải bối, ngươi mất hứng; ta nói nhiều với vũ cơ, ngươi cũng không cao hứng…”

Còn chưa dứt lời, Ấn Trì đã đứng dậy bồi tội “vừa rồi vãn bối uống hơi nhiều, ngôn ngữ thất kính, thỉnh Tư Thần thứ tội”

Mấy ngày nay Nghi Địch đã quan sát, nhận ra Ấn Trì như thế là chứng tỏ hắn mất hứng. Hắn nghiêng người nhìn Ấn Trì, hồi lâu nở nụ cười, chậm rãi nói “ta lại cảm thấy ngươi không phải uống nhiều mà là ăn dấm chua ah?”

“Hả?”

Ấn Trì ngẩn ngơ, Nghi Địch nghiêng người đến trước mặt hắn, ý cười tràn đầy ‘ta đối với người khác tốt, ngươi mất hứng; người khác tốt với ta, ngươi cũng mất hứng. Đó không phải là ăn dấm chua thì là gì?”

Ấn Trì tiếp tục ngây ngốc

Nghi Địch tiến lên một bước “thời gian qua ở chung nhìn ra được ngươi có vẻ mơ hồ, chuyện phong nguyệt cũng chẳng có mấy kinh nghiệm, cho nên dù là ăn dấm chua thì nhất thời cũng không nhận ra”

Ấn Trì vẫn còn ngốc

Nghi Địch tiếp tục “ngươi có phải thấy người khác đối với ta tốt hay ta tốt với người khác, trong lòng liền khó chịu lại không biết khó chịu vì cái gì, nhưng rất phiền lòng, lại không có lý do để phát tác, vì thế chỉ có thể tiếp tục khó chịu?”

Ấn Trì vẫn ngốc như cũ

Mặt của Nghi Địch gần như đã chạm vào chop mũi của Ấn Trì ‘điều này chứng tỏ ngươi đã bắt đầu thích ta”

Ấn Trì rốt cuộc cũng chớp chớp mắt

Nghi Địch tươi cười đến đòi mạng, sau đó cúi đầu hôn lên môi Ấn Trì “thực ra ngươi không cần phải khó chịu, ta cũng thích ngươi”

Đầu óc vốn bế tắc của Ấn Trì bị cái hôn của Nghi Địch khai thông. Đêm đó say rượu loạn tính, hắn không nhớ nên không tính; để Nghi Địch làm gối ôm ôm ngủ, hắn từ nhỏ cùng các huynh đệ đều giỡn cũng hay ôm nhau, thậm chí cởi truồng đánh nhau cũng là bình thường nên cũng không tính. Nhưng mà hôn môi…

Trong đầu lại ầm ầm, Ấn Trì trong lòng hỗn loạn kinh hoàng. Hắn không phải là đoạn tụ nên hắn chưa từng để ý chuyện Nghi Địch thích hắn hay hắn thích Nghi Địch…nhưng hắn lại quên Nghi Địch là đoạn tụ nên Nghi Địch sẽ để ý chuyện này. Hơn nữa chỉ trong vòng vài ngày, sự tình lại phát triển tới mức này

Ấn Trì lui ra sau hai bước, cách xa khuôn mặt tươi cười đến đòi mạng của Nghi Địch, cố giữ bình tĩnh để tìm đối sách. Nhưng vừa nhúc nhích mới nhớ ra chỗ hắn ngồi là ngay cây cột, cho nên tình cảnh hiện tại của hắn là phía sau có cây cột, bên trái ghế dựa, bên phải là bàn, trước mặt là Nghi Địch

Thấy Nghi Địch càng cười tươi hơn, tay đã đặt sau lưng hắn, hiển nhiên là lại muốn hôn. Ấn Trì không kịp lui ra sau để bình tỉnh suy nghĩ nữa, nghiêng đầu nói ‘Tư Thần hiểu lầm. Ta…không thích ngươi”

Nghi Địch dừng lại, ý cười càng sâu ‘để ta đoán xem, ngươi đây là thẹn thùng không chịu thừa nhận hay muốn dỗ ta thổ lộ với ngươi nhiều hơn?”

Ấn Trì cảm thấy huyệt thái dương giật giật, đau đến đòi mạng “Tư Thần thực sự hiểu lầm. Ta…vãn bối chưa từng có tâm tư đó với Tư Thần. Lúc trước đêm đó uống say, vãn bối quả thật không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì cho nên coi như chưa từng xảy ra. Sau này vãn bối cũng chưa từng có ý niệm này, chỉ nghĩ phải tận tâm chiêu đãi để Tư Thần xem Long cung như là nhà. Là vãn bối ngu dốt, không nghĩ đếnTư Thần, chuyện phong nguyệt của Tư Thần khác với người khác, nên có những cử chỉ khiến Tư Thần hiểu lầm, đều là lỗi của vãn bối, không phải như Tư Thần nghĩ”

Ấn Trì nói tới đâu, tươi cười trên mặt Nghi Địch liền giảm tới đó. Cho tới khi hắn kết thúc, Nghi Địch rốt cuộc cũng buông tay, đứng thẳng người “một khi đã vậy, đêm trước khi đến Đông Hải, ta nói thích ngươi, vì sao ngươi cũng nói thích ta?’

Ấn Trì choáng váng, lúc đó đang mơ ngủ, hắn theo tiềm thức mà nói ra, sớm đã quên mất

Nghi Địch nhìn thần sắc ngây ngốc của hắn, sắc mặt càng lạnh. Không đợi Ấn Trì lấy can đảm hỏi xem hắn đã nói những lời này lúc nào thì Nghi Địch đã thối lui, đứng cách xa một khoảng “như thế xem ra là ta tự mình đa tình. Sau đêm đó, ngươi không có tìm tới cái chết, ta còn tưởng ngươi không bài xích chuyện đoạn tụ, thì ra là do không nhớ rõ. Sau này giúp ta vá quần áo, đưa ta đến Đông Hải tận tình chiêu đãi, kể cả hàng đêm ngủ cùng giường để mặc ta ôm đều là vì sợ ta cáo trạng với Long Vương nên mới chiều ta, đúng không?”

Ấn Trì không để ý thái độ của Nghi Địch trước mặt người khác nhưng ở trước mặt hắn, Nghi Địch chưa bao giờ lạnh lùng lại có vẻ buồn bã suy sụp như bây giờ, tuy trong lòng rất muốn gật đầu nhưng lại không biết nên làm thế nào

Nghi Địch nhìn bộ dáng rối rắm của hắn, thở dài nói ‘thực ra trước kia ngươi đã nói rõ, ta cũng hiểu, chẳng qua là khó có người thấy ta liền không né tránh lại sớm chiều ở chung, ta không cẩn thận mới suy nghĩ viển vông”

Ấn Trì nhìn bộ dáng mất mát của hắn, trong lòng co rút ‘thực xin lỗi, là ta không…’

Nghi Địch lắc đầu “người nên xin lỗi là ta, đơn phương nghĩ ngươi cũng đoạn tụ, còn dùng chuyện cáo trạng với cha ngươi để khống chế, khiến người thời gian qua làm chuyện mình không thích, là ta tùy hứng. Thật xin lỗi’

Ấn Trì há hốc miệng, lại không nói nên lời

“Ở Long cung làm phiền mấy ngày, cái nên xem cũng đã xem đủ, ta cũng không thể khiến các tiểu bối lo lắng đề phòng hơn nữa, ta đi tìm Long Vương cáo từ, ngươi không cần đi cùng’ nói xong rời đi

Ấn Trì không đi cùng nên không biết hắn đi lúc nào, cả Long cung cũng không ai biết Nghi Địch rời đi lúc nào, sau đó đi đâu

nên xem mới mẻ cũng đều thấy được, ta sẽ không nhiều làm cho Long cung bọn tiểu bối lo lắng đề phòng, đã nhiều ngày lao ngươi chiêu đãi, ta đi tìm long vương từ biệt, ngươi không cần theo tới.”

Nghi Địch đi rồi, Ấn Trì không theo sau, cho nên không biết hắn đi như thế nào.

Long cung cao thấp thậm chí ngay cả Nghi Địch đi rồi cũng không biết, càng không biết hắn sau đi đâu.

Chạng vạng, Lộ Cách mang cơm chiều đến cho Ấn Trì, nghe nói Nghi Địch đã đi rồi liền thở phào nhẹ nhõm, cao hứng vui mừng nói ‘mấy ngày nay công tử vẫn ngủ trên nhuyễn tháp chắc chắn là không thoải mái, ta đưa nhuyễn tháp và bình phong đi, công tử ăn cơm chiều rồi sớm nghỉ ngơi đi”

“Lúc trước ở trong yến hội cùng Tư Thần ăn nhiều một chút nên không ăn cơm chiều nữa”

“Vậy công tử nghỉ ngơi sớm đi, ta lui xuống trước”

Nhìn Lộ Cách mang nhuyễn tháp mà mình chưa từng ngủ qua ra ngoài, Ấn Trì có chút hốt hoảng, hình ảnh Nghi Địch rời đi lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn.

Thực ra trong lòng hắn biết những gì Nghi Địch nói đều đúng

Ấn Trì buồn khổ nằm xuống giường, vùi đầu vào chăn.

Nhưng mà, hắn thực sự không có đoạn tụ