Ám Nhật

Chương 50: 50 Tiến Về Đất Tổ


au khi Dương Mạnh tướng quân tuyển chọn thêm cho đủ 5000 kỵ binh.

Lương An đã tập hợp tất cả bọn họ đến rồi bắt đầu tuyên bố mục đích của mình.- Trong số cả ngươi có cả người Lạc và người Lương nhưng các ngươi bây giờ đã là đồng đội của nhau nhất định phải cùng tiến cùng thoái không được chia rẽ nội bộ.

Kể từ giờ phút này các ngươi sẽ do ta trực tiếp chỉ huy.

Sau khi nghỉ ngơi tất cả lên đường đi về phía bắc.

Kế hoạch cụ thể ta sẽ thông báo trên đường đi.Quân sỹ nghe đến việc Lương An đích thân chỉ huy thì vui mừng lắm.

Có Lương An trong đội hình thì họ sẽ bớt đi một phần nguy hiểm.

Bất cứ kẻ địch mạnh nào đến thì cũng sẽ bị Lương An hạ gục.

Thế nên bọn họ đều có tinh thần rất cao.

Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày thì tất cả cùng theo Lương An đi về phía bắc.Một số chiến binh người Lạc thông thạo địa hình được cử đi trước do thám và dẫn đường còn lại đội hình di chuyển theo sau.

Vì tất cả bọn họ đều dùng Thiết Mã làm ngựa chiến cho nên tốc độ tiến quân rất nhanh.

Chẳng mất mấy thời gian đã ra khỏi vùng bán hoang mạc đi về phía biên giới phía nam của nước Thịnh.- Trong khoảng thời gian này.

Ta sẽ không sử dụng nội khí mà chiến đấu như một người bình thường bên cạnh các ngươi.

Chiến kỵ chia theo đội 100 người một trực tiếp xông vào đội hình địch phá vỡ thế trận của bọn chúng.

Xạ kỵ sẽ vòng ra hai bên tấn công từ bên sườn vào.

Còn thiết giáp kỵ sẽ chỉ được huy động khi cần phá vỡ các công sự của địch còn không thì luôn đi cuối cùng.

Nhớ kỹ chúng ta không đến đây để chém giết cho nên một khi xông qua được thì không quay lại.

Rõ chưa?- Rõ thưa điện hạ.Lương An phổ biến chiến thuật cho toàn quân trước khi họ bắt đầu gặp những trại canh gác đầu tiên của quân Thịnh.

Sau rất nhiều năm đây là lần đầu tiên một đội quân của nước Lương mới tiến đến biên giới nước Thịnh.


Thật ra quân Thịnh đã được đưa vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu ngay khi đội quân của Vũ Thịnh rút lui về để đề phòng có truy binh đuổi theo.

Nhưng sau mấy ngày không thấy ai quân Thịnh lại trở nên chủ quan mà không tăng cường phòng bị.Từ phía xa một đội quân mặc toàn giáp đen.

Cưỡi những con Thiết Mã màu đen bắt đầu tràn vào những doanh trại nhỏ lẻ canh gác biên giới của quân Thịnh.

Đúng như Lương An ra lệnh họ chỉ tràn qua đúng một lần duy nhất.

Đập nát mọi sự kháng cự của các doanh trại này một cách dễ dàng rồi tiến tiếp về hướng tây.Lương An không sử dụng nội công tất nhiên là sức chiến đấu giảm đi rất nhiều.

Hoàn toàn không có cảnh Lương An một mình càn quét đối thủ như bình thường.

Võ công của Lương An thì cũng không được tốt lắm cũng may là trong Hộ Long Sơn Trang có nhiều loại thương pháp khác nhau.

Hơn nữa Toàn Long Thương còn có uy lực rất mạnh cho nên Lương An vẫn khá bá đạo so với binh sỹ bình thường.Chiến đấu theo kiểu bình thường thế này khiến cho binh sỹ được thực hành khả năng di chuyển trên ngựa cũng như chiến thuật chiến đấu thực tế.

Điều này khiến cho họ nhận thức được việc huấn luyện trong quân doanh và chiến đấu và thực địa khác nhau như thế nào.

Cùng với đó là kinh nghiệm để sống sót trên chiến trường.

Những thứ này sẽ tôi luyện đội quân này dần dần trở nên dũng mãnh.

Cách này không khác gì cách Vũ Thịnh làm với quân Thịnh.

Chỉ có trải qua chiến trường thì những tân binh mới có thể trở thành những người lính thực thụ.Đội quân của Lương An chỉ dừng lại khi cần tiếp tế lương thực và điều chỉnh chiến thuật.

Và họ đang cách mục tiêu càng lúc càng gần.

Những chiến binh người Lạc cũng đã bắt đầu nhận ra họ đang đi về đâu.

Không chỉ như vậy đội quân người Lạc do đích thân Lạc Thiên tộc trưởng thống lĩnh khởi hành sau đội quân của Lương An ba ngày và đi theo đúng lộ trình của họ cũng nhận ra họ đang đến nơi nào.Đội quân của Lương An vừa tiến quân vừa tấn công các doanh trại phòng ngự biên giới của nước Thịnh thì mất khoảng 7 ngày mới đến được khu vực một dãy núi duy nhất nằm trong vùng bình nguyên phía nam của nước Thịnh.

Nơi đây vẫn là một vùng hẻo lánh kể từ rất lâu về trước.

Nhưng nơi đây có ý nghĩa đặc biệt với người Lạc.

Bởi vì dãy núi này chính là Thiên Mộ là đất tổ của người Lạc.


Người Lạc trước kia có tập tục khi chết đều sẽ thiêu xác rồi rắc tro trên khu vực núi này để hương hồn họ mãi mãi được sống ở quê hương.

Hơn 20 năm qua người Lạc đã không còn có thể tiếp tục tập tục này vì Thiên Mộ đã bị quân Thịnh đánh chiếm từ lâu.Rất nhiều binh sỹ người Lạc khi đến vùng đất này đều xuống ngựa cúi đầu nhặt lên một nắm đất.

Bởi vì đất này chứa tro cốt của tổ tiên muôn đời của họ.

Đã bao lây nay họ không thể đến đây cho nên vừa đặt chân đến họ đã vô cùng xúc động.

Tuy nhiên vẫn còn một doanh trại của quân Thịnh nằm ngay dưới chân dãy núi Thiên Mộ.

Vì thế ngay sau khi bình tâm trở lại họ lập tức lên ngựa.

Lương An tất nhiên là hiểu được tâm lý của binh sỹ người Lạc cho nên cậu lập tức ra lệnh.- Tấn công!- Xông lên!Sau đó là tiếng hét lớn của toàn bộ binh sỹ người Lạc.

Tất cả bọn họ đều không còn nghĩ đến bất cư điều gì khác ngoài tiến về đất tổ.

Họ chẳng thèm để ý đến vị trí hay chiến lược gì chỉ có xông thẳng vào mà thôi.

Quân Thịnh bên trong thấy đội quân nước Lương như kẻ điên lao đến thì cũng chỉ có cách chiến đấu đến cùng.

Mấy ngày qua họ đã nghe tin tức quân nước Lương tấn công các doanh trại phòng thủ biên giới nhưng không ngờ quân Lương lại đi nến cái nơi hẻo lánh này.Không như mọi lần quân Lương chỉ tràn qua rồi bỏ đi luôn.

Trận này quân Lương lao vào quyết tâm diệt sạch doanh trại này nhất là những binh sỹ người Lạc.

Nỗi đau đớn mất đi quê hương biến thành thứ sức mạnh cực đại đối với họ trong thời điểm này.

Doanh trại dưới chân dãy núi chỉ là một doanh trại nhỏ nên chẳng chịu được bao lâu thì bị tiêu diệt hoàn toàn.Sau đó các binh sỹ người Lạc đều không nghỉ ngơi mà xuống ngựa leo bộ lên trên núi.

Tổ địa là nơi không được phép cưỡi ngựa đi vào cho nên họ không dám mạo phạm.

Còn Lương An và binh sỹ nước Lương đều dừng lại dưới chân núi.

Nơi này là nơi linh thiêng họ sẽ không tiến vào khi chưa được phép.Vì không phải chiến đấu cho nên đội quân của Lạc Thiên tộc trưởng chỉ mất thêm một ngày là đã đến được Thiên Mộ.


Những chiến binh lớn tuổi của người Lạc khi đến được đây đều khóc.

Khi họ còn trẻ chính bọn họ buộc phải rời nơi này để đi.

Nơi đây cũng là nơi cha ông của bọn họ đã hy sinh mạng sống để những người trẻ bọn họ tiếp tục nuôi hy vọng về một ngày trở về nơi đây.

Hơn 20 năm họ sống trong suy nghĩ đó hôm nay cuối cùng họ đã trở về.Lạc Thiên tộc trưởng thậm chí còn quên cả việc sang chào hỏi Lương An ở doanh trại dưới núi mà đi thẳng lên trên núi.

Ông là tộc trưởng cho nên việc đầu tiên ông cần phải làm là về khu đền thờ mà tổ tiên người Lạc đã xây dựng từ rất lâu về trước.

Thế nhưng khi ông đến nơi tất cả nơi này chỉ còn lại những bức tượng bị đập vỡ.

Đền thờ đá được bao nhiêu thế hệ người Lạc gìn giữ đã không còn.

Lạc Thiên tộc trưởng quỳ xuống ngửa mặt lên trời mà than.- Con cháu bất hiếu không bảo vệ được đất tổ.

Mong các vị tổ tiên trên trời có linh giáng xuống trừng phạt cho kẻ vô năng này.Không chỉ Lạc Thiên tộc trưởng toàn bộ binh sỹ người Lạc đều quỳ xuống xin tổ tiên của họ trừng phạt.

Thế hệ của bọn họ đã không thể bảo vệ nơi này.

Không có bất cứ sự biện minh nào có thể che lấp đi việc đất tổ của họ bị chiếm mất.

Nơi linh thiêng nhất của người Lạc bị phá huỷ.Những tiếng khóc than làm cho binh sỹ nước Lương bên dưới chân núi cũng có thể nghe thấy.

Họ chưa từng trải qua nỗi đau mất đi quê nhà cho nên cũng không thể nói là họ hiểu được cảm giác này.

Cho nên binh sỹ nước Lương chỉ im lặng chờ đợi những đồng đội người Lạc của họ bình tâm lại.Lương An chứng kiến cảnh tượng này làm cho cậu có rất nhiều suy nghĩ.

Trước kia người Lạc và người Hạ luôn trong thế một mất một còn.

Nhưng thế hệ trước của nước Lương cũng nghĩ như vậy.

Bọn họ không muốn cùng chung sống với người Lạc trên vùng đất này.

Đến thời điểm hiện tại Lương An không muốn phải tiếp tục cuộc chiến này nữa.

Người Lạc hiện tại đã là một đồng minh của Lương An.

Họ sẽ đóng góp một phần cho công cuộc hoàn thành giấc mơ của Lương An.

Vì thế mà họ xứng đáng có được một cuộc sống bình thường.Lạc Thiên tộc trưởng và binh sỹ người Lạc mất đến mấy canh giờ mới bình tâm trở lại.


Rồi Lạc Thiên tộc trưởng dẫn tất cả bọn họ xuống núi đi về phía doanh trại của quân Thịnh mà quân Lương chiếm được.

Trước khi xuất quân Lương An đã nói rằng sẽ tặng một phần lễ cho người Lạc để trả công về tấm bản đồ hôm trước.

Lạc Thiên tộc trưởng không ngờ phần lễ này lại lớn như vậy.

Dù cho mấy ngày trước khi đang trên đường đi.

Ông đã nhận ra mình đang đi đến Tổ Địa của người Lạc.- Cảm tạ điện hạ đã giúp cho chúng tôi lấy lại được đất tổ.- Lạc Thiên tộc trưởng nói gì vậy.

Binh sỹ người Lạc đã dùng máu của mình để lấy lại nơi này.

Binh sỹ nước Lương chỉ hỗ trợ một phần mà thôi.Lời Lương An nói hoàn toàn không sai.

Tính ra binh sỹ nước Lương ở đây chỉ có không đến 3000 người.

Còn lại toàn bộ đều là người Lạc.

Đội quân của Lạc Thiên tộc trưởng chỉ đi theo sau nhưng chính bọn họ mới là chỗ dựa để cho những đội quân khác của nước Thịnh không dám phản công lại.- Nếu không có điện hạ đánh bại quân Thịnh thì đợi đến bao giờ người Lạc mới lại được đến đây?Lời của Lạc Thiên tộc trưởng cũng không hề sai.

Không có Lương An đánh bại chủ lực của quân Thịnh thì chỉ cần người Lạc dám bước chân vào biên giới nước Thịnh.

Quân Thịnh nhất định sẽ tiêu diệt bọn họ.Nói đến quân Thịnh.

Từ sau khi Điền Dũng dẫn phần còn lại quay về, Vũ Thịnh bị thương nặng thì quân Thịnh hoàn toàn án binh bất động.

Vua Hưng Nghiệp hiểu được bây giờ không thể đối đầu với Lương An đã mở Lĩnh Vực cho nên buộc phải bỏ mặc việc người Lạc chiếm lại vùng đất của mình mà tập trung phòng ngự phía nước Giang nhằm tránh nước Giang thừa nước đục thả câu.

Dù sao tránh voi thì chẳng xấu mặt nào.Vũ Bình tướng quân thấy con trai bị đánh cho thân tàn ma dại cũng chỉ biết lắc đầu.

Trước khi đi ông đã dặn Vũ Thịnh cần phải cẩn thận.

Nào ngờ Vũ Thịnh lại dám đối đầu trực diện với Diệt Thế Hắc Long.

Việc duy nhất Vũ Thịnh làm tốt chính là xác nhận được việc Lương An đã mở Lĩnh Vực và năng lực của Lĩnh Vực đó.

Lĩnh Vực Trời Ban của Diệt Thế Hắc Long quả nhiên là để huỷ diệt.

Đã như vậy thì buộc phải nghĩ ra cách khác để đối phó hoặc là Câu Trận của Vũ Bình tướng quân khai mở được Lĩnh Vực của mình để ít nhất là thủ hoà với Lương An.

Chỉ khi cán cân không bị nghiêng về một bên thì nước Thịnh mới không thiệt hại thêm nữa..