Hiện trường nơi A Lạn chết đã bị che lại, những người đã gặp qua gã trước khi chết đều bị cảnh sát đem về cục lấy khẩu cung. Tôi thực sự rất mờ mịt, tuy rằng mấy năm nay công việc làm ăn của Tam thúc cũng đã thu liễm không ít nhưng vẫn bị bên cảnh cục ngó chằm chằm, đã giăng sẵn lưới tuỳ thời tóm, thời gian gần đây không nói nhưng mấy năm trước vụ càn quét núi Trường Bạch còn sờ sờ ra đó. Nhớ tới đây trong đầu tôi bỗng hiện ra hình ảnh một người ngủ gà ngủ gật trên tàu hoả, kỳ quái, rõ ràng là người kia ngủ nhưng mỗi lần tôi đi vào đều cảm giác như có người nhìn chằm chằm vào mình.
Cũng may quá trình lấy khẩu cung của bên cảnh cục C này không rề rà, rất nhanh liền tới lượt tôi, vừa đúng lúc kéo tôi ra khỏi mớ ký ức không muốn nhớ tới kia. May mắn hơn là người lấy khẩu cung tôi lại là một cậu cảnh quan trẻ tuổi, nhìn qua là biết vừa mới vào nghề, nhìn dáng vẻ khẩn trương của tôi, hắn cười ôn hoà, làm tôi không tránh khỏi có chút xấu hổ.
“Ngô Tà đúng không?” Hắn nhìn hồ sơ của tôi.
Tôi gật đầu “Đúng vậy, cảnh quan.”
“Ta họ Lý. Anh có thể gọi Lý cảnh quan ”
Bởi tôi rất phối hợp, nên quá trình lấy khẩu cung rất nhanh liền hoàn thành. Kết thúc công việc, đối phương bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, tôi thầm nghĩ người như vậy thực sự không giống một cảnh quan nha.
“Tạm thời coi như xong. Nếu như còn có chuyện gì, chúng tôi sẽ liên hệ với anh.”
“Được” Chúng tôi bắt tay xã giao, tôi liền hỏi “Đúng rồi, có đầu mối gì chưa Lý cảnh quan?”
“Cái này…” Hắn nhìn tôi có chút khó xử, cuối cùng vẫn lắc đầu đáp: “Không có. Hung thủ đúng là siêu việt, đến nửa điểm vết tích cũng không lưu lại. Án tử này, không có đầu mối.”
Lý cảnh quan nói xong sắc mặt có chút tái nhợt. Tôi chỉ nghe nói A Lạn chết rất thảm, là bị người ta hành hạ tới chết, nhưng kỳ lạ là trong phòng không có dấu vết chống cự hay giãy giụa, chúng tôi chỉ có thể lý giải A Lạn quen biết hung thủ cho nên không có phòng bị đối phương.
Tôi rời khỏi cục cảnh sát trong tâm trạng nặng nề, ánh mặt trời chói chang trên đầu khiến con mắt tôi cay xè.
A Lạn là một gã đàn ông độc thân, quen sống một mình, hôm nay chết đi đến một người tới nhặt xác cũng không có. Tôi không đành lòng liền đứng ra lo hậu sự giúp gã. Ngày đưa tang, chỉ có một số rất ít thủ hạ tay chân, mấy mối giao tình làm ăn một người cũng không thấy bóng.
Người ta lúc sống thế nào, sinh thời thiện ác ra sao cũng chỉ thể biết đến khi nằm xuống. Khi chết đi mà một người rơi lệ vì mình cũng không có, một người như vậy vừa đáng buồn lại đáng thương.
Ảnh chụp A Lạn đặt giữa linh đường, tấm ảnh này chắc được chụp từ lâu rồi, lúc đó gã còn rất trẻ, không có bộ dáng cười cợt vô sỉ mà là một bộ dáng ôn hoà thân thiện. Tôi thở dài, tiến lên phía trước thắp một nén nhang, cúi người vái vài cái, cắm vào lư hương. Lúc quay ra liền thấy một thiếu niên trắng trẻo thanh tú đứng ở gần cửa ra vào. Từ lúc vào cửa tôi đã thấy cậu ta đứng đó, nhưng lại không đi vào trong. Giờ nhìn kỹ lại mới nhớ thiếu niên quen mắt này hình như gọi “Tiểu Khải”, là người mà A Lạn trước kia có chơi đùa qua.
Thấy tôi nhìn qua thiếu niên chỉ im lặng đưa mắt nhìn lên, gương mặt vẫn chưa thoát hết vẻ trẻ con.
“Không đi vào sao?” Tôi đi tới bắt chuyện.
Tiểu Khải cười nhạo một tiếng, cực khinh miệt nhìn tôi một chút “Anh đang nói đùa sao? Tiến vào làm cái gì? Thắp cho tên hỗn đản kia một nén hương sao?”
Không mềm không cứng lại đụng nhằm phải cây đinh, tôi làm bộ đã hiểu gật đầu, đáp một tiếng cho có lệ rồi đi vòng qua.
“Chờ một chút.” Thiếu niên bỗng nhiên gọi tôi lại.
“Sao vậy?”
Thiếu niên do dự một chút mới hỏi tôi vụ án có đầu mối không.
“Không có. Một chút cũng không có.”
Không khí thoáng cái trầm xuống, thiếu niên tựa vào khung cửa nhìn vào bên trong. Vẻ mặt của cậu ta nói cho tôi biết có điều muốn nói, vì vậy tôi liền kiên nhẫn đứng đợi.
“Cái này…” Cậu ta có chút mất tự nhiên nhìn tôi “Ngày đó, tôi nhìn thấy A Lạn…”
“Cái gì?” Tôi không giữ được bình tĩnh liền thốt lên.
Tính cách của Tiểu Khải hiển nhiên không phải dạng tốt, cậu ta liền lộ ra biểu tình “Trước ngày tên khốn kiếp kia chết, tôi đã nhìn thấy hắn!”