Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 49: 49 Ngoan Mậu Bị Sợ Hãi


“Em sợ à?” Giọng nói của Lỗ Gia Minh vô cùng dịu dàng, mềm mại đến mức khiến tôi nổi lên một tầng da gà.

Còn Tần Hải Yến đáng yêu thưởng thức hành động này của anh ta rồi lắc lắc đầu, "Có anh ở đây, em không sợ.

"
Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, "Trời chỉ là lau qua nước mắt trâu mà làm như tự tử vì tình! Nhưng mà Tần Hải Yến, cậu phải nghĩ cho kỹ, vì có một số con ma chết rồi có dáng vẻ còn giống như tại hiện trường tai nạn xe cộ vậy, cậu nhìn một chút là bị hù nát gan đó, cậu phải nghĩ về điều đó.

"
"Tớ không sợ, vì tớ đã quyết định học thuật pháp Mao Sơn, thì sớm hay muộn gì thì tớ cũng phải đối mặt chính diện với những hồn ma đó.


"
Ai nha, nói hết cái này đến cái khác rồi, tôi không khỏi lắc đầu thôi, tôi thật sự hy vọng có một con ma chết rất thảm sẽ xuất hiện rồi hù cậu ấy chết khiếp, để cậu ấy sẽ không tham gia vào những việc nguy hiểm này nữa.

Lỗ Gia Minh mang theo pháp khí đầy đủ, tôi chọn một ít đồng tiền Ngũ Đế mang theo trên người làm ám khí.

“Các người kiểm tra 30 tầng phía dưới, tôi sẽ kiểm tra 30 tầng trên.

” Nói xong, tôi không cho bọn họ bất luận cơ hội từ chối nào, tôi xoay người đi trước một bước.

Bởi vì, tôi đã giấu nhẹm một tin tức quan trọng nhất, đó là lần nào quỷ nháo cũng ở trong số dãy phòng VIP tám tầng trên cùng của khách sạn.

Chuông mười hai giờ đêm được gõ vang ở khoảnh khắc tôi xoay người.

Dù khách sạn có giữ bí mật đến đâu thì tin đồn khách sạn bị ma ám vẫn lan truyền, hiện tại phòng VIP trên tám tầng phía trên đỉnh gần như không có người, đèn ngoài hành lang cũng không có bật.

Sau khi tôi trở thành thi quỷ, các giác quan khác nhau của tôi nhạy bén hơn trước nhiều, chỉ cần tôi bình tĩnh và lắng nghe cẩn thận, thì tôi thậm chí có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện của bọn người Tần Hải Yến dù họ cách tôi mấy chục tầng.

Tôi đã rất bất ngờ và vui mừng trước phát hiện này, tôi chỉ đơn giản là ngồi thiền tại chỗ và lắng nghe cẩn thận tất cả âm thanh trong dãy phòng VIP ở tám tầng trên này.


Đột nhiên, có ba tiếng đập cửa có quy luật truyền vào lỗ tai phải của tôi, sau ba tiếng gõ, âm thanh đó không vang lên nữa, mặc dù tôi có thể nghe thấy, nhưng vẫn phải mất khoảng năm giây để xác định chính xác vị trí của âm thanh đó.

Vừa xác định xong, tôi lập tức tiến về phía trước, cơ thể mạnh mẽ như bay, còn chưa đến ba phút đã đến căn phòng cách tôi bốn tầng lầu.

Ngoài cửa phòng đã không còn bóng dáng của quỷ hồn, tôi nhanh chóng mở cửa bằng thẻ nhân viên, thấy rèm trắng bị gió đêm thổi tung bay, cùng với ánh trăng mờ ảo, làm tôi có cảm giác như đang ở tại hiện trường của một bộ phim kinh dị.

Tôi nhanh chóng lục soát toàn bộ căn phòng, nhưng không những không có ai trong phòng mà ngay cả phòng VIP tám tầng đều yên lặng không có một tiếng động.

Lúc trước tôi còn ôm nghi ngờ là có người đùa day, nhưng giờ tôi thực sự bắt đầu cảm thấy lo lắng, có thể biến mất không thấy dấu vết trong một đoạn thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn không phải điều mà người bình thường có thể làm.

Sau khi đóng cửa phòng lại, tôi đang định lại ngồi thiền trên hành lang thì chợt thấy trên thảm có vài giọt máu đỏ tươi, nên tôi vội vàng truy tìm vết máu mà đi về phía trước, nhưng vết máu đã biến mất bên cửa sổ cuối hành lang.

Có phải thứ đó đã chạy thoát khỏi từ đây?

"Mẹ ơi! con sợ…"
Đột nhiên, bụng của tôi đau nhói lên, giọng nói của Ngoan Mậu truyền vào nội tâm tôi.

Ngoan Mậu từng là một quỷ anh rất khó thuần phục, khi nó đối mặt với Lãnh Thiên Ngạo còn không sợ, mà bây giờ sao lại sợ hãi lên thế?
"Ngoan Mậu à, nói với mẹ biết, có phải con đã cảm thấy được gì đó, đúng không?"
"Mẹ ơi, em trai đang khóc, em trai rất sợ hãi! "
“Em trai là ai?” Tôi dựa vào góc tường nghỉ ngơi, duỗi tay khẽ vuốt ve bụng nhỏ như muốn an ủi Ngoan Mậu.

.