Trong nháy mắt, không khí dường như ngưng tụ lại, khiến người ta run rẩy vì lạnh.
Một đôi mắt
đầy sự tức giận, lúc này đang nhìn không chớp mắt vào cô gái xinh đẹp
thoạt nhìn có bộ dáng rất vô tội kia, mà cô gái xinh đẹp vô tội kia lúc
này chỉ có thể cầm lấy góc áo lẳng lặng sầu khổ.
Trong khi
đó, kẻ gây ra chuyện thật sự lại đang nhàn nhã nằm trên sofa nhìn vào
chiếc tivi LCD, không hề có một chút quan tâm chỉ vì lời nói của nó mới
tạo thành hậu quả thế này.
“Nói đi” Tĩnh Nghi (1) gắt gỏng hỏi, tính nhẫn nại của cô hoàn toàn không phù hợp với cái tên
của cô chút nào, thực ra cô thật sự rất muốn đánh Tô Tiểu Thiến một trận bẹp dí, lại dám giấu cô có 1 đứa con trai? Mà còn lại lớn như vậy, nhìn dáng vẻ cũng đã được 7, 8 tuổi rồi!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…
Tô Tiểu
Thiến lộ ra vẻ buồn phiền, tia nhìn tức giận này hoàn toàn không có ý
định bỏ qua cho cái đỉnh đầu cô, nhịn khoảng mấy giây, Tô Tiểu Thiến chỉ đành đón nhận ánh mắt của cô, đồng thời kèm theo nụ cười vô cùng nịnh
hót.
Tục ngữ nói, không nên đánh người đang mỉm cười…
Đáng tiếc…
Người nào đó hoàn toàn không bị mua chuộc, ném ra một câu hung dữ: “Tô Tiểu Thiến cậu đừng có cười nham nhở trước mặt mình”
“Ê, cái đồ ngu ngốc kia, nói chuyện nên khách khí một chút” Minh Diệm nhìn thấy cô đối xử với mẹ mình thô lỗ vô lễ, rất không vui cho cô một lời cảnh cáo.
“Mày mày mày mày…” Nghe khẩu khí như vậy, Tĩnh Nghi rất khó chịu, một tiếng ‘soạt’ đứng
dậy, cô rất muốn xách cái lỗ tai của nó lên, gì chứ, một đứa con nít
ranh mà lại dám nói với cô những lời như vậy?
“Minh Diệm, con không được nói như vậy với dì Tĩnh Nghi” Tô Tiểu Thiến vội vàng lên tiếng răn dạy, phải biết rằng, cô ấy chính là người bạn vô cùng vô cùng tốt của cô.
“Câm miệng”
“Câm miệng”
Không nghĩ đến cả hai người cùng lúc kêu cô câm miệng, thế nên Tô Tiểu Thiến không còn gì để nói đành nhún nhún vai ngồi xuống.
“Hứ” Tĩnh Nghi nhẹ ‘hứ’ một tiếng với tên tiểu quỷ này, sau đó ngồi xuống
bên cạnh Tiểu Thiến, truy hỏi rốt cuộc chuyện này là sao, rồi còn cha
đứa trẻ là ai? Nhìn bộ dáng lưu manh kia, thì cha nó chắc không phải xấu xí?
“Mình… mình không biết cha nó là ai” Tô Tiểu Thiến không biết trả lời làm sao.
“Ê,
cậu còn muốn giấu mình đến bao giờ nữa? Cái gì mà không biết, lẽ nào cậu bị cưỡng gian sao? Con trai cậu nhìn cũng được 7, 8 tuổi rồi, không ngờ rằng cậu lại giấu mình 7, 8 năm nay, cậu muốn chết mà” Tĩnh Nghi giơ nắm đấm quơ quơ hù doạ cô.
“Cái đồ ngu ngốc xấu xí kia, ngươi mà dám ức hiếp mẹ ta, ta nhất định đánh cho ngươi thành cái đầu heo luôn đó” Minh Diệm lại một lần nữa nổi trận lôi đình.
“A a a a a…” Thái độ Tĩnh Nghi lại bắt đầu điên tiết lên.
“Được rồi, đừng quậy nữa, mình nói ra là được chứ gì?” Tô Tiểu Thiến nhìn một bên là chị em tốt, còn một bên là đứa con trai xa lạ bất lực nhận thua.
Nhưng mà, sau khi Tĩnh Nghi nghe xong lại đứng ngây ngốc giống như pho tượng.
“Tĩnh Nghi”
Sau một lúc lâu.
“Tiểu Thiến, điều này thật sự không thể tưởng tượng được?” Trên mặt Tĩnh Nghi hiện rõ biểu tình vặn hỏi Tô Tiểu Thiến ‘Cậu muốn lừa ai vậy hả’.
Tô Tiểu Thiến uể oải nằm xuống sô-pha, phát ra một tiếng thở dài, sau đó thấp giọng vô cùng oan uổng nói: “Những việc về mình, cậu cũng không phải không biết, tại sao lại còn tỏ ra kinh ngạc như vậy”