Hơi lạnh
trên mặt đất làm cho Tô Tiểu Thiến đang hôn mê tỉnh lại, đầu nhứt quá,
xoa xoa huyệt thái dương Tô Tiểu Thiến từ từ đứng dậy.
Toàn bộ các
căn nhà xung quanh đều là bùn đất chồng chất tích tụ mà thành, từng dãy
từng dãy, không nhìn thấy điểm dừng, trên bầu trời treo lơ lửng một vầng thái dương (= măt trời) màu xanh ngọc bích, trong không khí đều là mùi thối rữa, tất cả mọi kiến trúc ở đây đều là màu xanh lục (= xanh lá), bầu trời xanh lục, căn phòng xanh lục, đoá hoa xanh lục.
Thậm chí…
‘Người’ xanh lục.
Tô Tiểu
Thiến tuy rằng không rõ chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Nhưng sao cảnh
tượng này lại quen thuộc đến như vậy, đứng lặng vài giây, cô bỗng bừng
tỉnh, cô không phải là đã đi vào trong bức tranh rồi chứ?
Đúng, cô vừa mới nhìn bức tranh liền như vầy, màu xanh lục như vầy, sự trống trải như vầy, sự kỳ dị… như vầy!
Những người xanh lục qua lại hoàn toàn không quan tâm đến cô, trái lại còn vội vàng bỏ đi, giống như là phải đi làm việc gì đó.
Đột nhiên,
Tô Tiểu Thiến thoáng thấy một thân ảnh màu xanh lục, thân ảnh kia mặc
chiếc váy dài, mái tóc như thác nước xoã đến thắt lưng, mà cô ta vẫn
không rời khỏi, vẫn đứng đó ngay chính giữa đườn dường như đang thương
cảm chuyện gì đó, Tô Tiểu Thiến cũng không nghĩ gì liền đi về phía đó, “Cô ơi, xin hỏi đây là chỗ nào?”
Thân ảnh màu xanh lục bị gọi rõ ràng run rẩy một chút, trì hoãn mấy giây, khoé miệng cô ta nở một nụ cười kỳ dị, sau đó chầm rãi xoay người lại.
“A… cô…” Tô Tiểu Tiểu Thiến kinh ngạc che miệng lùi ra sau mấy bước.
Cô ta… sao lại không có khuôn mặt vậy? Ngũ quan (*) xinh đẹp như thế mà lại chỉ có một cái miệng.
( (*) Ngũ quan: Bao gồm tai, (lông) mày, mắt, mũi, miệng.)
Tình cảnh
như thế này doạ Tiểu Thiến không nhẹ, tuy cô từ nhỏ đã gặp qua linh thể, nhưng chưa từng gặp qua linh thể quái dị như vầy, cô nhìn thấy được
dung mạo không có khác biệt gì so với con người.
“Tôi doạ người lắm sao?” Cái miệng kia nở một nụ cười châm biếm.
Tô Tiểu Thiến ý thức được bản thân như vậy là đối với cô ta không tôn trọng, vội vàng cúi người xin lỗi, “Xin lỗi, tôi chỉ là…”
“Cô không cần phải xin lỗi tôi, bởi vì…” Cái miệng đó đang nói đột nhiên bật cười.
“Hả?” Tô Tiểu Thiến đang đợi câu nói phía sau.
“Bởi vì, cuối cùng rồi cô cũng sẽ giống như tôi thôi.” Cô ta rốt cuộc cũng cười nói ra câu nói này.
“Cái gì? Cô… cô nói cái gì?” Tô Tiểu Thiến kinh sợ hỏi, không lẽ cô cũng sẽ biến thành như vậy sao?
Cô gái xanh lục thấy cô kinh sợ như vậy, không nhịn được lại mở miệng, mà lần này giọng nói cực kỳ thê thương, “Người đến dị thời không (= không gian khác), đều không có cách nào trở về, mỗi tháng chúng tôi đều được tuyển chọn,
người được chọn trúng sẽ phải hiến ra một bộ phận cho Tư tế Đại nhân
dùng bữa.”
“Cái gì? Đem một bộ phận của người cho Tư tế Đại nhân dùng bữa?” Tô Tiểu Thiến kinh hoàng mắt trừng lớn.
“Bây giờ tôi vẫn còn có thể cùng cô nói chuyện, có lẽ, nếu cô đến muộn một chút, cái miệng của tôi cũng sẽ bị hiến đi rồi.” Cái miệng kia đang nói tự nhiên co rúm lại.
Trời ơi, cái tên Tư tế Đại nhân này là nhân vật nơi nào? Lại đi ăn bộ phận của người?
Cô gái xanh
lục kia đột nhiên nhìn chằm chằm cô, tuy cô ta không có mắt, nhưng Tô
Tiểu Thiến vẫn có thể cảm giác được cái nhìn nóng bỏng của cô ta, cùng
với oán khí ngợp trời.
“Bức tranh đó không nên lưu lại trên thế gian, không nên lưu lại trên thế gian.” Cái miệng nói một cách hung tợn.
“Cô là nói đến cuộn tranh màu xanh lục kia?” Tô Tiểu Thiến vội hỏi.
“Bức tranh đó đã ăn rất nhiều người rồi, rất nhiều người, cô không nên xem,
không nên tin lời nói dối của ả tiện nhân kia, gì mà trong tranh có vàng bạc, cứt chó, cứt chó.” Cái miệng kia rõ ràng là nhớ lại sự việc lúc trước, ngữ khí trong lời nói cũng oán hận dần lên.
“Cô nói là cô gái áo đỏ sao?”
“Hửm?” Cái miệng kia bị lời nói của cô ngây ra một lát, sau đó nghi hoặc hỏi, “Cô cũng bị ả ta lừa vào đây?”
Tô Tiểu Thiến quẫn bách gật đầu, đáng đời, bây giờ thì hay rồi, lòng hiếu kỳ hại chết mèo!