Tôi nhìn theo chỗ Hồng Quỷ đi đến, là hẻm nhỏ âm linh kia chạy trốn.
Tôi nhớ rõ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Quỷ, hắn đang đi bắt tử hồn cho Lăng Tuyền Ki, còn là trực tiếp đoạt đi từ trong tay âm sai dẫn hồn.
Hiện tại… Hiển nhiên âm linh kia cũng là tử hồn mới chết, chẳng lẽ Hồng Quỷ lại bắt đầu bắt tử hồn cho Lăng Tuyền Ki?
Xét thấy rất nhiều lần đều thiếu chút nữa chết ở trên tay Lăng Tuyền Ki, tôi cảm thấy, nếu tôi không phá hỏng chuyện tốt lần này của Lăng Tuyền Ki, đều rất xin lỗi ông trời để tôi gặp phải Hồng Quỷ ở chỗ này.
“Quân Chi, Tiểu Tiểu, đi! Bắt quỷ đi!” Tôi đứng lên: “Ninh Ninh cậu tiếp tục ăn, chúng tớ đi một lát sẽ trở về.”
“Cẩn thận một chút.” Ninh Ninh phất tay với chúng tôi.
Trên đường, tôi nói thân phận của Hồng Quỷ cho Tiểu Tiểu và Quân Chi, để cho bọn họ xuống tay cẩn thận chút, dù sao cũng coi như là người một nhà.
Che dấu hơi thở, chúng tôi tìm vào cái hẻm nhỏ không người kia.
Hồng Quỷ và âm linh đều ở tận cùng bên trong.
Dù thế nào Hồng Quỷ nghiêm túc, âm linh kia đã sớm bị hắn bắt trở về rồi, nhưng hiển nhiên, hiện tại hắn là đang chơi trò chơi mèo bắt chuột, không nhanh không chậm đang đuổi theo sau Âm Linh, hưởng thụ loại khoái cảm con mồi giãy giụa hấp hối ở dưới tay này.
Thật là một con quỷ biến thái!
Âm linh còn chưa học được thuật xuyên tường, sợ hãi rụt rè trốn ở góc tường, không ngừng xin tha với Hồng Quỷ.
Hồng Quỷ khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Xin tha có ích lợi gì? Ngươi cho rằng thật sự có thể chạy sao?”
“Vì sao không thể?” Tôi hỏi.
Hồng Quỷ khiếp sợ, chợt xoay người lại, đề phòng nhìn về phía tôi.
Tôi từ chỗ tối đi ra, Quân Chi và Tiểu Tiểu đi theo bên cạnh.
Khóe miệng của Hồng Quỷ co giật một chút: “Minh hậu đại nhân…”
Tôi thích ý gật đầu, thấy quỷ biến thái này ăn mệt, chính là thoải mái!
Âm linh trong bóng tối kia lại đánh cái rùng mình.
Tôi ý bảo Hồng Quỷ nhìn âm linh kia một cái: “A, Hắc Bạch Vô Thường sai anh làm chuyện này?”
“Không được sao?” Hồng Quỷ hỏi lại.
“Nếu anh thích chuyện câu hồn sai như vậy, anh cứ việc nói thẳng? Mặc Hàn nhất định sẽ giúp anh đi nói cho Mặc Uyên!” Tôi cười sáng lạn.
“Cảm ơn minh hậu đại nhân……” Hồng Quỷ cắn răng.
“Không khách khí.” Tôi đi đến bên người âm linh kia, đánh giá bà ấy vài lần, xác định chính là bác gái lúc chiều xảy ra tai nạn xe cộ kia.
“Lăng Tuyền Ki muốn nhưng tử hồn này làm gì?” Tôi hỏi Hồng Quỷ.
Hồng Quỷ không trả lời.
“Anh không nói, tôi đi hỏi Mặc Hàn là được.”
Dọn ra Mặc Hàn, Hồng Quỷ quả nhiên nhả ra: “Ta chỉ phụ trách tìm tử hồn, còn lại không biết.”
“Mặc Hàn nhất định biết.”
“Ngươi đủ rồi… Chỉ là tử hồn mà thôi… Hà tất phải gây khó dễ với ta? Tốt xấu gì ta cũng bảo vệ ngươi một đoạn thời gian.” Hiện tại Hồng Quỷ không dám ra tay với tôi, chỉ có thể cò kè mặc cả với tôi.
Tôi đúng sự thật nói: “Không phải tôi muốn gây khó dễ cho anh, là Lăng Tuyền Ki từng gây khó dễ với tôi. Hôm nay gặp được chuyện tốt của cô ta, thuận miệng hỏi hai câu, dù sao Mặc Uyên cũng biết, cùng lắm thì tôi đi hỏi hắn.”
Hồng Quỷ thở dài, suy nghĩ một phen, cảm thấy việc nhà minh vương vẫn là để cho Minh Vương và các lão bà của bọn họ đi xử lý đi.
“Tuyền Ki đại nhân bị thương, cần tìm tử hồn để chữa thương.”
Vừa nghe qua nhiều ngày như vậy, vết thương của Lăng Tuyền Ki còn chưa tốt, tâm tình của tôi lập tức tốt không ít.
“Đưa các tử hồn trở về Luân Hồi Tư.” Tôi nói với Hồng Quỷ.
“Ta muốn giao cho Tuyền Ki đại nhân!” Hồng Quỷ kiên trì.
Tôi mỉm cười: “Anh muốn Mặc Hàn tự mình ra mệnh lệnh này với anh sao?”
“… Xem như ngươi lợi hại…” Nếu không phải Mặc Hàn, nhất định Hồng Quỷ một giây muốn cắn chết tôi.
Nhìn Hồng Quỷ phất tay áo rời đi, tâm tình của tôi sảng khoái, còn không quên nhắc nhở hắn một tiếng: “Nhớ rõ đưa bọn họ đi Thẩm Phán Tư! Còn có, không được bắt tử hồn cho Lăng Tuyền Ki nữa!”
Ha ha, tôi cậy thế khinh quỷ thì làm sao!
Trở lại biệt thự, tôi nói chuyện này cho Mặc Hàn, Mặc Hàn tỏ vẻ: Phu nhân vui vẻ là được.
Qua mấy ngày an nhàn, Thanh Hư Quan nhận được một thôn dân xin giúp đỡ, Ngọc Hư Tử để Quân Chi đi xử lý, thử xem bản lĩnh thế nào.
Tôi không yên tâm Quân Chi đi một mình, nên đi theo cùng.
Tôi lái xe chạy ở trong đám sương dày đặc, lần thứ năm đi ngang qua tấm bia đá viết “Qua giới người chết” kia, yên lặng nhìn về phía Quân Chi: “Quỷ đánh tường, có biện pháp không?”
“Phương pháp đơn giản nhất chính là để Tiểu Tiểu đi ra ngoài phóng hỏa.” Quân Chi chỉ gà con bay lên trong tay, gà con vẻ mặt chờ mong.
Tôi cảm thấy nàng sẽ đốt phạm vi trăm dặm đều không có một ngọn cỏ, yên lặng đè nàng xuống: “Đổi phương pháp khác.”
“Em cảm thấy vấn đề ở cột mốc biên giới, chị chém lên một kiếm thử xem?” Quân Chi nói.
Tôi cởi đai an toàn xuống xe.
Đi đến trước cột mốc biên giới, mới hóa ra trường kiếm, đã nhận thấy được xung quanh có dị động.
Quân Chi cầm kiếm gỗ đào đi theo bên người tôi, cẩn thận đánh giá xung quanh: “Chị, khả năng không đơn giản là quỷ đánh tường.”
Thị lực của tôi tốt hơn Quân Chi rất nhiều, theo dị động nhìn lại, thấy có bóng người đang khập khiễng đi về phía chúng tôi, lại còn có không ngừng một người.
Tuy hơi thở rất giống người sống, nhưng tôi lại cảm thấy quái dị, nhắc nhở Quân Chi một tiếng: “Có người lại đây, nhưng không nhất định là người sống.”
“Hiểu rồi.” Tay trái Quân Chi lại lấy ra một lá bùa.
Chúng tôi lưng tựa lưng canh giữ ở trước cột mốc biên giới, rốt cuộc bóng người trong sương trắng dần rõ ràng, là hai bác hơn năm mươi tuổi.
Vừa thấy chúng tôi, một ông bác đến gần cười: “Hai vị từ đâu tới đây?”
Một người khác hát đệm phụ họa: “Lại muốn đi nơi nào?”
Trên người bọn họ truyền đến âm khí nhàn nhạt, tuy cố gắng che dấu thân phận thật sự của mình, nhưng vẫn không giấu được tôi.
Giọng nói này mang theo một loại độc dụ hoặc, dụ hoặc người trả lời, dụ hoặc người theo chân bọn họ đi.
Quân Chi liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy sắc mặt tôi nặng nề, hắn cũng không trả lời.
Bọn họ thấy chúng tôi không nói lời nào, lại hỏi: “Cô gái, cháu trai, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Cháu trai xưng hô như thế nào?” Một người khác hỏi.
Tôi cho Tiểu Tiểu cái ánh mắt, Tiểu Tiểu hiểu ý, tôi hiện ấn ký giữa mày ra.
Hai người vừa thấy, sắc mặt đại biến, xoay người muốn chạy trốn.
Tiểu Tiểu phút chốc bay đến trước mặt bọn họ, phun ra một hỏa cầu nhỏ trước mặt một người trong đó, bức lui người nọ.
Quân Chi bước nhanh tiến lên, một kiếm vỗ vào trên người một người khác.
Hai lá bùa bị tôi và hắn dán ở sau lưng hai ông bác, chỉ nghe thấy một tiếng ô hô, hai bóng đen từ trong thân thể của hai ông bác vụt ra.
Quân Chi lấy ra tấm vải vàng giấu ở trong tay áo, mạnh mẽ ném ra, bao vây hai bóng đen ở trong đó.
Mà thân thể hai bác kia bị lá bùa dán vào, như là khí cầu bay hơi ngã xuống mặt đất, dần biến thành một tấm da người.
Quân Chi thuần thục quấn vải vàng, để bốn chân ở bên nhau, dùng dây thừng buộc chặt miệng sắp mở ra.
Hai bóng đen ở bên trong giãy giụa qua lại, Quân Chi lấy kiếm gỗ đào vỗ bọn họ một cái, đi đến bên người tôi, hai mắt liếc da người trên mặt đất, hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Da người.” Trong tiệm của Tiểu Duy đều là loại đồ vật này, chẳng qua đó là sung khí.
Quân Chi ghét bỏ bĩu môi, tay nhấc vải vàng: “Hai quỷ này mặc da người làm gì? Còn có, giữa mày chị đó là thứ gì?”
“Dấu hiệu Minh Cung.” Tôi cười, nhìn vải vàng trong tay hắn, giải thích nói: “Nếu chị đoán không sai, hai con âm sai này hẳn là chạy trốn từ âm phủ, ở chỗ này mặc da người vào giết người càng thọ.”
“Giết người càng thọ?”
Biệt thự có một gian thư phòng, trừ có sách của người sống, cũng có sách của âm phủ. Lúc tôi không có việc gì, sẽ tùy tiện đi tìm tòi, trong đó có một quyển ghi lại một ít chuyện lạ của âm phủ.
Nói là trước đây có âm sai làm chuyện phạm pháp, sợ chịu trách phạt nên từ âm phủ chạy tới dương gian.
Ở dương gian, vì có thể không bị âm phủ phát hiện, bọn họ đã tìm mặc da người, chạy tới ăn ở với người sống. Chỉ cần người sống và bọn họ nói chuyện, hồn phách sẽ không tự giác đi theo chân bọn họ, mà người sống kia còn thừa dương thọ, sẽ nằm ở trên tay âm sai.
Cứ như vậy, có dương thọ, bọn họ có thể tạm thời che dấu âm khí của mình, tránh thoát truy xét của âm phủ.
Tôi nói cho Quân Chi, Quân Chi chỉ vào tấm vải vàng chất vấn: “Các ông là âm sai?”
Thấy dấu hiệu giữa mày của tôi, lại nghe tôi nói lai lịch của bọn họ, hai âm sai biết là tránh không khỏi, nói lời thật: “Trước kia là đúng…”
“Phạm vào chuyện gì?” Quân Chi hỏi.
“Đầu, đầu, đầu cơ trục lợi mảnh nhỏ hồn phách…” Một giọng bên trong run rẩy nói.
Tôi cũng giật mình một chút: “Các ông đầu cơ trục lợi mảnh nhỏ hồn phách từ nơi nào?” Không phải bình thường sau khi âm linh tan hết tu vi, không còn mảnh nhỏ sao.
Hai bọn họ giãy giụa còn không muốn nói, Quân Chi cho cái ánh mắt, sau khi để tôi cầm tấm vải vàng, thoáng hé ra một lỗ hổng, ném bùa dẫn lôi vào.
Chỉ một thoáng, tiếng tia chớp bên trong và tiếng kêu rên không ngừng.
“Các ông nói hay không? Không nói, chỗ của tôi còn có rất nhiều lá bùa khác, sẽ cho các ông thử từng tờ!” Tôi cảm thấy Quân Chi có tiềm chất làm người xấu!
Hai âm sai chỉ vì Quân Chi lạm dụng uy quyền mà thành thật nói.
“Minh Cung có một bảo bối, là một hồ lô bạch ngọc, có thể ở lúc âm linh rải tu vi ra thì thu thập tu vi âm linh phát ra, cũng chính là mảnh nhỏ của hồn phách.” Quân Chi nghe đến đó, nhìn tôi một cái.
Tôi biết hắn là có ý gì, là đang nghi ngờ Mặc Hàn tự phế tu vi là diễn trò.
Tôi giả vờ không nhìn thấy.
Âm sai lại nói: “Có một lần, thị nữ bên người minh hậu đại nhân cầm hồ lô bạch ngọc tới, bị sắc quỷ đi ngang qua đùa giỡn. Pháp lực của thị nữ không bằng sắc quỷ, mắt thấy sẽ phải gặp độc thủ, anh em chúng tôi đi ngang qua đã cứu thị nữ…”
“Sau đó thì sao?” Tôi tương đối quan tâm hồ lô bạch ngọc kia cuối cùng dừng ở trên tay ai.
“Sau đó, thị nữ kia nổi giận đùng đùng rời đi, ngay cả hồ lô bạch ngọc đều quên ở một bên…” Âm sai nói tới đây khí thế yếu dần: “Anh em chúng tôi thuận tay nhặt… Minh hậu đại nhân, chúng tôi thật sự là nhặt! Không có trộm! Càng không có đoạt! Chúng tôi bị oan!”
“Vậy hiện tại hồ lô bạch ngọc kia ở nơi nào?” Tôi hỏi.
“Hồng Quỷ đại nhân tới bắt chúng tôi đoạt đi rồi… Hiện tại hẳn là ở Minh Cung… Minh hậu đại nhân có thể trở lại Minh Cung nhìn xem…”
Trong lòng tôi không biết làm sao lại có một cảm giác dị dạng.
Các âm sai xin tha, Quân Chi nhìn tôi cúi đầu trầm mặc không nói, lại hỏi: “Các ông đều đầu cơ trục lợi chút mảnh nhỏ hồn phách gì?”
“Chúng tôi có thể thu thập đến mảnh nhỏ gì thì bán mảnh nhỏ đó…”
“Đều bán cho ai? Bọn họ mua mảnh nhỏ hồn phách làm gì?” Quân Chi hỏi.
“Bán cho ai không nhớ rõ… Thật sự là đã qua rất nhiều năm… Mảnh nhỏ hồn phách có thể gia cố hồn thể của mình, cũng có thể tăng tu vi lên, bọn họ mua mảnh nhỏ, đoán chừng chính là vì thế…”
“Chúng tôi đều đã nói, minh hậu đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi hay không?”
Bọn họ nói hẳn đều là lời nói thật, tôi ý bảo Quân Chi thả bọn họ ra.
Hai âm sai chân chính bên ngoài thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, cảm ơn tôi không giết.
Tôi nhìn cột mốc biên giới kia, hỏi: “Bia đá này và quỷ đánh tường, cũng là các ông làm?”
Hai quỷ vội vàng xua tay: “Không không! Lần trước chúng tôi đoạt dương thọ đã nhanh đến hạn, lần này là muốn thử vận may, vừa lúc nơi này có quỷ đánh tường, chúng tôi mới tìm vào được…”
“Biết là ai làm không?” Tôi lại hỏi.
Hai âm sai lắc đầu, buồn rầu nói: “Chúng tôi vốn dĩ muốn vào xem, nhưng gia hỏa bên trong quá cường đại, chúng tôi không dám dễ dàng tới gần.”
Thuận tiện, hai quỷ còn vuốt mông ngựa: “Nhưng hiện tại minh hậu đại nhân đã tới, chúng tôi một chút đều không sợ!”
Đáng tiếc, minh hậu đại nhân trước mắt các ông là một bọt nước.
Tôi không lên tiếng, hai người bọn họ cũng không dám tự mình đi, chỉ có thể ở một bên chờ.
Tôi đánh giá cột mốc biên giới kia, chỗ khác đều là tràn ngập âm khí, chỉ có nơi này có quỷ khí nhàn nhạt, quả nhiên có vấn đề.
Lui về phía sau hai bước, tôi cho Quân Chi ánh mắt ý bảo hắn cẩn thận phía sau, vận đủ linh lực, chém một kiếm lên bia đá.
Dưới chân chấn động theo một chút, thật vất vả tôi mới đứng vững cơ thể, nhìn thấy tấm bia đá bị chém thành hai nửa, bên trong lại chảy ra máu tươi, như có sinh mệnh.
Mặt của Quân Chi khẽ biến, bởi vì quỷ đánh tường còn không bị phá vỡ: “Chị… Có lẽ em đã đoán sai…”
Là khẳng định đã đoán sai!
Chỉ sợ đây không phải là then chốt phá trận của quỷ đánh tường, mà là tử môn của cái quỷ đánh tường này!
Dưới chân lập tức mềm nhũn, bị hút vào bên trong bùn đất.
Tôi vung kiếm chém về phía tấm bia đá tác yêu kia lần nữa, miệng vết thương tấm bia đá lại chảy ra máu tươi lần nữa. Đồng thời, tôi cũng cảm giác tử môn đang điên cuồng hấp thu linh lực từ trên đùi của tôi.
“Tiểu Tiểu, đi đốt tấm bia đá kia!” Tôi ra lệnh một tiếng, gà con đã sớm gấp không chờ nổi phun ra một hỏa cầu lớn về phía tấm bia đá, tấm bia đá lập tức bốc cháy lên hừng hực.
Mặc Hàn từ mặc ngọc đi ra, phất tay đưa một cổ hàn ý vào chân trong mặt đất của tôi, ôm tôi từ trong bùn đất ra.
Quân Chi và hai âm sai kia tự mình bò lên.
Quân Chi ngược lại còn tốt, chỉ là linh lực bị hấp thụ, có vẻ có chút mệt mỏi, mà hai quỷ kia, hai chân đã nửa trong suốt.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn Mặc Hàn, hồi lâu mới phản ứng lại: “Mặc… Mặc… Mặc Hàn đại nhân!”
Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn bọn họ, đôi mắt lại nhìn về phía tôi, làm một pháp thuật thanh khiết, xóa đi bùn đất dính vào trên người tôi.
Tiểu Tiểu dùng lửa mặt trời đốt sạch tấm bia đá, tôi nghe được tiếng kêu rên không dứt bên tai. Tấm bia đá cháy sạch, sương mù dày đặc bao vây ở xung quanh cũng tan, khôi phục cảnh sắc vốn có trong núi.
“Quỷ đánh tường này là chuyện như thế nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn, tôi vốn tưởng tấm bia đá kia là tử môn, nhưng hiện tại quỷ đánh tường bị phá, đã nói lên tôi đã đoán sai.
Mặc Hàn nhìn chỗ ban đầu lập tấm bia đá, giải thích nói: “Kia thật sự là then chốt của quỷ đánh tường này, chỉ là lúc trước bày ra phá trận phòng ngừa một trận pháp khác, nên nàng không chú ý tới.”
Nhưng trận pháp kia hấp thu linh lực của chúng tôi!
“Trận pháp đặt ở cửa thôn, xem ra, có người không hy vọng người bên ngoài đi vào, cũng không hy vọng người bên trong đi ra.” Mặc Hàn nói xong nhìn vào trong núi.
“Vậy thôn dân kia đi Thanh Hư Quan xin giúp đỡ như thế nào?” Tôi hỏi Quân Chi.
“Hắn gọi điện thoại cho sư phụ.” Quân Chi vẻ mặt bất đắc dĩ.
Xem ra chủ nhân của trận pháp này, bại bởi công nghệ cao.
Mặc Hàn ôm tôi lên xe, mình làm tay lái phụ, Quân Chi trói chặt hồn phách của hai âm sai vào bùa, ngồi xuống chỗ ngồi phía sau tôi.
Đoàn người tiếp tục đi vào trong, nghiêng ngả lúc lâu, rốt cuộc cũng đứng ở cửa thôn.
Thôn này bị một cổ sát khí vây xung quanh.
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm: “Có ta.”
Quân Chi tìm người hỏi địa chỉ nhà trưởng thôn, nói ý đồ đến, thôn dân như thấy được cứu tinh, cầm thật chặt tay hắn: “Đại sư! Đại sư cũng đã tới rồi! Nếu cậu không đến, toàn bộ thôn chúng tôi đều phải gặp đại nạn!”
“Đừng nóng vội, ông nói rõ ràng tình huống cho tôi.” Quân Chi ý bảo trưởng thôn ngồi xuống nói.
Trưởng thôn uống miếng nước, nói: “Là thế này, không biết sao lại thế, ngay từ đầu là Nghi Niên nhà Lưu lão đầu đột nhiên ngã xuống, sau đó vẫn không tỉnh lại, rồi Tự Cường nhà Ngô, Nguyên Minh nhà Trình, một đám đều ngã xuống! Người không chết, nhưng chính là vẫn không tỉnh lại!”
“Bác sĩ nói như thế nào?” Tôi nhớ rõ những thôn như vậy đều có bác sĩ.
“Bác sĩ nói cái gì mà thực vật… Người thực vật! Chỉ là hắn lại nói, trẻ con chơi đùa bị đụng phải đầu mới dẫn đến, mấy đứa trẻ kia cũng đều không bị thương, nhưng lại đột nhiên ngã xuống!” Trưởng thôn nhắc tới việc này chính là vẻ mặt tiếc hận.
“Hơn nữa… Thôn này không yên ổn… Lúc buổi tối, tôi lại cảm thấy âm khí dày đặc… Không dối gạt các người, rất nhiều lần nửa đêm tôi tỉnh lại, đều cảm thấy ngoài cửa sổ nhà tôi nằm bò bóng người đang nhìn vào trong!” Ông ta nói xong đánh cái rùng mình.
Quân Chi nghĩ một chút, nói: “Dẫn tôi đi xem người bệnh trước đi.”
Thôn trưởng lập tức dẫn chúng tôi đi.
Cách gần nhất là Nghi Niên nhà Lưu lão đầu, trong thôn không có trang bị đồ dùng và phòng bệnh chuyên môn chữa bệnh cho người thực vật, bọn họ lại không ra được, người bệnh chỉ có thể ở trong nhà của từng người.
Tôi đi theo Quân Chi đi vào, chạm mặt chính là một cổ âm khí.
Vợ chồng Lưu gia đầu đang trông con trai khóc, trưởng thôn dẫn Quân Chi qua giới thiệu, Lưu lão thái thái lập tức quỳ xuống với Quân Chi: “Đại sư! Cầu xin cậu nhất định phải cứu Nghi Niên của nhà chúng tôi!”
Quân Chi nào dám để bà ấy quỳ, thật vất vả mới đỡ lão thái thái lên: “Tôi nhất định cố gắng.”
Hắn đi ra phía trước xem xét người trên giường, tôi cũng nhìn.
Hô hấp của người nọ rất yếu, cảm giác lên lại cảm thấy có chút giả.
“Mất hồn.” Mặc Hàn ở bên tai tôi nhẹ giọng nói.
Quân Chi cũng đã nhìn ra, lập tức hỏi: “Hắn biến thành như vậy khi nào?”
Lưu lão gia tử đếm trên đầu ngón tay: “Hình như là năm ngày trước hay là sáu ngày trước…”
Sắc mặt của Quân Chi không được tốt.
Lưu lão thái thái thấy hắn như vậy, càng thêm sốt ruột: “Đại sư, con trai của tôi đây là làm sao vậy? Có biện pháp nào có thể cứu hắn không?”
“Hắn mất hồn phách, nếu trong vòng bảy ngày không tìm hồn phách của hắn trở lại khôi phục, thân thể này sẽ không chịu đựng nổi!” Quân Chi nhíu mày nói.
Chúng tôi lại đi nhanh nhìn người bệnh mấy nhà khác, đều không ngoại lệ, đều là mất hồn phách.
“Nhiều người mất hồn như vậy, là bị người câu đi rồi?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn hơi gật đầu, Quân Chi nhớ tới hai âm sai trong túi, lập tức thả bọn họ ra: “Có phải các ông câu đi hồn phách của bọn họ rồi hay không!”
Hai âm sai thấy Mặc Hàn bên cạnh, sợ tới mức chân run lên: “Không có… Tuyệt đối không có! Chúng tôi chiêu linh hồn đã sớm bị Minh Phủ thu đi rồi…”
“Những người bị các ông đoạt đi dương thọ đó, hồn phách của bọn họ, các ông xử lý như thế nào?” Tôi hỏi.
“Chúng tôi thả bọn họ vào trong núi sâu, để cho bọn họ đi quỷ thành…” Hai âm sai hô hấp có chút yếu.
Mặc Hàn ở đây, nghĩ bọn họ cũng không dám nói dối.
Quân Chi nghĩ chút, thu bọn họ vào bùa một lần nữa.
“Nơi này còn có quỷ khác có phải hay không?” Hắn hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn gật đầu, nhưng cũng không nói quá nhiều, tôi biết, hắn cũng coi như là đang rèn luyện Quân Chi.
“Nhất định là con quỷ kia câu đi hồn phách của bọn họ rồi!” Quân Chi dọn toàn bộ hành lý mang đến ra, chia từng thứ có thể sử dụng.
Mặc Hàn nhìn pháp khí và bùa Đạo gia đầy đất kia, dẫn tôi đi ra ngoài phòng.
Bởi vì ở bên ngoài quỷ đánh tường hao phí không ít thời gian, lúc vào trong thôn đã là chạng vạng.
Bây giờ xem xong người bệnh, trời đã tối lâu rồi.
Thôn làm một bữa cơm cho chúng tôi, tiếp đón chúng tôi ăn cơm: “Ở nông thôn cũng không có gì ăn ngon, ủy khuất hai vị đại sư! Đúng rồi, còn có một vị đại sư đâu?”
Hắn hỏi Mặc Hàn, tôi nói hắn không đói bụng cho qua có lệ.
Cơm chiều cũng không tệ lắm, tôi và Tiểu Tiểu ăn đều rất vui vẻ.
Quân Chi lại tâm sự nặng nề.
Trời tối, Quân Chi ở trước cửa nhà trưởng thôn bày cái trận pháp, muốn chiêu quỷ.
Mặc Hàn thấy, trực tiếp dẫn tôi trở về phòng.
“Em muốn xem Quân Chi chiêu quỷ, vạn nhất hắn đánh không lại làm sao bây giờ!”
“Quỷ kia không ở đây, hắn không thể chiêu tới.” Mặc Hàn ép ở trên người tôi.
“Ma ma…” Ngủ đến mơ màng Tiểu Tiểu đột nhiên gọi một tiếng, tôi bị dọa, vội đẩy Mặc Hàn ra.
Gà con ở trong ổ mèo xoa đôi mắt, vẻ mặt mắt buồn ngủ mông lung: “Đói…”
Nàng thật là sinh ra là chim mà sống như heo.
Tôi cho nàng chút đồ ăn vặt bỏ vào trong ổ nàng, Mặc Hàn đứng dậy lấy ổ mèo đi ra khỏi phòng.
Minh vương đại nhân là bởi vì chuyện tốt bị cắt ngang nên tức giận sao?
Tôi sợ đêm nay trực tiếp có thêm một con chim nhỏ nướng, vội vàng đuổi theo, lại thấy Mặc Hàn để Tiểu Tiểu và ổ của nàng trong phòng Quân Chi, sau đó kéo tôi mới đuổi lại đây trở về phòng đè ép…
Ngủ đến mơ màng, tôi nghe được bên ngoài có tiếng tất tất tác tác vang lên, giãy giụa buồn ngủ muốn từ trong ổ chăn bò dậy, Mặc Hàn che chăn lại cho tôi, nhẹ giọng nói: “Không sao, tiếp tục ngủ đi.”
Tôi ngáp một cái, làm lơ sát khí kia, tiến vào trong lòng Mặc Hàn tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, tôi là bị tiếng thét chói tai của vợ trưởng thôn đánh thức.
Mặc Hàn thi pháp thu thập dấu vết trên người và trên giường chúng tôi, lúc xuống lầu, tôi đã thấy gà chết đầy đất.
Quân Chi mặt âm trầm đứng ở một bên.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi hắn.
“Có thể là cương thi.” Hắn ý bảo tôi nhìn về phía cổ gà, bên kia có một loạt dấu răng, trong đó mấy cái đặc biệt thâm.
Tôi nhớ tới tối hôm qua nhận thấy được dị động, nhìn về phía Mặc Hàn.
Mặc Hàn gật đầu: “Mấy con cương thi mà thôi.”
Mấy con… Mà thôi…
Minh vương đại nhân quả nhiên pháp lực cao cường, không để loại tiểu lâu la này vào mắt.
Xét thấy tối hôm qua tôi đã nhận ra dị động mà không làm, nhìn vợ trưởng thôn khóc tê tâm liệt phế, tôi lấy ra một chút tiền mặt cho bà ấy, để bà ấy lại đi mua mấy con gà.
Dù sao canh gà tối hôm qua, tôi và Tiểu Tiểu ăn nhiều nhất.
Quân Chi để trưởng thôn đi hỏi thăm có tin tức người thương vong hay không.
Trưởng thôn trở về, đầu tiên là chửi má nó một hồi, nhà người khác chuyện gì cũng đều không có, chỉ có hơn mười con gà nhà ông ta gặp nạn.