Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 40: 40 2 Mặt Quỷ Tìm Thế Thân



Tôi không nghĩ tới Tề Sở sẽ nói những lời này, bình thường anh ta vừa nhìn thấy Mặc Dật liền cung kính khom lưng đến mức muốn nằm sấp xuống luôn, vậy mà giờ đây lại có gan đắc tội y chỉ để giúp tôi."Tự mình cẩn thận." Tề Sở đưa chiếc chuông rỗng ruột kia cho tôi, trầm giọng nói: "Linh nhược vô tâm, âm phong tự minh."*Nói xong anh ta duỗi tay thu lại lá bùa trên không trung, chào tôi một tiếng liền xoay người rời đi.Tôi cất chiếc chuông rỗng ruột kia vào, xoa xoa bả vai và bụng nhỏ, xác nhận không có vấn đề gì xong mới xoay người đi vào trạm.Chỉ là lúc đi ngang cổng an ninh, chuông báo cứ kêu liên tục, nhân viên an ninh đưa tôi sang một bên, đổ đồ ra kiểm tra, không phát hiện ra thứ gì khả nghi cả.

Nhân viên an ninh chỉ vào cây gậy gỗ đen bóng kia hỏi tôi dùng làm gì, tôi cũng chỉ có thể trợn mắt nói dối là nghiền bột, anh ta cũng có nghi ngờ một chút: "Rất là nặng, nhưng mà đúng thật chỉ là gỗ."Đợi tới lúc tôi an toàn qua được cổng an ninh, tàu cũng vừa tới.


Tôi cầm gậy gỗ trong tay xem xét, chẳng lẽ bên trong có chứa thứ gì sao?Biết đâu cũng giống như Ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao trong tiểu thuyết thì sao, bên trong lại chứa cả một bảo tàng? Nhưng lật xem một hồi tôi cũng không thấy có gì lạ, ngẫm lại lúc nãy thiết bị kiểm tra rà qua một lần cũng chẳng thấy gì, tôi lại cất nó vào trong túi.Nhân lúc đang rảnh, tôi liền nhắn tin cho Tô Khê, hỏi cô trước đây làm sao mà quen biết Lục Tư Tề, rồi tại sao lại giới thiệu gã cho tôi.Tô Khê cũng không trả lời lại liền, tôi chỉ có thể buồn chán nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.Tàu cao tốc chạy thật nhanh, cho dù đã có cửa sổ ngắm cảnh, phong cảnh bên ngoài cũng trôi xa thật mau.Chờ thật lâu vẫn chưa thấy Tô Khê hồi âm, tôi lại có chút buồn ngủ.

Đêm qua Mặc Dật làm tôi đến kiệt sức, sáng dậy cũng không có nghỉ ngơi cho khoẻ.Trong lúc tôi mơ màng, loáng thoáng thấy bên ngoài cửa kính có người đang vội nói cái gì, dường như sợ tôi nghe không được, cả khuôn mặt đều dán chặt lên cửa sổ đến biến dạng.

Tôi thấy cô gái ấy có vẻ rất gấp, liền đưa tay ra muốn mở cửa sổ.Khi ngón tay chạm đến mặt kính lạnh lẽo kia, tôi chợt bừng tỉnh.Nhưng khuôn mặt kia vẫn dán chặt lên cửa kính, há mồm vội nói cái gì đó, hai mắt nhìn chằm chằm ghế ngồi bên cạnh tôi.Tàu cao tốc vẫn đang chạy như bay, trên đỉnh tàu còn đang nhảy số tốc độ tàu chạy, tốc độ cao như vậy, ngay cả xe đua cũng dí không kịp, tại sao khuôn mặt kia vẫn có thể dán chặt lên cửa kính như vậy?Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, dường như chẳng có ai thấy được cảnh tượng này, chỉ có mình tôi nhìn thấy.Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, sợ hãi lùi người vào trong tàu, gương mặt kia lại càng cuống quít, tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt không nhìn nữa, mấy chuyện ma quỷ này, tôi thật sự không muốn dính dáng vào.Qua một khoảng thời gian thật lâu sau, tôi chậm rãi mở mắt ra nhìn, bên ngoài cửa sổ đã không còn thứ gì nữa.Tôi có chút tò mò ngẩng đầu nhìn quanh, lại thấy khuôn mặt kia đang dán lên cửa sổ phía trước, cô ấy dường như đang tìm cái gì đó, không ngừng trợn mắt nhìn vào bên trong.Tuy rằng tôi ngày đêm sống cùng quỷ, lại còn mang một cái thai quỷ, nhưng đột nhiên thấy một cái mặt trống không như vậy, vẫn bị doạ cho sợ gần chết.Mặt quỷ cũng rất nhanh biến mất, chẳng mấy chốc tàu liền tới trạm.


Dì ngồi bên cạnh tôi ôm cháu đang ngủ say cũng chuẩn bị xuống xe, hành lí của dì thật sự rất lớn, nhưng cháu bé khoảng tầm năm, sáu tuổi vẫn còn ngủ rất ngon, một mình dì hơi khó khăn xách hành lí xuống, tôi liền giúp một tay, mang hộ hành lí của dì ra tới cửa tàu.Ngay lúc dì ấy đi ra tới cửa tàu, đột nhiên khuôn mặt kia liền từ đâu xông ra, dán thẳng lên mặt dì ấy.Tôi đang xách hành lí nặng, thấy vậy lập tức hoảng sợ, không rõ cái mặt quỷ kia muốn làm gì, đột nhiên cơ thể dì kia cứng lại, cổ xoay lại đằng sau một vòng cực kì đáng sợ, gương mặt trắng bệch nhìn tôi."Đứa bé! Cứu đứa bé..." Thanh âm dì ấy trầm thấp, đem đứa cháu năm, sáu tuổi đang ôm trong lòng đẩy qua cho tôi.Hai tay tôi đang xách hành lí nặng, đứa bé vừa tới tay đã muốn rớt xuống đất, tôi vội quăng hành lí đi, ôm bé vào lòng.Những người ở phía sau không ngừng thúc giục, hỏi tôi tại sao không xuống đi.

Tôi ôm đứa bé trong ngực, tay nhanh chóng lấy ra một ít tro hương, đang định hỏi xem dì kia bị làm sao vậy, chỉ thấy dì ấy "A" lên một tiếng, cả cơ thể liền bay ra đập mạnh vô cái cây cột bên cạnh.Máu đỏ tươi văng khắp nơi, khuôn mặt dì kia từ trên cột trượt xuống, da tróc thịt bong, cả gương mặt đều nát.Xung quanh mọi người liền thét chói tai, đứa bé trong lồng ngực tôi vẫn ngủ rất sâu, một khuôn mặt từ trong vũng máu từ từ bay lên, phóng về phía tôi.CHÚ THÍCH:*Linh nhược vô tâm, âm phong tự minh: chuông không có tim, có gió tự kêu.


Ý chỉ chuông rỗng ruột, bình thường không kêu, có bất thường mới kêu..