Âm Dương Thần Chưởng

Chương 17: Chương 17-end

Doanh Doanh bước tới chắp tay:

− Lão tiền bối giáng lâm, có điều gì chỉ bảo chăng?

Bạch Hạc Tiên Ông nhìn Hồ Sơn bằng cặp mắt sáng như hai ngọn đèn thần:

− Thiếu hiệp có phải là Hồ Sơn không?

Hồ Sơn vòng tay cung kính:

− Vâng! Chính là vãn bối.

Bạch Hạc Tiên Ông lại hỏi:

− Có phải thiếu hiệp muốn tìm bí động chăng?

Hồ Sơn kinh hãi tháo lùi hai bước:

− Sao lão tiền bối lại biết chuyện này?

Không đáp lời Hồ Sơn, Bạch Hạc Tiên Ông lẳng lặng rút trong tay áo ra một thanh kiếm vàng nhỏ trao cho chàng.

− Thiếu hiệp hãy cầm cây kiếm này để mở bí động.

Càng kinh hãi thêm, Hồ Sơn run run giọng:

− Dám hỏi lão tiền bối là ai, sao lại ...

Bạch Hạc Tiên Ông điềm đạm:

− Lão phu là bằng hữu của sư phụ ngươi, cách nhau đã lâu rồi. Nay ta tới thăm, hay tin Lâm đệ thọ nạn, Thái Bình giáo đang lúc lâm nguy, nghĩ lại tình cố hữu nên ta phải giúp bọn ngươi gầy dựng cơ đồ.

Luôn cả bốn người, Hồ Sơn, Giang Lâm, Doanh Doanh, Thảo Sương quỳ thụp xuống.

Hồ Sơn cung kính:

− Bọn tiểu điệt không biết sư bá giáng lâm thật là đắc tội.

Bạch Hạc Tiên Ông vẫy tay ra hiệu cho bọn Hồ Sơn đứng lên rồi ung dung bảo:

− Bí động nằm ở giữa dãy núi bên cạnh tổng đàn, các ngươi hãy tới đó tìm hòn đá hình thù như con phụng, đút lưỡi kiếm vào mồm của nó xoay ba vòng đi ba vòng lại tự khắc có cánh cửa mở ra.

Vừa dứt câu, Bạch Hạc Tiên Ông đã mất dạng chẳng hiểu biến đi từ hướng nào.

Giang Lâm lẩm bẩm:

− Thật lạ lùng, sao Bạch Hạc lão tiền bối lại trao cây kiếm vàng cho Hồ huynh, lại còn chỉ rõ nơi bí động. Cây kiếm này đã bị Châu Đạt cướp lấy rồi.

Hồ Sơn lắc đầu:

− Ngu huynh cũng không rõ, quả thật là khó hiểu, nhất là tại sao Bạch Hạc sư bá lại biết bí động.

Thảo Sương giục:

− Hồ ca ca, giờ chúng ta hãy tạm gác lại chuyện đó, mau đi tìm bí động.

Hồ Sơn gật đầu:

− Đúng vậy, chúng ta hãy tới bí động xem sao.

Bốn người rời khỏi cánh rừng nhỏ tiến tới ba ngọn núi hình thù kỳ dị giống như ba con phục hổ.

Hồ Sơn trỏ tay:

− Chúng ta hãy theo lối này.

Qua nhiều khúc quanh co chật hẹp trong núi, cuối cùng bọn Hồ Sơn đứng trước con Phụng đá khổng lồ.

Thảo Sương reo lên:

− Hồ ca ca, đây rồi!

Hồ Sơn theo lời dặn của Bạch Hạc Tiên Ông, tra mũi kiếm vàng vào mỏ con Phụng đá, xoay ba vòng đi, ba vòng lại.

Chợt nghe một tiếng “tách” khô khan, tức thì bên vách đá mở ra.

Thảo Sương reo lên:

− Bí động đây rồi!

Hồ Sơn nắm tay Doanh Doanh:

− Chúng ta đi mau!

Hồ Sơn, Doanh Doanh phóng vào bí động trước, Giang Lâm và Thảo Sương theo sau.

Bốn người vừa lọt vào trong, lại có một tiếng động. Tự nhiên cánh cửa bí động đóng kín lại.

Bên trong là con đường hầm vừa đủ hai người đi. Nhờ ánh sáng từ những hạt Minh châu to lớn gắn hai bên vách động, nên bốn người đi rất dễ dàng.

Vào khoảng ba mươi trượng thấy đó là một tòa thạch thất khá rộng, trên trần gắn nhiều hạt Minh châu to lớn dị thường, soi sáng mọi sự vật chung quanh, ngoài bục đá, bàn đá, bốn cái ghế lại còn có hai chiếc giường cũng bằng đá sắp xếp thật ngăn nắp.

Hồ Sơn bước lại gần chiếc bàn đá, đưa mắt nhìn qua thấy có hai quyển sách nhỏ bằng bìa da thú. Chàng cầm lên xem.

Ngoài bìa quyển sách nhỏ có bốn chữ vàng:

“Thiên cương thần công”.

Cả Hồ Sơn, Giang Lâm, Doanh Doanh lẫn Thảo Sương cùng lượt kêu lên:

− Ồ! Quái lạ!

Chỉ vì như sự hiểu biết của bốn người, hiện nay hai bí kíp đã rơi vào tay Trần Lãnh và Châu Đạt, giờ tại sao lại có bảo vật võ lâm ở trong bí động này.

Hồ Sơn lại cầm quyển sách thú hai lên nhìn, bất giác bật thốt:

− Thiên nhu thần công!

Bốn người cùng sửng sốt một lúc thật lâu chưa hiểu rõ sự tình ra làm sao cả.

Doanh Doanh nói:

− Hồ ca, anh giở xem phía trong coi có gì lạ.

Hồ Sơn nghe lời Doanh Doanh, lật pho bí kíp thấy có một mảnh giấy xếp lại, liền bóc ra xem. Thảo Sương vụt la lớn:

− Hồ ca ca, thư của phụ thân em.

Thực thế, trong thư chính là bút tích của Lâm Bình. Bốn người cùng khẩn trương đọc. Trong thư như sau:

− Hồ Sơn khai lãm!

Bản sư phụ tiên liệu trước trong Thái Bình giáo sẽ có cuộc biến động xảy ra trong những ngày sắp tới nên viết di ngôn này để lại cho con trước khi ta lìa bỏ cõi đời ...

Thảo Sương khóc lớn:

− Thân phụ ...

Hồ Sơn xúc động tột cùng, ngưng đi một lúc khá lâu rồi đọc tiếp.

Khi vào bí động này chắc con hết sức ngạc nhiên về hai pho bí kíp. Sự thực, hai pho bí kíp ta đã trao cho con và Giang Lâm chỉ là hai pho giả hiệu ...

Hồ Sơn, Giang Lâm cùng “ồ” lên một lượt vì không thể nào tưởng nổi lại có chuyện này.

Qua một lúc trấn áp cơn xúc động mãnh liệt, Hồ Sơn lại đọc tiếp:

Sở dĩ ta làm như thế vì từ lâu bọn Hắc đạo và các đại môn phái khác thảy đều lăm le chiếm đoạt hai pho “Cương nhu hóa thần công”, ta tung hỏa mù để làm nhẹ bớt tình trạng căng thẳng từng giờ, từng phút trong bản giáo, kỳ thực hai quyển sách nhỏ này mới là đích thực.

Sửng sốt lên một hồi, Hồ Sơn lại ghé mắt vào bức thư:

Con và Giang Lâm hãy khẩn cấp luyện tuyệt chiêu “Âm Dương thái cực” ngay trong bí động, đừng sơ hở tiết lộ ra ngoài sẽ hỏng cả đại sự. Giá nếu con và Giang Lâm bị giết, chắc chắn cơ đồ của Thái Bình giáo sẽ sụp đổ hoàn toàn. Con phải hết sức thận trọng trong tháng, ngày luyện chiêu. Ta đã sắp đặt tất cả mọi vật cần thiết hàng ngày, con tìm phía sau vách động sẽ thấy. Điều quan trọng nhất ta dặn con là bao giờ đã luyện xong tuyệt chiêu con phải nên xuất động. Việc đầu tiên là con và Giang Lâm phải loại bỏ những tên phản đồ đã mãnh tâm trong bản giáo từ bấy lâu nay, chính bọn này đã ngấm ngầm cấu kết với người bịt mặt biến bản giáo trở thành công cụ dưới quyền sai khiến của chúng, hầu thực hiện ý đồ độc bá võ lâm. Có điều mãi đến nay ta chưa khám phá ra bộ mặt thật của Người bịt mặt, nên không thể cho con biết được.

Việc thứ hai, sau khi ổn định tình hình bản giáo, con hãy thay ta giữ chức vụ chưởng môn nhân, còn Giang Lâm làm phó. Riêng Thảo nhi ta trao quyền cho con quyết định về tương lai của nó. Ta tin cậy nơi con hết sức bảo vệ cho Thảo nhi, như thế ta sẽ an lòng nhắm mắt.

Hồ Sơn! Di chúc này chính là lời phán quyết bất di, bất dịch của ta, con và Giang Lâm phải nghiêm chỉnh chấp hành không được thay đổi.

Sư phụ cẩn ngôn.

Lâm Bình.

Thảo Sương òa lên khóc thảm thiết:

− Phụ thân ơi, sao lại bỏ con ...

Hồ Sơn, Giang Lâm rơi nước mắt nghẹn ngào. Doanh Doanh cũng để rơi hai dòng thảm lệ ...

***

Trống trường thành vừa điểm sang canh.

Mọi người trong Thái Bình giáo đang say ngủ, chỉ trừ các điểm phía ngoài xa, một số môn đồ canh gác còn thức, lui tới tuần phòng.

Đột nhiên nghe có nhiều tiếng rú thảm khóc xé tan bầu không khí tĩnh mịch của trời khuya.

Liền đó có năm chiếc bóng đen xuất hiện, phi nhanh lên núi, thân pháp quả ảo tuyệt giang hồ.

Tiếp theo hàng trăm chiếc bóng đen từ bốn phương tám hướng phi thân vun vút lên núi.

Châu Đạt đang ngủ trong phòng nghe tiếng động, giật mình thức giấc, xách kiếm chạy ra đại sảnh đường, quát to:

− Các người đâu?

Hữu Lễ liền xuất hiện cùng hàng trăm môn đồ, đao kiếm sẵn sàng trong tay từ các ngõ chạy tới.

Châu Đạt hô to:

− Chuẩn bị chiến đấu!

Hắn phóng ra ngoài đứng giữa sân tràng. Hữu Lễ và hai mươi tên đại đầu mục cùng chúng môn đồ ào ạt theo sau. Lập tức dàn thành thế trận.

Hàng loạt tiếng gió khinh công như trận giông từ dưới chân núi đã lên tới.

Trên một trăm võ sĩ áo đen xuất hiện, cầm đầu là Người bịt mặt và bốn Quái nhân mặt mũi cực kỳ hung ác.

Trận thế liền dàn ra, kiếm ảnh chớp lòa, sát khí lan tràn khắp cả Thái Bình giáo.

Nhận ra kẻ địch là Người bịt mặt, Châu Đạt sững sờ một lúc rồi tiến tới vòng tay:

− Các hạ đến đây có điều gì chỉ giáo chăng?

Người bịt mặt bình tĩnh đáp:

− Kiếm lệnh ở đâu hãy trao cho ta.

Châu Đạt kinh hãi tháo lui ra sau hai bộ, trố mắt nhìn Người bịt mặt.

Đứng bên cạnh, Hữu Lễ run giọng:

− Chưởng môn nhân! Tại sao có chuyện lạ lùng này, chẳng lẽ họ phản bội lời giao ước?

Châu Đạt đáp thầm:

− Lạ thật! Ta không hiểu nổi rồi.

Không thấy Châu Đạt ứng đáp, Người bịt mặt gằn giọng:

− Châu Đạt! Ngươi có nghe chưa? Kiếm lệnh ở đâu hãy trao ra mau.

Lại lui thêm hai bước, Châu Đạt kinh hoàng:

− Các hạ, có lẽ nào ...

Người bịt mặt cười khỉnh:

− Ngươi chưa hiểu tại sao à?

Châu Đạt lắc đầu:

− Thực tình tại hạ chưa hiểu gì cả.

− Hừ, vậy ngươi hãy nghe rõ đây. Sứ mạng của ngươi đến đây coi như đã chấm dứt rồi. Ngươi còn ngu xuẩn gì mà không hiểu chứ?

Sắc mặt Châu Đạt biến đổi nhanh chóng:

− Tại hạ đâu có lỗi gì, tại sao ...

Người bịt mặt ngắt lời:

− Chẳng tại sao cả. Chỉ vì giai đoạn của ngươi đã qua rồi, giờ ngươi phải lui vào bóng tối để ta dễ dàng hành sự, ngươi có hiểu chưa?

Giọng nói của Châu Đạt run run:

− Nhưng từ trước nay tại hạ luôn luôn trung thành với các hạ, đã thi hành ...

Người bịt mặt cười ghê rợn:

− Trung thành à? Ngươi là người của Thái Bình giáo lại phản sư diệt tổ, ngươi chạy theo ta cũng chỉ vì tham vọng cái chức vị chưởng môn nhân chứ đâu có phải vì thiện chí. Ngươi chỉ là một con rắn độc, một tên giảo hoạt sớm đầu, tối đánh, ta phải diệt ngươi trước để trừ hậu hoạn.

Trước đường cùng, Châu Đạt liền quát lớn:

− Ác ma, ta thề sống chết với ngươi.

Hắn phất thanh kiếm lệnh:

− Các sư đệ tử chiến!

Loạt tiếng hô chấn động, Hữu Lễ và hai mươi tên đại đầu mục ào ào lướt tới.

Chưởng, chỉ, kiếm chớp lòa cùng lượt tấn công sang phía Người bịt mặt và bốn lão Quái nhân.

Người bịt mặt phất cây quạt lên:

− Tứ vị tiền bối sao chưa động thủ?

Bốn lão Quái nhân ứng thanh, nhất tề xông lên, chưởng quang chớp rực, kình khí ù ù nghênh chiến cùng bọn Hữu Lễ.

Trong lúc đó, bên ngoài hai trăm môn đồ Thái Bình giáo và hơn một trăm tên hán tử áo đen đã lâm trận.

Tiếng quát tháo vang lừng, lẫn tiếng vũ khí va chạm chan chát chenv ào từng loạt tiếng rú thê thảm làm rung chuyển khắp cả núi rừng.

Trận đại ác chiến kéo dài trên một trống canh, xác chết hai bên nằm la liệt trên khắp sân trường, trong só có tám tên đại đầu mục của Thái Bình giáo vong mạng.

Công lực bốn lão Quái nhân quả nhiên cao thâm vô tưởng, tung hoành như vào chỗ không người, đi đến đâu liền có tiếng rú thảm khốc tới đó.

Người bịt mặt quát:

− Châu Đạt! Sao chưa chịu nằm xuống?

Cây quạt trong tay Người bịt mặt phất lên. Luồng kình ào tới, nặng như núi lở.

Châu Đạt kinh hãi giở cả chưởng lẫn kiếm, vận toàn lực chống đỡ.

Bình!

Châu Đạt “hự” một tiếng, toàn thân bay ra ngoài trượng, gượng gạo đứng lên, mồm phun mấy vòi máu, run lẩy bẩy.

Công lực của Người bịt mặt cao thâm đến cõi quỷ thần vô lượng, chỉ một chiêu bình thường đã đánh ngã một đại cao thủ của Thái Bình giáo.

Trông thấy Châu Đạt mang thương tích trầm trọng, liệu thế không xong, Hữu Lễ quay mình phóng chạy.

Người bịt mặt cười khà:

− Ngươi trốn đi đâu?

Một chiếc lá xanh từ trong tay Người bịt mặt vèo tới sau lưng Hữu Lễ nhanh như tia chớp.

Một tiếng rú kinh hoàng, Hữu Lễ té xuống đất chết liền tại chỗ.

Hắn vừa trúng nhằm “Phi diệp đoạn hồn” của Người bịt mặt. Chiếc lá xanh như lưỡi kiếm nhỏ cấm ngập vào Linh đài huyệt của hắn.

Châu Đạt phun ra vòi máu, cất tiếng khàn khàn:

− Ác ma, ta không ngờ ngươi là một tên hiểm độc ...

Người bịt mặt cười ngạo nghễ:

− Ha ha ... Nay ngươi biết là chuyện đã quá muộn rồi. Giờ ta giúp ngươi nhanh chóng đi tìm lão Lâm Bình dưới địa ngục đây.

Một chiếc lá xanh vút tới.

Châu Đạt ngã gục xuống đất tắt thở không kịp rên la một tiếng nào.

Thế trận tan, bọn môn đồ Thái Bình giáo còn sống sót bỏ chạy tán loạn.

Trên mặt sân tràng đó đây trở lại yên lặng, xác chết song phương chồng chất ngổn ngang. Đã có trên một trăm môn đồ Thái Bình giáo và ngoài bốn mươi tên hán tử áo đen tử trận.

Người bịt mặt quay sang một tên thuộc hạ đứng gần:

− Hãy lấy kiếm lệnh cho ta.

− Tuân lệnh!

Tên thuộc hạ chạy tới chỗ xác chết Châu Đạt, cúi xuống rút lấy kiếm lệnh.

Bỗng gã rú lên một tiếng, rồi ngã lăn ra đất, kiếm lệnh ném ra ngoài xa.

Từ trên cao một chiếc bóng hạ xuống đoạt lấy thanh kiếm lệnh như chớp.

Người bịt mặt hừ nhạt:

− Độc cô sầu Trần Lãnh.

***

Quả vậy, người vừa đoạt thanh kiếm lệnh chính thực là Độc cô sầu Trần Lãnh.

Lão chiếu xạ hai luồng nhỡn quang sáng rực vào mặt Người bịt mặt, trầm giọng:

− Ngươi là ai, sao dám cả gan tới đây tàn sát môn đồ của Thái Bình giáo?

Người bịt mặt hỏi lại:

− Lão là gì trong Thái Bình giáo, tại sao tới đây can dự vào chuyện của bản gia?

Độc cô sầu Trần Lãnh lạnh lùng:

− Ta là đại sư huynh của Lâm Bình. Ta có quyền can dự vào chuyện của bản môn, đêm nay ngươi gặp ta, số mạng coi như đã hỏng rồi.

Người bịt mặt trổ một loạt cười dài:

− Lão già ngu ngốc. Công lực của lão có được bao nhiêu lại nói chuyện đội đá vá trời. Chính lão mới là kẻ tận số đêm nay.

Hắn phất cây quạt lên:

− Tứ vị tiền bối hãy mau thu nạp lão già này, lấy kiếm lệnh cho tại hạ.

− Tuân lệnh!

Bốn lão Quái nhân cùng lướt tới đối diện Độc cô sầu Trần Lãnh.

Quét mắt nhìn ngang qua một lượt, Độc cô sầu Trần Lãnh gằn giọng:

− Tưởng ai hóa ra bọn ngươi là Thiên Sơn tứ quái. Ta cứ nghĩ các ngươi đã mai xương tán cốt trong núi thẳm từ lâu, nào ngờ đêm nay lại xuất hiện nơi này làm tay sai cho tên ác ma kia để rồi chịu chết.

Thiên Sơn nhất quái cười khăn khắc:

− Trần Lãnh, chớ có cuồng ngôn. Hãy mau nạp mạng cho rồi.

Vừa dứt tiếng, lão Quái nhân xòe chưởng bắn tới Trần Lãnh năm đạo chỉ đen sì ...

Độc cô sầu Trần Lãnh hừ lạnh:

− Khá lắm!

Ngọn hữu chưởng của lão nhân giở lên, đạo kình khí quằn quại như con thần xà cuốn lấy năm đạo chỉ sắc đen quái dị.

Bộp!

Song phương chưởng, chỉ chạm nhau phát nổ khô khan rồi cùng biến mất.

Thiên Sơn nhất quái lùi lại một bước, trố mắt nhìn Độc cô sầu Trần Lãnh.

Đương nhiên công lực của lão quái còn kém hơn Trần Lãnh một bậc.

Tam Quái đồng quát:

− Quả thật lợi hại!

Cả bọn Tứ quái cùng lượt xông tới tấn công Độc cô sầu Trần Lãnh, chỉ sắc đen bắn xẹt đầy trời.

Tức thì trận đấu giữa Thiên Sơn tứ quái và lão nhân diễn ra vô cùng ác liệt, trong khi Người bịt mặt hãy còn đứng yên giám thị.

Hai bên trao đổi qua lại trên ba mươi hiệp, Độc cô sầu Trần Lãnh lâm vào cảnh “quả bất địch chúng”, chỉ còn cách chống đỡ không trả lại được một chiêu nào.

Tình trạng lão nhân có thể bị đánh ngã trong vài chiêu tới.

Bỗng Độc cô sầu Trần Lãnh kêu “hự” một tiếng, tay ôm ngực, thân hình lảo đảo muốn ngã.

Lão nhân vừa trúng chỉ của Thiên Sơn nhị quái, máu tuôn xối xả.

Thiên Sơn nhất quái quát:

− Nằm xuống!

Năm đạo chỉ sắc đen rợn hồn từ thủ trung của Thiên Sơn nhất quái nhằm tâm huyệt của Trần Lãnh bắn tới nhanh vô tưởng.

Sinh mạng của Trần Lãnh quả như chiếc lá khô treo trên cành.

Đột ngột có tiếng thét lanh lảnh:

− Ngưng tay!

Loạt chỉ màu trắng như tuyết từ trên cao bắn xuống, tiếp theo làn mây đỏ sà ngay sân trường.

Người mới đến là một ả trung phụ tuyệt sắc. Thiên Sơn nhất quái giật mình thu hồi thân thủ đưa mắt nhìn qua.

Cả bọn đồng thanh:

− Hồ Diễm Thúy!

Thật vậy, trung phụ tuyệt sắc chính là Hồ Diễm Thúy đưa cặp mắt đẹp hãi hùng nhìn bọn Tứ quái.

Người bịt mặt tới đứng trước mặt Hồ Diễm Thúy vòng tay:

− Dám hỏi nữ tiền bối đêm nay tới đây có chuyện gì?

Hồ Diễm Thúy dời đôi mắt thần bí qua phía Người bịt mặt:

− Ta đi tìm con ta.

− Con của tiền bối là ai?

− Hồ Sơn - Hồ Sơn đã chết rồi.

Thân hình kiều diễm của Hồ Diễm Thúy rúng động, nhưng liền đó lại thét:

− Láo! Tại sao con ta chết?

Người bịt mặt trỏ tay sang xác chết của Châu Đạt:

− Chính tên này đã giết Hồ Sơn.

Hồ Diễm Thúy lại thét:

− Láo! Đây là tổng đàn Thái Bình giáo, tại sao các ngươi có mặt nơi này ...

Người bịt mặt ngập ngừng:

− Chỉ vì ...

Chợt Hồ Diễm Thúy day qua phía Độc cô sầu Trần Lãnh. Bà hoảng hốt phóng tới:

− Trần đại huynh sao lại thế này?

Phun ra một búng máu, Trần Lãnh hổn hển đáp:

− Hồ phu nhân, chính bọn chúng đã ra tay.

Hồ Diễm Thúy thò tay vào túi lấy ba viên linh đan nhét vào mồm Trần Lãnh:

− Trần huynh hãy ngồi vận công chữa trị vết thương, tiểu muội hỏi tội bọn chúng.

Bà quay lại Người bịt mặt thét:

− Hãy tháo gỡ bộ mặt ra mau!

Người bịt mặt cười ha hả:

− Hồ Diễm Thúy! Nể vì người là bậc tiền bối, xưa nay không có hận thù, ta không có ý sát hại, nhưng nếu người khăng khăng can dự vào chuyện này thì đừng trách tại sao ta ra tay ác độc.

Hồ Diễm Thúy giận dữ:

− Câm mồm! Tháo gỡ bộ maăt quỷ quái kai ra. Ngươi chính là tên ác ma nào đây?

Theo tiếng thét ngọn ngọc chưởng của Hồ Diễm Thúy bắn ra năm đạo chỉ màu trắng vào các yếu huyệt trên mình Người bịt mặt.

Đương nhiên chiêu "Đoạn Hồn Nhân nữ sắc” đã được trung phụ đưa ra.

Người bịt mặt không tránh, ung dung phe phẩy chiếc quạt. Một luồng hàn phong cuốn tới hóa giải năm đạo chỉ ảnh trong nháy mắt.

Thiên Sơn nhất quái quát:

− Đại gia hãy để ả cho bọn lão phu.

Bốn lão quái xông vào vây chặt Hồ Diễm Thúy vào chính giữa.

Thình lình có mấy chiếc bóng từ hai phía lần lượt phóng tới sân trường.

Coi lại đó là Bạch Hạc Tiên Ông, Miêu Gia Linh, Tiểu Yến và Trúc Phi ...

***

Trúc Phi nhảy vào lòng Hồ Diễm Thúy:

− Mẹ!

Hồ Diễm Thúy mừng rỡ ôm chặt lấy Trúc Phi:

− Con ...

Hai mẹ con Hồ Diễm Thúy ôm nhau kể lể mọi sự tình trong thời gian xa cách.

Đằng này Bạch Hạc Tiên Ông nhìn Người bịt mặt trầm trầm giọng:

− Tặc tử! Hãy mau lột bộ mặt ra coi ngươi là ai.

Người bịt mặt cất tiếng cười khanh khách:

− Lão già vô dụng, đừng nằm mơ giữa ban ngày, chờ hồn lão xuống địa ngục rồi sẽ biết ta là ai.

Bạch Hạc Tiên Ông hừ nhạt:

− Đừng khoác lác, lão phu sẽ lột mặt ngươi ra.

Cánh tay áo rộng thùng thình của Bạch Hạc Tiên Ông hất lên. Một đạo kình phong áp tới Người bịt mặt.

Người bịt mặt giắt cây quạt vào lưng, hữu chưởng chấn ra một đạo kình màu đỏ đối diện chưởng lực của lão nhân.

Bộp!

Thân hình gầy ốm của Bạch Hạc Tiên Ông lắc động. Người bịt mặt cũng nghiêng vai qua một cái rồi đứng yên.

Miêu Gia Linh thét lớn:

− "Thiết sa thần chưởng"! Tặc tử, ngươi quả thật là ai?

Mồm thét, Miêu Gia Linh vừa xê mình về phía Người bịt mặt.

Nhưng bọn Thiên Sơn tứ quái đã làm hàng rào cản ngăn Miêu Gia Linh lại.

Bạch Hạc Tiên Ông nhìn Người bịt mặt bằng cặp mắt sáng chớp như hai ngọn đèn thần:

− Thế ra hung thủ đã từng gây bao nhiêu tội ác trên giang hồ từ bấy nhiêu lâu nay chính là ngươi?

Người bịt mặt khinh khỉnh:

− Chính ta thì sao?

Bạch Hạc Tiên Ông buông trầm:

− Ngươi sử dụng chiêu "Thiết sa thần chưởng" của Hoàng đại hiệp giết người với dụng tâm gì?

Vẫn với giọng ngạo nghễ, Người bịt mặt đáp:

− Ta không thể nói cho lão biết được.

− Chính ngươi đã cấu kết với tên Châu Đạt hãm hại Giang Lâm phải chăng?

− Phải thì sao?

− Tất cả hành động của ngươi đều nằm trong âm mưu chiếm ngôi vị độc bá võ lâm?

− Phải thì sao?

Bạch Hạc Tiên Ông nổi giận:

− Tội ác ngập trời của ngươi quả là thiên lý nan dung, đêm nay lão phu quyết lưu xác ngươi tại nơi này để công bố cho giang hồ được rõ hành vi tàn ác của ngươi.

Người bịt mặt cười khanh khách:

− Lão già chết chưa chôn! Ta chỉ e sợ ngươi không làm nổi chuyện đó, trái lại đêm nay ngươi phải vùi nắm xương khô ở nơi này.

Vừa dứt câu Người bịt mặt đã vỗ ra một chưởng màu đỏ quái dị.

Bạch Hạc Tiên Ông hất cánh tay áo rộng tạo luồng kình nặng như núi lỡ đón nghênh.

Trong khi bên trái sân trường bọn Thiên Sơn tứ quái cũng vừa ào tới tấn công Miêu Gia Linh như vũ bão.

Sau hơn hai mươi hiệp Miêu Gia Linh đã kém thế, thân pháp chậm dần, nguy cơ hiện rõ ở trước mắt. Mấy lần trung phụ định sử dụng tuyệt chiêu “Miêu gia sát” nhưng lại thôi, chỉ vì đó là loại chiêu tà đạo vô cùng, hiểm độc sợ đắc tội với giang hồ.

Nhận ra tình hình này, Hồ Diễm Thúy đỡ Trúc Phi đứng lên bảo:

− Con đứng đây chờ mẹ!

Trung phụ lắc mình tới thét:

− Các lão quỷ chớ cậy đông hiếp người, hãy nếm thử màu sắc võ công của bản phu nhân đây.

Đồng thời trong tiếng thét của Hồ Diễm Thúy bắn tới vô số loạt chỉ ảnh màu trắng rợn người.

Trận đấu liền đó chia đôi. Hai lão quái nhân đấu với một trung phụ.

Miêu Gia Linh được người cứu viện, bình tĩnh trở lại, liên tiếp phóng ra chưởng, chỉ tấn công Thiên Sơn nhất quái và Thiên Sơn tứ quái.

Phần Hồ Diễm Thúy đấu với Thiên Sơn nhị quái và Thiên Sơn tam quái.

Từ nãy giờ đứng lặng yên bên ngoài, bấy giờ Tiểu Yến mới bước lại gần Trúc Phi:

− Trúc đệ, xem ra nữ tiền bối không thể chống nổi hai lão ác ma kia rồi.

Trúc Phi bậm môi, trợn mắt nhìn vào trận đấu. Gã nói:

− Yến tỷ tỷ, đệ vào vòng chiến nhé.

Tiểu Yến nắm tay Trúc Phi kéo lại:

− Khoan đã, Trúc đệ hãy chờ xem. Đệ còn bé, công lực chẳng bao nhiêu, làm sao đánh lại bọn ác ma.

− Nhưng đệ sợ hai lão ác ma kia giết chết mẫu thân. Đệ chẳng an lòng.

Bình ... bình ...

Hai tiếng nổ chấn động. Hai bóng người lảo đảo xoay đi mấy vòng như con vụ.

Hồ Diễm Thúy vừa đánh trúng một chưởng ngay tâm huyệt của Thiên Sơn tam quái, đổi lại trung phụ cũng bị trúng một chưởng của Thiên Sơn nhị quái, miệng ứa máu đào.

Dĩ nhiên song phương đã mang trong mình nội thương khá nặng.

Không bỏ lỡ cơ hội, Thiên Sơn nhị quái quát:

− Nằm xuống!

Đang khi quát lão quái nhân nhằm tâm huyệt Hồ Diễm Thúy vỗ một đạo kình sấm sét.

Trúc Phi kinh hãi thét:

− Ác ma không được giết mẹ ta!

Thân hình nhỏ bé của Trúc Phi phóng ngay vào trận chiến, song chưởng giở lên đón đỡ.

Tiểu Yến quá đỗi kinh hoàng, nhưng không còn cách nào ngăn cản Trúc Phi kịp nữa.

Bình!

Tiếng ré thơ ngây nổi lên. Thân hình bé bỏng của Trúc Phi bay ra ngoài hai trượng rớt trở xuống đất im lìm.

Hồ Diễm Thúy luôn cả Tiểu Yến đồng thét:

− Trời!

Trung phụ và thiếu nữ đồng thời phóng tới chỗ Trúc Phi đang nằm bất động.

Hồ Diễm Thúy ôm Trúc Phi vào lòng kêu thê thảm:

− Con ơi ... đừng bỏ mẹ ...

Nhưng Trúc Phi đã là một cái xác không hồn. Trung phụ gục xuống xác còn tuôn rơi hai dòng lệ thảm.

Bất ngờ Thiên Sơn nhị quái nhanh lẹ tợ chiếc bóng u linh xẹt tới gần Hồ Diễm Thúy chấn một đạo kình nặng như trái đồi sụp đổ.

Tiểu Yến kinh hãi thét:

− Ác ma ...

Thiếu nữ phóng tới giở ngọc chưởng đỡ ngay lấy đạo kình của lão quái nhân.

Âm!

Chưởng lực chạm nhau phát nổ vang rền. Tiểu Yến ré lên một tiếng, thân hình kiều diễm bay bổng ra ngoài như cánh diều bị đứt dây.

Huỵch!

Tiểu Yến rơi xuống đất tắt thở liền tại chỗ.

Đột biến xảy ra trong nháy mắt. Hai linh hồn nhỏ đã vĩnh viễn ra đi từ bỏ cuộc đời.

Đôi mắt của Hồ Diễm Thúy đỏ vời, từ từ đứng lên hướng về phía Thiên Sơn nhị quái.

Trung phụ thét:

− Ác ma, hãy mau đền mạng!

Cả song ngọc chưởng của Hồ Diễm Thúy giở lên. Loạt chỉ ảnh màu trắng rợn người bắn vùn vụt tới điểm vào mười nơi yếu huyệt của Thiên Sơn nhị quái.

Lão quái nhân sợ hãi xê mình đi tránh né, nhưng đã chậm đi một tia chớp. Hai tiếng soạt soạt nổi lên, hai đạo chỉ sắc như gươm đã bắn trúng giữa ngực Thiên Sơn nhị quái, máu tuôn ra xối xả. Lão loạng choạng mấy bước rồi té nhào xuống đất.

Hồ Diễm Thúy cất tiếng cười điên dại, chầm chậm tiến tới giở ngọc chưởng lên toan kết liễu tính mạng lão quái nhân.

Nhưng “huỵch” một tiếng, trung phụ ngã lăn ra đất vì đã kiệt sức bởi tận lực xuất chiêu vừa rồi.

Bộp!

Lại có tiếng động khô khan bên kia sân tràng, Bạch Hạc Tiên Ông vừa trúng nhằm một chiêu "Thiết sa thần chưởng" của Người bịt mặt, mồm phọt máu tươi.

Người bịt mặt trổ loạt cười ghê rợn:

− Ta bảo có sai đâu, đêm nay số mạng lão đã tận rồi.

Hắn giở ngọn chưởng lên cao nhằm đỉnh đầu Bạch Hạc Tiên Ông vỗ một đạo kình nặng như tảng đá ...

***

Giữa phút giây tận cùng đó, chợt một chiếc bóng nhanh lẹ tợ ánh sao sa từ trên bắn xuống sân tràng, kèm theo có tiếng hét:

− Chớ thương hại người!

Đạo kình đi trước chạm nhằm chưởng lực của Người bịt mặt nổ chấn động khắp cả sân trường.

Người bịt mặt tháo lui ba bốn bước, kinh hoàng, trố mắt xem đó là ai.

Hồ Sơn đã đứng sững trên mặt sân tràng uy nghi như một vị thiên thần vừa giáng hạ.

Tiếp đó lại có ba chiếc bóng đáp xuống, nhìn rõ lại không ai khác hơn là Giang Lâm, Doanh Doanh và Thảo Sương.

Doanh Doanh bỗng kêu lên:

− Lão tiền bối ...

Nàng phóng mình tới đỡ lấy Bạch Hạc Tiên Ông thân nhuộm đầy máu.

Hồ Sơn nói gấp:

− Giang đệ, Thảo muội hãy sang kia trợ chiến, tên ác ma này đã có sư ca lo liệu.

Quét mắt nhìn ngang qua sân tràng một lượt, trong lòng Hồ Sơn không khỏi rúng động lên.

Chàng tiến tới đối diện Người bịt mặt, dằn mạnh giọng:

− Tác giả thảm cảnh này chính là ngươi phải chăng?

Người bịt mặt lạnh lùng:

− Phải!

Hồ Sơn nghiến răng:

− Ác tặc! Đêm nay ta quyết lột xác ngươi ra đền lại bao nhiêu tội ác mờ trời mà ngươi đã nhúng tay từ trước.

Người bịt mặt cười ngạo mạn:

− Hồ Sơn! Trái lại đêm nay là ngày tận số của ngươi. Ta phải giết ngươi trừ hậu họa. Hãy nhận chưởng này.

Dứt câu Người bịt mặt đã vỗ ra một chiêu "Thiết sa thần chưởng" đỏ như màu máu ào tới trước mặt Hồ Sơn.

Hồ Sơn không tránh né, giở ngọn đơn chưởng lên nghe như có tiếng sấm sét ầm ì trong đó.

Chàng đã thi triển tuyệt chiêu “Thiên cương thần chưởng” với mười thành công lực.

Ầm!

Khắp cả sân trường đều rung chuyển, cát bụi tung bay mịt mù lên không gian, muôn ngàn tia hồng, bạch chớp rực rồi biến mất.

Người bịt mặt lui lại hai bước sửng sốt cả người lên. Hắn run giọng:

− Hồ Sơn! Ngươi đã luyện bí kíp “Cương nhu hóa thần công” Hồ Sơn khinh khỉnh:

− Phải! Ác tặc, đêm nay quả số trời đã định nên mới khiến xui ngươi dẫn xác tới đây gặp ta, đừng hòng cao chạy xa bay.

Bỗng Người bịt mặt cười sằn sặc:

− Hồ Sơn! Ngươi chớ ngông cuồng. Hãy thử nhận chiêu “Khai sơn phá thạch” của bản gia đây.

Thân hình Người bịt mặt trụ lại như quả núi, song chưởng chầm chậm cất lên, vận đủ mười hai thành công lực.

Đột nhiên từ chưởng trung của hắn hiện ra hai đóa nhật quang chiếu diệu mỗi lúc to lớn dần.

Hiểu ngay đối phương sắp ra chiêu thí mạng, chẳng chút chậm trễ, Hồ Sơn hơi thấp người đứng vững như tòa cổ thành. Tả, hữu chưởng giở lên đối diện.

Từ trong lòng chưởng của chàng liền xuất hiện hai luồng hồng bạch vô cùng huyền diệu chói lọi hào quang.

Hồ Sơn đang thi triển tuyệt chiêu “Âm Dương thái cực” vừa luyện xong trong tòa bí động.

Hai đàng tự hiểu chỉ một chiêu này là quyết định sự tồn vong của mình, nên đã vận toàn bộ nội lực cho chiêu thức sắp đánh ra.

Suýt đồng lượt, Hồ Sơn cùng Người bịt mặt quát to lên, bốn ngọn chưởng từ từ xô tới.

Hai đóa nhật quang lẫn hai luồng hồng bạch chớp mắt to lớn dị thường, chợt cái bay vút ra khỏi lòng chưởng lao thẳng tới.

Ầm ... ầm ...

Hai tiếng nổ kinh thiên động địa, kèm theo một tiếng rú thảm khốc. Người bịt mặt bay bổng ra ngoài một trượng, Hồ Sơn tháo lui ba bốn bước, quần áo tả tơi. Trên bắp đùi chàng hiện ra ba chữ đỏ Hồ Diễm Thúy.

Đây chính là dấu xâm của bà nhũ mẫu nuôi chàng lúc còn tuổi ấu thơ.

Nhận ra ba chữ này Hồ Diễm Thúy phóng tới kêu to:

− Con!

Hồ Sơn buông tiếng thở phào, lại sửng sốt:

− Nữ tiền bối ...

− Mẹ là Hồ Diễm Thúy đây!

Hồ Sơn la lớn:

− Trời ... mẹ ...

Chàng nhào vào lòng Hồ Diễm Thúy, nước mắt trào ra.

Hồ Diễm Thúy vuốt tóc con rơi lệ thương tâm:

− Con! Mẹ đi tìm con đã hai mươi mấy năm trời, tưởng không còn được gặp nào ngờ hôm nay tương ngộ.

Hồ Sơn ngẩng đầu lên như đứa trẻ thơ:

− Mẹ! Con mang tội bất hiếu từ lâu không biết mẹ, xin mẹ tha tội cho con.

Hồ Diễm Thúy để rơi giọt lệ trên mặt khiến Hồ Sơn xúc động mạnh:

− Hồ Sơn, con không có lỗi, chính mẹ đã có lỗi vì bỏ rơi đứa con thơ từ thuở mới lọt lòng. Mẹ vô cùng hối hận.

Chợt nghĩ ra một chuyện, Hồ Sơn hỏi:

− Mẹ! Phụ thân con là ai?

− Hồ Đăng Đạo. Người đã chết từ lâu rồi.

Sắc diện của Hồ Sơn trở nên buồn thảm:

− Mẹ! Con rất ân hận vì không bao giờ trông thấy được mặt phụ thân.

Bỗng nghe có mấy tiếng rú thê thảm, Hồ Sơn giật mình nhỏm dậy đưa mắt nhìn qua.

Bên kia tràng, Giang Lâm và Thảo Sương đã sử dụng chiêu “Thiên nhu thần công” đánh gục bọn Thiên Sơn tứ quái.

***

Hồ Sơn dời cặp mắt sang phía Bạch Hạc Tiên Ông nói mau:

− Bạch Hạc lão tiền bối ...

Chưa dứt câu chàng đã văng mình qua chỗ Bạch Hạc Tiên Ông đang trong tình trạng nguy kịch.

Trong lúc Miêu Gia Linh cũng vừa đến nơi. Hồ Sơn đỡ Bạch Hạc Tiên Ông ra khỏi tay Doanh Doanh:

− Doanh muội hãy để mặc ngu ca.

Miêu Gia Linh lấy ra hai viên linh đan màu xanh nhét vào mồm Bạch Hạc Tiên Ông. Giang Lâm bước tới nói:

− Hồ huynh, hãy để tiểu đệ vận chân khí tiếp sức cho lão tiền bối, huynh hãy xem tên ác tặc kia chính là ai.

Hồ Sơn gật đầu tiến về phía Người bịt mặt đang mang nội thương trầm trọng.

Doanh Doanh, Thảo Sương đi theo bên chàng.

Hồ Sơn cúi xuống tháo bỏ vuông vải trên mặt Người bịt mặt ra.

Hồ Sơn, Doanh Doanh, Thảo Sương đồng thét:

− Đỗ Ngọc!

Ba người sửng sốt đến ngẩn ngơ. Họ không thể nào tưởng nổi hung thủ đã sát hại hàng trăm cao thủ võ lâm từ bấy lâu nay lại chính là Đỗ Ngọc, một đại công tử nổi danh hào hoa, nhã nhặn nhất đương thời.

Hồ Sơn gằn giọng:

− Đỗ Ngọc! Ta không ngờ lại là ngươi.

Bộp!

Thân hình Đỗ Ngọc đổ xuống, máu me lai láng. Hắn vừa vỗ chưởng lên đỉnh đầu tự vận. Hồ Sơn có muốn ngăn cản cũng chẳng còn kịp nữa.

Sân trường lặng yên trở lại. Chúng môn đồ Thái Bình giáo chạy trốn lúc nãy lục đục trở về. Hồ Sơn, Doanh Doanh, Thảo Sương quay trở lại chỗ Bạch Hạc Tiên Ông.

Nhờ Giang Lâm tiếp truyền chân khí, lúc này lão nhân đã hồi phục đứng lên.

Hồ Sơn chấp tay:

− Sư bá ...

Chợt chàng ngưng đi vì vừa trông thấy một chiếc mặt nạ rơi xuống đất.

Hồ Sơn, Giang Lâm thảng thốt kêu to:

− Trời ... sư phụ ...

Thảo Sương thét:

− Phụ thân ...

Nàng nhào tới ôm chặt lấy lão nhân, chính thức là Lâm Bình đã cải trang ra Bạch Hạc Tiên Ông.

Quả thật là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Lâm Bình vuốt tóc Thảo Sương:

− Con ... chính là ta đây. Ta đã làm cho con khổ sở.

Thình lình Hồ Diễm Thúy phóng tới giở ngọc chưởng lên thét:

− Lâm Bình ... ta giết ngươi ...

Hồ Sơn hốt hoảng đỡ lấy ngọn chưởng của Hồ Diễm Thúy:

− Mẹ, đừng giết sư phụ con.

Cánh tay của Hồ Diễm Thúy run run rồi từ từ hạ xuống:

− Ôi! Oan nghiệt ...

Trung phụ gục đầu xuống, giọt lệ trào ra như suối.

Lâm Bình đỡ Thảo Sương đứng lên, trỏ tay sang phía Miêu Gia Linh:

− Thảo Sương! Người đó là mẹ của con ...

Thảo Sương day qua sửng sốt phút giây, rồi nhào vào lòng Miêu Gia Linh ôm chặt:

− Mẹ ... mẹ ...

Miêu Gia Linh rơi giọt lệ:

− Con.

Bỗng Doanh Doanh chạy tới nắm lấy bàn tay Miêu Gia Linh hớt hải:

− Sư phụ, chiếc bông tai sư phụ đeo ...

Miêu Gia Linh giật mình:

− Doanh nhi, con nói gì?

Doanh Doanh không đáp, thò tay vào túi lấy một chiếc bông tai đưa ra trước mặt Miêu Gia Linh:

− Sư phụ, con có chiếc bông tai này ...

Nhìn chiếc bông tai, Miêu Gia Linh như hốt hoảng:

− Doanh nhi, ở đâu con có chiếc này?

− Sư phụ, đó là di vật của mẹ con ...

− Trời ... con ...

Miêu Gia Linh ôm chặt lấy Doanh Doanh, cất giọng run run:

− Doanh nhi, chính là ... mẹ đây!

Doanh Doanh nhào vào tay Miêu Gia Linh:

− Mẹ ơi!

Rồi nàng im bặt, hai dòng lệ thương tâm trào ra lẫn lộn niềm hoan hỉ tột cùng.

Thảo Sương ngơ ngác hỏi:

− Mẹ, vậy là sao?

Một tay ôm lấy Doanh Doanh, tay kia siết Thảo Sương vào lòng, Miêu Gia Linh bằng giọng xúc động:

− Thảo Sương! Con là em gái của Doanh nhi, cùng mẹ khác cha.

Thảo Sương buông Miêu Gia Linh ra, chạy sang níu lấy Doanh Doanh, tíu tít:

− Chị ơi, thật em không ngờ ...

Doanh Doanh nắm chặt bàn tay Thảo Sương:

− Em ơi, thật chị cũng không ngờ.

Chuyện diễn ra trước mắt như một cơn mơ khiến ai nấy cũng đều ngơ ngác, bàng hoàng.

Qua cơn xúc động, Doanh Doanh khẽ giọng:

− Mẹ, còn phụ thân con?

Trỏ tay sang xác chết của Độc cô sầu Trần Lãnh, Miêu Gia Linh đáp:

− Phụ thân con nằm đó.

Doanh Doanh kêu lên một tiếng kinh hoàng lao mình tới ôm lấy tử thi của Trần Lãnh khóc như mưa gió.

Thời gian như ngưng đọng trên sân trường một lúc rất lâu.

Bằng một giọng trầm buồn Lâm Bình nói:

− Hồ nhi, Giang nhi, tất cả đã an bày, giờ hai con ra lệnh cho chúng môn đồ thu xếp mọi việc, chôn cất các tử thi, riêng Trần đại huynh hãy quàng linh cửu lại một hôm, ta sẽ làm lễ an táng.

Hồ Sơn và Giang Lâm vòng tay cung kính nhận lệnh.

Vừa bước đi, Hồ Sơn bỗng nhớ một chuyện dừng lại:

− Thưa sư phụ, còn chuyện cái tử thi bị tên Đỗ Ngọc mổ xẻ hôm nọ ...

Lâm Bình ngắt lòoi:

− Ta đã dùng kế “Kim thiền thoát xác”. Cái tử thi đó chính là một môn đồ thân tín đã chết thay ta. Ta phải làm như thế mới có thể lui vào bóng tối hỗ trợ cho các con.

Tới đây bọn Hồ Sơn mới tỉnh ngộ. Thì ra mọi kế hoạch cứu vãn tình hình nguy ngập trong Thái Bình giáo trong thời gian qua đều do Lâm Bình sắp đặt chu toàn. Hồ Sơn lẫn Giang Lâm vô cùng khâm phục tài ứng biến thần tình của sư phụ mình.

Ba hôm sau đại lễ nhận chức tân chưởng môn nhân Thái Bình giáo được cử hành trong nội bộ.

Sau phần bái lễ tổ sư trước bàn thờ khói trầm nghi ngút, Lâm Bình trịnh trọng khoác chiếc áo chưởng môn nhân lên mình. Hồ Sơn giữa loạt tiếng hoan hô vang dậy của chúng môn đồ.

Quần hùng ngồi lại ăn uống, chuyện trò vui vẻ cho đến lúc vầng trăng lên cao, tiệc cũng vừa tàn.

Lâm Bình nắm tay Miêu Gia Linh đứng dậy cất giọng trầm trầm:

− Hồ nhi, Giang nhi, Doanh nhi, Thảo nhi! Giờ đây mọi việc đã yên xong, ta cùng nội thê trở về Miêu động, các con ở lại hãy ráng giữ vững lấy cơ đồ, bao giờ rãnh rỗi chúng ta sẽ đến thăm.

Bọn Hồ Sơn tiễn chân vợ chồng Lâm Bình xuống chân núi. Mọi người bịn rịn, luyến lưu trước phút chia tay.

Lâm Bình dắt tay Miêu Gia Linh giở thuật khinh công hướng ra quan lộ. Hồ Sơn, Giang Lâm, Doanh Doanh, Thảo Sương đứng lặng nhìn theo hai chiếc bóng mãi đến khi hút mờ trong màn sương lạnh giữa trời khuya.

Hết