Bạch Hạc Tiên Ông quay nhìn Hoàng phu nhân và Tuấn Anh, nghi ngờ:
− Họ đã làm gì mà khiến Tam Đạo Cô phải bất bình như vậy.
Bạch Đạo Cô giận dữ:
− Ngoài cái tội không giữ chữ tín với võ lâm, lại hạ thủ giết hại đệ tử của chúng tôi, họ còn phạm vào đại tội, dùng "Thiết sa thần chưởng" giết thảm không biết bao nhiêu người vô tội, mà chứng nhân là gã thanh niên này.
Bạch Hạc Tiên Ông giật mình lẩm bẩm:
− "Thiết sa thần chưởng" ư?
Gã thanh niên kia bật khóc quỳ xuống chân Tiên Ông:
− Dạ phải, chính họ đã giết thác mẹ già, vợ yếu, con thơ của tại hạ. Xin Tiên Ông ra tay cứu độ cho những oan hồn đã vì họ chết oan.
Hoàng phu nhân cũng đi bằng đầu gối đến trước mặt Tiên Ông cất lời van vỉ:
− Xin Tiên Ông hãy sáng suốt mà cứu vợ chồng chúng tôi khỏi cảnh oan lòng. Mấy tháng nay phu quân của tôi trở bệnh, người không hề một bước rời khỏi thư phòng, còn tiện thiếp phần lo săn sóc cho chồng, phần phải đảm đương công việc tải hàng cho khách có rời khỏi viên trang này một bước nào đâu, vậy mà bỗng dưng có người đồn là vợ chồng chúng tôi gây ra tội lỗi, xin Tiên Ông nghĩ lại giùm cho.
Ánh mắt khẩn thiết, lời nói chân tình của Hoàng phu nhân đã làm Bạch Hạc Tiên Ông động lòng. Ông đưa mắt nhìn quanh:
− Quả thật ta cũng nghe đồn về "Thiết sa thần chưởng" với những vụ thảm sát tàn khốc. Và ta cũng có dạ nghi ngờ, vì ngoài Trúc Lâm Song Hiệp có ai biết được môn võ công độc hại này.
Hoàng phu nhân bật khóc:
− Vợ chồng tôi hiện đang ở tình trạng ngay mà gian, nên khó cất tiếng kêu oan, chỉ xin quý vị thương tình dời ngày xử tội lui về một tháng, lúc đó nếu chúng tôi không tự minh oan được, xin đến dập đầu chịu tội.
Bạch Đạo Cô lắc đầu:
− Không được, từ đây đến đó vợ chồng ngươi sẽ gây ra bao nhiêu điều tác tệ nữa.
Bạch Hạc Tiên Ông suy nghĩ rồi chợt hỏi:
− Phong Vân cục trưởng đang thọ bệnh nằm đâu, ta muốn thăm hỏi người vài việc.
Hoàng phu nhân rơi lệ:
− Thảm lắm Tiên Ông ơi. Chồng tôi đang thọ trọng bệnh vậy mà cũng phải theo chân Hà chưởng môn của Thiên Sơn phái làm con tin, nếu sau một tháng tiện thiếp không đem bảo vật và thủ phạm giết chết đệ tử của họ, thì phu quân sẽ thọ tử vì bất tín.
− Con phải đi cứu phụ thân đây!
Tuấn Anh đang ngồi dưỡng thương, nghe mẹ nói liền nổi giận, đứng dậy toan đi.
Hoàng phu nhân gọi giật lại:
− Tuấn nhi, nếu con đến gây rối loạn cho Thiên Sơn phái, phụ thân con sẽ tự vận để tròn chữ tín đấy.
Bạch Hạc tiên ông quay sang nhìn Tuấn Anh:
− Còn thiếu hiệp này, những tháng ngày qua ở đâu, liệu những sự việc tai hại của võ lâm có phải cậu đã nhúng tay vào mà phu nhân và bảo tiêu cục không biết chăng?
Tuấn Anh trợn mắt hét lớn:
− Tiền bối, người là bậc cao niên hãy cẩn ngôn, kẻo lại trách hậu sinh vô lễ.
Hoàng phu nhân nạt con:
− Tuấn Anh, không được vô lễ.
Rồi quay qua Bạch Hạc tiên ông bà nói nhỏ nhẹ:
− Xin Tiên ông chớ nghĩ quấy cho Tuấn nhi. Từ bé nó đã xa lìa vợ chồng tôi lên học với Tùng Thảo chân nhân vừa mới về đến, hơn nữa nó không biết gì về “Thiết Sa Thần Chưởng”.
Nét mặt Tiên ông giản ra nhanh khi nghe nói Tuấn Anh là đệ tử của Tùng Thảo chân nhân. Ông lại gần cậu bé hỏi:
− Sư phụ cháu dạo này vẫn khỏe chứ? Lâu quá ta không ghé thăm lão bằng hữu.
Tuấn Anh không dám thất lễ khi nghe Bạch Hạc tiên ông xưng là bằng hữu của sư phụ mình, chàng vòng tay:
− Thưa tiền bối, sư phụ của cháu sức khỏe vẫn an khang, có điều chứng bệnh thấp khớp của người vẫn không khỏi được. À … Mắt Tuấn Anh bỗng sáng lên:
− Tiền bối, chắc có lẽ tiền bối biết nơi nào có Thảo Linh Chi.
− Thảo Linh Chi à?
Tiên ông gật đầu:
− Đúng rồi, ta vẫn thường nghe Tùng Thảo chân nhân nhắc nhở.
Rồi lão quay sang ba vị tiên cô nói khoan thai:
− Phu nhân đây đã có lời nói như vậy, Tam Đạo cô nghĩ sao?
Hồng Đạo cô nhìn hai em rồi cất giọng cương quyết:
− Chúng tôi làm sao mà tin lời của phu nhân đây được, nếu sau một tháng bà bỏ trốn mất thì sao?
Hoàng phu nhân tiến lên một bước:
− Hồng đạo cô, xưa nay Thanh Bạch uyên ương, Trúc Lâm Song Hiệp chưa thất tín bao giờ.
Bạch Hạc tiên ông cũng chen vào:
− Nếu như lão đứng ra bảo lãnh cho Hoàng phu nhân thì Tam Đạo cô nghĩ thế nào?
Hồng Đạo cô nương mỉm cười:
− Nếu Bạch Hạc tiền bối đứng ra bảo lãnh thì chị em chúng tôi xin vâng lời.
Lam Đạo cô nói tiếp:
− Ngày này tháng sau, phu nhân nhớ đem hung thủ đến nộp cho chị em ta, chúng ta chờ đợi ở Thanh Vân động đó.
Bạch Đạo cô cũng bước lên ngang với hai đạo hữu:
− Nếu ngươi thất tín thì dù cho ngươi có trốn ở góc biển chân trời nào, chị em ta cũng quyết tìm cho ra để vấn tội.
Tuấn Anh tiến lên đỡ lời cho mẹ:
− Tam Đạo cô hãy an tâm, chúng tôi sẽ đúng hẹn.
Tam Đạo cô gật đầu quay sang bảo chàng thanh niên:
− Tráng sĩ hãy trở về thông báo với các viên trang được rõ, ngày này tháng sau tìm lên Thanh Vân động xem ta xử tội kẻ sát nhân.
Tam Đạo cô vòng tay chào Bạch Hạc tiên ông rồi đi nhanh như sao vụt.
Bạch Hạc tiên ông điềm đạm:
− Hoàng phu nhân và Tuấn nhi hãy cẩn trọng, hiện nay trong giang hồ vì hiểu lầm nên đã quyết tâm tìm diệt bảo tiêu cục Phong Vân. Ta có việc phải đi ngay không giúp chi hơn được.
Hoàng phu nhân đưa tay lau nước mắt:
− Mẹ con tiện thiếp xin vâng lời Tiên ông chỉ dạy. Cảm ơn người đã đứng ra bảo lãnh.
Tuấn Anh chấp tay chào Bạch Hạc tiên ông:
− Nếu tiền bối có dịp ghé thăm sư phụ, xin nhờ người nói lại giùm. Tiểu nhi vì việc oan của mẹ cha phải ở lại không về thọ mạng được, con sẽ trở lại Bạch Hổ sơn khi tìm ra thủ phạm, giải hàm oan.
Bạch Hạc tiên ông gật đầu rồi phóng mình đi nhanh như làn khói.
Hoàng phu nhân đứng nhìn theo mãi, đến khi bóng người khuất hẳn nẻo non cao mới quay sang ngắm nhìn Tuấn Anh:
− Tuấn nhi, hãy đến cho mẹ nhìn rõ mặt chút nào. Chao ôi! Con của mẹ đã lớn lên nhiều.
Tuấn Anh ngã vào lòng mẹ:
− Mẹ, con nhớ cha mẹ nhiều lắm, nhưng vì mãi học hành không về thăm viếng được.
Hoàng phu nhân vuốt tóc con âu yếm:
− Con về thật đúng lúc, chuyện học hành của con phải dang dở, lòng mẹ thật không an.
Tuấn Anh nhoẻn nụ cười:
− Chẳng sao đâu mẹ, con đã lĩnh ý gần hết chiêu pháp của sư phụ rồi, người dặn con về thăm cha mẹ, rồi trở lên ngay. Sư phụ hứa dạy cho con học thêm về quyền kiếm. À, mẹ kể cho con nghe đi, con chẳng hiểu gì cả, ai muốn hại gia đình ta vậy mẹ?
Hoàng phu nhân chợt buồn:
− Mẹ cũng không rõ, gia đình ta xưa nay chưa hề gây thù chuốc oán với ai nên mẹ cũng không đoán ra được kẻ ném đá giấu tay.
Tuấn Anh bặm môi suy nghĩ:
− Mẹ, vậy ta phải bắt đầu từ đâu.
Hoàng phu nhân lặng lẽ lắc đầu, giây lâu bà lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn nhỏ, đeo vào tay con khẽ nói:
− Bảo tiêu cục Phong Vân của cha mẹ chi nhánh rất là rộng lớn, bao trùm cả giang hồ. Con hãy giữ chiếc nhẫn này, môn hạ của ta sẽ nhìn ra con mà cứu ứng kịp thời khi con lâm nạn.
Tuấn Anh mân mê chiếc nhẫn, chàng bỗng cởi ra đặt vào tay mẹ:
− Mẹ! Mẹ hãy giữ đấy mà triệu tập môn hạ, phần con, con cũng có lâu la bảo vệ kịp thời.
Hoàng phu nhân nhìn con lạ lùng:
− Tuấn Anh, con nói gì mà mẹ không hiểu.
Tuấn Anh cười xòa:
− Mẹ, con quên cho mẹ hay, con của mẹ còn là Bạch Hổ Vương, trấn nhậm Bạch Hổ Sơn với hàng trăm lâu la hùng mạnh.
Hoàng phu nhân tưởng như trời đất vừa đảo lộn, bà chụp nắm tay con nghiến răng hét:
− Tuấn nhi, sao con lại tác tệ như vậy chứ? Hừ, thật không ngờ Trúc Lâm Song Hiệp lại sanh ra một thằng con làm nghề bất lương, vô đạo.
Nói xong, bà ôm mặt khóc mùi. Tuấn Anh gỡ tay mẹ, mỉm cười:
− Mẫu thân, sao mẹ mắng con rồi lại khóc khi con vâng lời sư phụ chứ.
− Câm ngay!
Phu nhân nạt lớn:
− Nghịch đồ, mi không được nói sai cho sư phụ.
− Mẹ! Con có nói sai đâu.
Tuấn Anh giậm chân nũng nịu:
− Sư phụ bảo con xuống dẹp tan đảng cướp dưới chân núi Bạch Hổ, rồi thấy con có tài, đám lâu la bầu con lên làm thủ lãnh của chúng. Con từ chối, song sư phụ lại bảo con phải nhận lời, con mới thành Bạch Hổ Vương cướp núi chứ.
Hoàng phu nhân nghiêm mặt nhìn con:
− Nhưng sao sư phụ con bảo con đi diệt cướp, rồi lại cho con làm cướp?
Tuấn Anh tủm tỉm:
− Vì cướp của con là cướp khác, không bức hiếp dân lành mà đánh đuổi các bọn ác ma tà đạo. Mẹ, mẹ tin đi. Tuấn Anh con của mẹ không bao giờ làm ngược lại lòng cha mẹ ước mong.
Hoàng phu nhân ôm con vào lòng, đeo chiếc nhẫn vào tay âu yếm:
− Tuy vậy con hãy đeo chiếc nhẫn này, mẹ có khẩu lệnh triệu tậpo môn hạ của mình rồi.
Bà đẩy Tuấn Anh ra xa mình một chút rồi cất giọng buồn bã:
− Tuấn Anh, gặp con, mẹ mừng lắm, nhưng mẹ không thể giữ con trong vòng tay thương nhớ được. Tuấn nhi, con hãy tức tốc lên đường tìm thủ phạm.
Tuấn Anh ngước nhìn mẹ vui cười hớn hở:
− Mẹ, con đã sẵn sàng, mẹ con mình cùng lên đường một lượt chứ?
Hoàng phu nhân lắc đầu:
− Không được, mẹ còn nhiều việc cần phải thu xếp cho xong. Con hãy tự đi một mình dò la trong giang hồ tìm tung tích kẻ sát nhân. Còn mẹ, sau khi thu xếp việc ở đây xong mẹ cũng sẽ lên đường tìm bảo vật đến chuộc tội cho phụ thân con.
Tuấn Anh cảm thấy hoang mang:
− Nhưng nếu con tìm ra thủ phạm, con biết gặp lại mẹ ở đâu?
Hoàng phu nhân nhíu mày suy nghĩ:
− À! Mẹ con mình hãy lấy Thanh Vân động vào ngày này tháng sau làm chỗ hẹn, dù có tìm được hung thủy hay không cũng gặp nhau ở đấy.
Tuấn Anh đứng bật dậy:
− Con hiểu rồi, thôi con đi đây!
Khi tất cả đã trở về yên lặng, Hoàng phu nhân mệt mỏi ngồi xuống cẩm đôn, tia mắt tình cờ rọi trên thi thể ca người đạo cô nằm trên sân lạnh. Bà chồm lên, đỡ thi hài người đạo cô dậy, xem xét kỹ càng dấu "Thiết sa thần chưởng" trên thi thể nạn nhân.
Đôi mắt đang mỏi mòn vì tuyệt vọng của bà bỗng lóe lên tia mừng rỡ, bà lẩm bẩm:
− Ồ! Ta đã có cơ hội giải oan rồi, phu quân ơi hãy bình tâm chờ thiếp.
***
Vâng lời mẹ, Tuấn Anh một mình, một gói hành trang nhỏ và một lưỡi gươm, trên đường thiên lý tìm kẻ cựu thù.
Bản tánh thiếu niên, tâm hồn phóng khoáng, nên vừa bước ra khỏi nhà độ chừng hơn mười dặm, nỗi u buồn đã bị chàng đánh rớt lại phía sau. Bây giờ trước mắt chàng chỉ có chim hót, suối reo. Cảnh muôn sắc chập chùng thật đáng yêu và vô cùng mới mẻ cho một chàng trai vừa rời xa sơn động.
Cọng cỏ nhỏ xoay xoay trong tay chàng trai trẻ. Tuấn Anh dừng chân bên bờ suối nhỏ, uống một ngụm nước trong, chàng thở dài, không biết mình phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu. À! Phải rồi, mắt chàng chợt sáng lên khi vừa nhớ đến một người có thể giúp mình trên đường rong ruổi. Hồ Sơn, phải, chỉ có Hồ huynh mới có đủ bản lĩnh giúp đỡ chàng thôi. Phải đến nhờ người giúp đỡ. Ý nghĩ đó đã giúp Tuấn Anh thêm phấn chấn, chàng xốc lại túi hành trang vừa dợm trở bước đì thì “vút, vút” hai bóng đen từ trên tàng cây rơi nhanh xuống buông tiếng cười ghê rợn:
− Tiểu tử kia, muốn đi hãy để đầu mình ở lại.
− Các người là ai?
Tuấn Anh rút vèo thanh kiếm nhỏ của mình ra thủ thế.
− Ngươi không cần biết, chỉ biết là ta cần lấy mạng ngươi là đủ!
Một bóng đen trả lời.
− Dễ lắm.
Tuấn Anh buông tiếng cười khiêu khích rồi vung kiếm trở nhanh hai thế “Đoạn hổ nhị hà” vào người của bóng đen.
Song hai gã hán tử kia không phải kẻ tầm thường, nên chỉ bằng một bước nhảy, chúng đã dễ dàng tránh khỏi đường kiếm của chàng. Đồng thời, kịp vung chưởng đánh thẳng vào “Thiên linh huyệt” của Tuấn Anh.
Chưởng pháp của chúng thật lạ lùng, chàng chưa kịp nhận ra tên gọi đã cảm thấy mình bị bao vây giữa luồng khói đen mù mịt.
Không biết luông khói kia có chứa chất độc hay không, Tuấn Anh chẳng dám khinh thường, phong bế các huyệt đạo của mình lại, vận công vào tay cầm kiếm, phóng nhanh hai chiêu thức “Càn khôn bế nguyệt”, “Nhật phù càng khôn”.
Lập tức từ trong thanh kiếm của chàng hai đạo bạch quang xẹt thẳng vào giữa luồng khói đen, cùng lúc chàng nghe hai tiếng rú vang lên.
Đám khói tan nhanh, Tuấn Anh bước đến bên hai thây người đang oằn oại đớn đau vì trúng chưởng của mình toan cất lời cật vấn thì ...
Vù ... vù ... vù ...
Ba lưỡi liễu diệp phi đao từ đâu bay đến cắm phập vào tử huyệt hai bóng đen kia, chúng chết ngay lập tức, còn Tuấn Anh, chàng tinh ý phóng người nhanh về phía sau tránh được cái chết đến trong gang tấc. Tuy vậy, lưỡi phi đao cũng kịp để lại trên cánh tay chàng một vết thương.
− Chết!
Tuấn Anh điên tiết hét lớn, vung chưởng đánh ngay vào tàng cây trước mặt.
Ầm!
Cùng với đám lá cây tả tơi rơi rụng, một gã hán tử khác cũng bịt kín mạat mày.
Tuấn Anh bước lại gần chợt nhận ra hắn đã chết vì tự vận.
− Hừ!
Chàng lột nhanh khăn bịt mặt, chỉ là một gương mặt lạ tái xanh. Chẳng phát hiện được gì thêm, chàng buông tay cho xác chết rơi xuống đất, nhổ lưỡi diệp đao ra khỏi cánh tay, cất kỹ vào bọc hành trang, băng tạm sơ sài vết thương, chàng băng mình nhanh vào hướng rừng dữ Độc Ma.
− Tên tiểu tử kia dừng lại.
Đang đà đi nhanh, Tuấn Anh chợt dừng lại vì bị một cái đầu trọc chận đường.
Chàng hoành chân lạng người vòng lui lại phía sau một bước, vòng tay nhỏ nhẹ:
− Tại hạ muốn được tham kiến với Lỗ Hải Thần Tăng, xin đại quan dẫn đường cho.
Tên lính đưa mắt nhìn chàng hơi nghi ngờ:
− Ngươi muốn gặp đại ca của ta để làm gì?
Tuấn Anh mỉm cười nhỏ nhẹ:
− Tại hạ có chút chuyện riêng không nói được.
− Thế ngươi có dám trao kiếm của mình lại cho ta không?
Tên lính hất hàm hỏi.
Tuấn Anh cởi ngay thanh kiếm của mình trao cho hắn chẳng ngần ngại:
− Xin gởi đại quan.
Tên lính chụp thanh kiếm, vui vẻ gật đầu:
− Theo ta.
Lỗ Hải đang phải điên đầu vì bị Tường Oanh hành hạ. Cô nương thương nhớ Hồ Sơn nhưng chẳng biết làm sao, cứ nhè Lỗ Hải mà đay nghiến những chuyện đâu đâu.
Tội nghiệp Lỗ Hải, nào hiểu được lòng em, cứ cho tại khí hậu không thích hợp với em mình.
Giữa lúc hắn đang quýnh lên vì cô em cưng giãy nãy lên mà khóc thì có quân vào bảo:
− Bẩm đại ca, có một chàng trai trẻ đến xin được gặp.
− Ồ!
Lỗ Hải mừng như bắt được vàng, cứ ngỡ Hồ Sơn đến thăm mình:
− Cho mời người vào lập tức.
Khi tên quân bước ra Lỗ Hải mới đắc thắng quay sang nhìn em gái đang ửng hồng đôi má, tay vân vê mép áo ra vẻ thùy mị đoan trang.
“Chỉ có Hồ đệ mới trị nổi nó mà thôi”. Lỗ Hải nghĩ thầm, đưa ngón tay lên răn em gái:
− Oanh muội hành hạ đại ca thế nào, một lát anh sẽ bảo Hồ đệ hành hạ em lại như thế đó.
− Đại ca ...
Tường Oanh nũng nịu nhào vào lòng anh:
− Đừng mách mà, muội thương đại ca nhiều ...
Lỗ Hải cười hề hề, bao cực nhọc đều tan biến. Hồ Sơn thật tài, chỉ vừa nghe đến tên mà đã làm cho không khí nặng nề trở thành êm dịu ngay.
− Tham kiến Lỗ tướng quân.
Nghe tiếng chào, cả hai mừng rỡ ngẩng lên, bỗng ngạc nhiên khi nhận ra kẻ mới đến không phải Hồ Sơn.
− Lão xú uế này, chết đi cho khuất mắt.
Vừa nói Tường Oanh vừa vung tay xô mạnh vào người Lỗ Hải, làm hắn chới với nhào về phía trước, may mà có Tuấn Anh đỡ ngược lại.
Giận em, Lỗ Hải trút vào đầu chàng trai mới đến:
− Tên kia, ngươi đến đây chẳng đúng lúc một chút nào, làm cho em ta nổi giận, tội ngươi thật đáng chết.
Tuấn Anh vái chào Lỗ Hải, rồi tiến lên một bước cười tủm tỉm:
− Tiểu quỷ cô nương đây là Lỗ Tường Oanh, em gái của đại quan phải không?
Nghe một tên oắt con gọi mình là tiểu quỷ, Tường Oanh tức quá, trợn tròn hai mắt hét lớn:
− Tiểu yêu tinh muốn chết sao dám gọi ta là tiểu quỷ?
Tuấn Anh vẫn thản nhiên:
− Vì nàng còn nhỏ mà hỗn hào, ngang ngược, lại thích xem người chém giết nhau.
Tiểu quỷ cô nương, nàng còn thiếu ta một món nợ đấy!
− Tiểu yêu tinh! Ta thiếu nợ ngươi bao giờ chứ? Được rồi, ngươi chán sống, ta cho ngươi biết diêm vương.
Nói xong nàng vung chưởng đánh ngay. Song Tuấn Anh lanh lẹ vô cùng, trong chớp mắt chàng đã đu người lên mái ngói trêu chọc:
− Hung dữ như vậy mà bảo là tiểu quỷ thì lại không ưng. À, hay nàng thích được gọi là tiểu ma đầu.
− Câm ngay!
Song chưởng của nàng lại làm gãy cột nhà, còn Tuấn Anh thì lại đang ở sau lưng nàng tiếp tục múa may cười nói:
− Tiểu quỷ cô nương, nàng không chịu dừng tay trả nợ cho ta, mà cứ vay thêm nợ với lời vốn chất chồng, bao giờ mới trả nổi.
Vừa tức vừa giận, vừa xấu hổ Tường Oanh chạy đến đấm thùm thụp vào anh kêu khóc:
− Đại ca, đại ca đứng đó mà để cho tên tiểu yêu tinh kia hiếp muội.
***
Lỗ Hải giờ mới giật mình sực tỉnh, hắn bước lên hét lớn cho vừa lòng em gái:
− Tên tiểu tử kia, ngươi từ đâu đến mà dám bảo em gái ta vay nợ chứ?
Tuấn Anh vòng tay mỉm cười:
− Đại quan mau quên thì thôi, chỉ mới cách đây mấy tháng, chính tiểu cô nương này đã làm cho tại hạ và đại quan suýt một mất một còn dưới chân Bạch Hổ Sơn.
Lỗ Hải chợt nhớ vỗ mạnh vào đùi một cái cười lớn:
− À! Bạch Hổ Vương Tuấn Anh đây mà. Nhưng người đến đây để làm gì, định đấu với ta nữa hay sao?
Tuấn Anh vội lắc đầu:
− Không, tại hạ đến đây hỏi thăm đại quan một việc. Tại hạ muốn gặp Hồ huynh.
− Gặp Hồ huynh, nói nghe hay dữ!
Môi Tường Oanh trề ra vẻ ghen hờn:
− Ta sẽ bảo Hồ huynh trị tội ngươi, vì ngươi đã dám xúc phạm ta ... mà ta lại là ...
− Là gì?
Tuấn Anh tinh nghịch hỏi lại.
− Là gì cũng được.
Tường Oanh quay đi đỏ bừng đôi má.
Lỗ Hải nói:
− Ta không biết Hồ đệ hiện ở nơi nào. Ngươi cần gặp Hồ Sơn để làm gì?
Tuấn Anh buồn bã:
− Tại hạ có việc cần nhờ, nhưng ... chào đại quan, tại hạ sẽ tự tìm kiếm Hồ huynh.
Tuấn Anh trở gót định đi, chợt sau lưng chàng có tiếng kêu lảnh lót:
− Tiểu yêu tinh kia, ta sẽ chỉ chỗ cho ngươi tìm kiếm Hồ huynh, nhưng với một điều kiện.
Tuấn Anh quay lại mừng rỡ:
− Tiểu ... Tiểu cô nương biết chỗ của Hồ huynh à? Xin hãy chỉ giúp rồi nàng muốn gì tại hạ cũng chiều cả.
Tường Oanh tréo tay trước ngực ra điều quan trọng:
− Ngươi phải dắt theo ta.
Lỗ Hải trợn tròn mắt la lớn:
− Tường muội, em giở trò gì nữa đây?
Tường Oanh phụng phịu:
− Chẳng giở trò gì cả, đại ca mà chẳng cho muội đi là muội khóc mãi.
Tuấn Anh cố nén nụ cười:
− Điều kiện của cô nương không khó, nhưng tại hạ chỉ sợ ... sợ cô nương giở chứng dọc đường, tại hạ không chịu nổi. Cô nương ngứa tay giết người, tại hạ biết làm sao.
Tường Oanh nắm tay Tuấn Anh năn nỉ, giọng của nàng thật là tội nghiệp:
− Ta hứa với ngươi là không hung dữ nữa, ta sẽ nghe lời ngươi, nếu ngươi không tin có thể lấy dây trói hai tay ta lại cũng được.
Tuấn Anh cười lớn:
− Lỗ đại ca nghe rõ rồi chứ, tiểu cô nương tình nguyện làm người tù của tại hạ, chớ không phải tại hạ bắt cóc nàng như dạo trước đâu nhé.
Lỗ Hải chỉ còn biết thở dài.
Tường Oanh chạy đến hôn lên má Lỗ Hải nói:
− Đại ca này, bộ không muốn cho muội đi theo hay sao mà buồn quá vậy?
Sợ nàng nổi giận, Lỗ Hải lật đật cười chúm miệng:
− Đâu nào! Đại ca vui lắm chứ, nhưng dọc đường muội đừng làm gì bậy nhé.
− Muội biết rồi!
Tường Oanh lại chạy đến gần Tuấn Anh chìa tay cho chàng:
− Này cột đi.
Tuấn Anh lắc đầu mỉm cười:
− Tạm thời thả lỏng cho cô nương đi thong thả, chừng nào nàng có triệu chứng hung hăng thì ... thôi, ta đi. Chào Lỗ đại ca.
Thoắt một cái họ đã biến mất tăm, Lỗ Hải chỉ còn kịp nghe tiếng cười rúc rích của em gái trong như chuỗi pha lê, rồi tất cả trở về yên lặng.
***
Hồ Sơn tỉnh lại, mở mắt ra. Doanh Doanh hoan hỉ reo to:
− Đây là một hang động sâu trong dãy núi Phụng Hoàng, cách tổng đàn Thái Bình giáo phái chừng hai trăm dặm.
Khẽ sửng sốt lên một chút, rồi Hồ Sơn bàng hoàng:
− Doanh muội! Ngu ca nhớ mình đã chết sao bây giờ lại ở đây?
− Hồ ca bị Giang huynh chôn sống, có còn nhớ không?
Trầm ngâm hồi tưởng lát lâu, Hồ Sơn gật đầu:
− Ngu ca nhớ ra rồi, chính ngu ca đã tự ...
Doanh Doanh ngắt lời:
− Đúng vậy, nhưng sau đó Châu Đạt đã bảo Giang huynh đem chôn sống Hồ ca ca trên đỉnh núi Vọng Nguyệt, tiểu muội lén moi ca ca lên và được Bạch Hạc Tiên Ông đưa chúng ta đến nơi này.
− Doanh muội, em đã cứu anh sống lại, còn Bạch Hạc lão tiền bối ở đâu rồi?
Doanh Doanh để yên bàn tay trong tay Hồ Sơn:
− Bạch Hạc lão tiền bối đã đi từ ba ngày trước, chính lão tiền bối bảo tiểu muội săn sóc cho Hồ ca ca.
Hồ Sơn hốt hoảng:
− Doanh muội! Ngu ca bất tỉnh đã ba ngày rồi sao?
Doanh Doanh rơi lệ:
− Tính chung Hồ ca ca bất tỉnh đến nay đã sáu ngày rồi. Ca ca bị họ chôn sống ba ngày, tiểu muội thừa lúc nửa đêm đem ca ca lên.
Hồ Sơn siết chặt bàn tay Doanh Doanh:
− Doanh muội, ngu ca tạ ơn em, công ân quá to lớn này biết lấy gì đền đáp.
Chợt nhớ ra mình nắm chặt bàn tay cô gái, Hồ Sơn buông ra:
− Doanh muội, anh xin lỗi em.
Doanh Doanh lắc đầu:
− Hồ ca ca an tâm, tiểu muội chỉ sợ ...
− Doanh muội sợ gì?
− Tiểu muội sợ ... Hồ ca ca, anh thử vận công xem sao?
Nghe theo lời nàng, Hồ Sơn ngầm vận công lực. Bỗng chàng hét lên:
− Trời! Hỏng cả rồi ...
Hồ Sơn gục đầu xuống, im bặt, hai hàng nước mắt tuôn ra khi phát giác công lực của mình đã bị phế.
Doanh Doanh sợ hãi nắm chặt bàn tay Hồ Sơn:
− Hồ ca ca! Anh hãy bình tĩnh lại ...
Hồ Sơn ngẩng mặt lên, nước mắt đầm đìa, nói trong nghẹn ngào:
− Doanh muội! Ngu ca cảm tạ công đức của em, nhưng hiện nay công lực của anh hoàn toàn hủy diệt, anh còn sống nữa làm gì?
Lập tức chàng chộp lấy thanh kiếm nhỏ bên lưng của Doanh Doanh đâm thẳng vào trái tim mình.
Doanh Doanh kinh hãi hét:
− Hồ ca ...
Đồng thời theo tiếng thét, ngọn ngọc chưởng của nàng gạt phăng thanh kiếm nhỏ bay đi. Nàng ôm chặt lấy Hồ Sơn khó lớn:
− Hồ ca ca ... anh đừng làm thế.
Hồ Sơn sửng sốt, im bặt, hai hàng nước mắt lại tuôn trào. Trong cảnh tình này bỗng nhiên chàng cảm thấy thương yêu nàng vô hạn.
Thảo Sương hung dữ bạc ác với chàng bao nhiêu thì Doanh Doanh lại càng hiền lành, tình nghĩa bấy nhiêu. Nàng ôm chàng, mùi hương trinh nữ từ da thịt toát ra thật kỳ diệu khiến chàng bàng hoàng, ngây ngất quên hẳn cả sự đau đớn, rêm nhức vẫn còn hoành hành trong cơ thể.
Chợt Doanh Doanh cất giọng thỏ thẻ bên tai:
− Hồ ca ca! Anh đừng làm em sợ hãi ...
Âm thanh giọng nói của nàng như rót mật vào lòng làm cho sư huynh rung cả trái tim.
Chàng cúi nhìn nàng, đôimắt đang ngập lệ, cất giọng run run:
− Doanh muội! Vì sao em ngăn cản không cho anh chết? Hiện nay anh là một kẻ vô dụng, còn tham sống làm gì nữa?
Sợ Hồ Sơn lại tìm cách tự sát, Doanh Doanh càng ôm chặt lấy chàng hơn. Nàng nức nở:
− Hồ ca ca! Anh đừng làm thế. Anh chết rồi em sống được sao? Đời em cô độc trong giờ phút này chỉ còn trông cậy có anh thôi.
Mấy lời Doanh Doanh vừa thốt làm cho Hồ Sơn man mác cả tâm hồn. Từ ngày chàng biết yêu đến giờ chưa từng nghe một thiếu nữ nào tận tình đến thế. Thảo Sương chỉ biết luôn luôn hằn học, sỉ nhục chàng thôi.
Hồ Sơn buông tiếng thở dài:
− Doanh muội, ngu ca còn sống chỉ làm khổ cho em chớ có ích lợi gì?
Doanh Doanh ngẩng đầu lên:
− Hồ ca ca! Anh hãy sống, em sẽ ở mãi bên anh. Em tìm cách sao cho anh được phục hồi công lực. Anh phải có đủ can đảm chấp nhận trong cảnh ngộ đau thương này, nhưng nhất định anh phải tự minh oan cho mình chứ không thể chết đi hèn yếu như thế. Em sẽ giúp anh làm sáng tỏ oan tình trước Thái Bình giáo phái.
Những lời Doanh Doanh nói như giọt nước Cam lộ rót vào người Hồ Sơn, khiến chàng cảm thấy phấn chấn cả tâm thần. Chàng nhìn sững vào mặt nàng.
Doanh Doanh, một trang tuyệt thế giai nhân không hề thua kém Thảo Sương một chút nào. Điều lạ lùng là hai cô gái này có khuôn mặt giống nhau như tạc, nhưng Thảo Sương có cái sắc đẹp lộng lẫy mê hồn, còn Doanh Doanh thì diễm kiều, thơ ngây như một nàng công chúa quý phái cao sang.
Hồ Sơn còn đắm chìm trong mộng đẹp, chợt nghe Doanh Doanh cất giọng trong như ngọc:
− Hồ ca ca! Anh mê man tính đến nay đã sáu ngày rồi chắc bụng đã đói nhiều.
Anh hãy chờ em đi lấy thức ăn cho anh dùng đỡ.
Nàng rời khỏi chàng, chạy ra phía sau hang động mang đến cho chàng bốn quả trái cây rừng chín mọng.
Sẵn cơn đói đang cồn cào, Hồ Sơn ăn một lúc hết sạch bốn quả trái cây. Doanh Doanh lấy nước cho chàng uống, ấn chàng nằm xuống phản đá nghỉ ngơi ...
***
Kể từ hôm đó, hàng ngày Doanh Doanh đi hái trái cây rừng và săn chim, thỏ đem về nấu nướng hai người cùng ăn. Một tháng sau Hồ Sơn đã lành hẳn các vết thương còn lại, nhưng chàng trở thành một người bình thường không có võ công.
Chàng chán nản, toan tự tử mấp phen nhưng Doanh Doanh đã kịp thời ngăn cản.
Những ngày cùng ở trong hang động, nhiều khi hai thân xác giao kề, Hồ Sơn và Doanh Doanh trở nên thân mật, không còn một chút tỵ hiềm.
Không hiểu họ xem nhau như tình tri âm, tri kỷ vì cảnh ngộ giống nhau trong cuộc đời cô độc hay còn một thứ tình nào khác. Có điều vắng nhau một phút họ thấy nhớ nhung, lo lắng. Họ cảm thấy không còn có thể rời xa nhau được nữa. Đôi khi Doanh Doanh tự hỏi không biết có phải nàng đã thương yêu Hồ Sơn rồi chăng?
Cách đấy không lâu, Doanh Doanh đã thương yêu Giang Lâm tha thiết, nhưng từ khi chàng hành động tàn ác với Hồ Sơn, nàng sợ hãi chàng không còn muốn gần gũi nữa.
Gặp Hồ Sơn, vốn là một chàng trai tuấn tú, lại phong cách đạo đức, khoan dung, nàng phát sinh ra cảm mến. Tình cảm của nàng nghiêng hẳn về chàng.
Doanh Doanh đứng dậy, dịu dàng:
− Hồ ca ca, anh nằm nghỉ ngơi, tiểu muội ra sau thạch trì lấy nước cho anh uống nhé.
Dáng tiên tha thướt của Doanh Doanh đi thẳng về phía sau hang động. Nơi đây phía trên có khoảng trống của bầu trời, mây trắng gợn nước thạch trì xanh tận đáy.
Doanh Doanh múc đầy bầu nước, đứng nhìn mặt hồ. Chính giữa hồ duy nhất một bụi sen tám lá to lớn dị thường. Cứ theo Doanh Doanh nghĩ, có lẽ bụi sen này đã sống hàng ngàn năm nên mới lạ lùng đến thế.
Doanh Doanh ngẩn ngơ nhìn cảnh trời chiều đẹp như bức họa quên mất cả thời gian. Thình lình từ dưới đáy thạch trì trồi lên một quả sen to lớn dị thường, năm màu sặc sở. Nàng chưa từng trông thấy quả sen như thế bao giờ.
Doanh Doanh vừa kinh hoảng vừa thích thú reo lên:
− A! Ta hái quả sen này cho Hồ ca ca ...
Doanh Doanh ào xuống nước. Lạ thay quả sen khổng lồ năm sắc chợt từ từ chìm xuống. Hốt hoảng Doanh Doanh phóng nhanh tới chộp lấy cuống sen giật mạnh với tất cả nội lực của mình.
Quả sen nằm trong tay nàng, cuống sen rút xuống dáy thạch trì mất hút.
Thật lạ lùng.
Doanh Doanh mừng rỡ lên khỏi thạch trì, áo quần đẫm ướt chạy vào hang động, chìa ngay trước mặt Hồ Sơn, tíu tít:
− Hồ ca ca, quả sen này đẹp quá anh nhỉ.
Nhìn quả sen khổng lồ năm sắc, Hồ Sơn kinh ngạc:
− Ồ! Sao quả sen hình thù kỳ quái thế này?
Doanh Doanh trao quả sen cho Hồ Sơn:
− Hồ ca ca, quả sen này chắc là ngon lắm, anh hãy ăn đi, tiểu muội vào kia một lúc.
Nàng vụt biến vào trong hốc đá tối om thay đổi y phục.
Con chồn hương nướng vàng bay mùi thơm phưng phức. Doanh Doanh cầm con chồn chạy trở vào hang động, cất tiếng khoe:
− Hồ ca cạ. con chồn muội nướng ...
Bỗng Doanh Doanh hét:
− Trời ... Hồ ca ...
Nàng ném phăng con chồn hương xuống đất, phóng tới ôm lấy Hồ Sơn đã bất tỉnh từ bao giờ rồi.
Thân hình chàng nóng như lửa thiêu, mặt mày đỏ tợ máu, mắt nhắm nghiền, hơi thở hồng hộc, triệu chứng như vừa mới bị trúng độc.
Doanh Doanh kinh hãi đưa mắt nhìn qua. Quả sen khổng lồ ngũ sắc đã biến mất.
Nàng gào to:
− Trời ơi, ta đã hại Hồ ca ... Chàng đã trúng độc ...
Quả sen ngũ sắc có chất kịch độc, Doanh Doanh không biết nên đã cho Hồ Sơn ăn.
Nàng nghĩ ra như thế.
Hồ Sơn đã mất hết công lực, giờ lại trúng nhằm độc. Thế là hết!
Doanh Doanh ôm Hồ Sơn khóc như mưa gió. Thân mình Hồ Sơn từ nóng như lửa thiêu chợt lạnh tợ băng giá. Trái tim chàng hình như đã ngừng đập.
− Trời ơi! Có thể được thế sao? Hồ Sơn, anh không thể chết, anh phải sống với em.
Doanh Doanh khóc than thảm thiết. Nàng khóc cho đến mỏi mòn, rồi nằm xuống ôm lấy thân hình giá lạnh của chàng, thiếp đi bao giờ không hay.
Trời vừa sáng, Doanh Doanh thức giấc, ngồi dậy, nhìn Hồ Sơn bất động, thân thể giá băng, trái tim ngừng đập hẳn.
Doanh Doanh không còn khóc nổi nữa, vì giọt lệ suốt đêm qua đã cạn rồi.
Trọn nửa ngày, Doanh Doanh ngồi thừ như kẻ không hồn nhìn xác chết của Hồ Sơn.
Một ý niệm quyết liệt, nàng sẽ chết theo chàng cho trọn niềm chung thủy.
Doanh Doanh dùng chưởng lực moi một hốc đá vừa đủ hai người nằm. Nàng định sẽ đặt xác chàng nằm trong đó trước rồi tự mình chui vào, sau đó kẻo tảng đá lớn lấp miệng hốc đá lại. Chàng và nàng vĩnh viễn lìa bỏ cõi đời.
Doanh Doanh cũng chưa hiểu tại sao nàng phải làm như vậy. Nàng chỉ nghĩ rằng Hồ Sơn đã chết, nàng không nên sống nữa làm gì cho đau khổ, nhớ thương kéo dài theo năm tháng cô đơn.
Doanh Doanh lau lệ, lẩm bẩm:
− Hồ Sơn! Em cùng chết với anh đây!
Doanh Doanh lau sạch cát bụi dính đầy trên thân thể Hồ Sơn, xốc chàng đem đặt vào hốc đá, kế đó nàng vào theo.
Một tảng đá to đã sẵn sàng chờ nàng lấp kín hốc đá để cùng an giấc ngàn thu.
Giờ phút cuối cùng của cuộc đời sao vô cùng thê thảm, Doanh Doanh lại khóc nức nở. Còn có ai không rơi lệ đau thương cùng cực trong cảnh ngộ này.
Doanh Doanh ôm Hồ Sơn định ghé hôn chàng lần cuối, bỗng nàng kêu lên:
− Ồ! Sao lại thế này?
Lạ lùng làm sao, thân thể Hồ Sơn chợt ấm lại, trái tim đập khe khẽ. Doanh Doanh thét:
− Hồ Sơn ... Anh đã ...
Nhưng chợt tỉnh ngộ, Doanh Doanh nhảy phóc ra khỏi hốc đá, bồng ngay Hồ Sơn đặt nằm trở lại chỗ cũ. Nàng khẩn cấp đặt hai bàn tay ngọc vào hai nơi “Mạng môn huyệt” và “Khí hải huyệt” của chàng, vận khí chân âm đẩy vào.
Trải qua hai khắc thời gian, thân mình Hồ Sơn ấm áp trở lại, sắc mặt hồng hào, trái tim đập mạnh, hơi thở điều hòa.
Hồ Sơn mở mắt ra là đúng lúc Doanh Doanh cũng vừa ngã xuống vì kiệt lực. Nàng đã dốc hết chân âm cho chàng nên bất tỉnh.
Vừa mở mắt ra chợt trông thấy Doanh Doanh bất động, Hồ Sơn hốt hoảng kêu lên:
− Trời ... Doanh muội ...
Chàng phóng người dậy, ôm lấy nàng, trố mắt nhìn sửng sốt. Chàng đặt tay lên ngực nàng nghe trái tim còn đập, nhưng sắc mặt đã tái xanh, hơi thở như sợi tơi mảnh.
Hồi nhớ lại chuyện vừa qua, bất giác Hồ Sơn “ồ” lên một tiếng. Chàng vừa nghĩ ra chỉ vì nàng truyền chân âm cho chàng nên mới ngất xỉu đi.
Bây giờ chỉ cần truyền chân dương cho nàng là nàng sẽ tỉnh lại. Nhưng hiện nay công lực của chàng đã phế bỏ phải làm sao đây.
Hồ Sơn tức giận phất cánh tay ra ...
Ầm!
Cát bụi tung bay mù mịt. Một lỗ hổng bên vách hang động hiện ra vì vừa trúng nhằm đạo kình nặng ngàn cân.
Hồ Sơn sững sờ trố mắt nhình đám cát bụi đang tan loãng dần trong hang động.
Trời! Công lực của chàng đã được phục hồi rồi sao?
Tại sao thế? Sự huyền diệu nào đã làm cho chàng hồi phục võ công và nội lực gia tăng gấp bội?
Hồ Sơn ngơ ngác cả người chưa hiểu ra làm sao cả.
Chợt nhớ lại Doanh Doanh vẫn còn nằm bất động, chàng giật mình, đè hai ngọn chưởng lên “Nhủ cung huyệt”, và “Linh đài huyệt” của nàng, vận khí chân dương truyền vào.
Chẳng bao lâu, Doanh Doanh bỗng buông tiếng thở phào, mở đôi mắt đẹp ra.
Hồ Sơn thu hồi thân thủ, hoan hỉ kêu lên:
− Doanh muội đã tỉnh lại rồi!
Bất giác chàng ôm chặt lấy nàng tỏ sự mừng rỡ chân thành của mình.
Doanh Doanh bật kêu:
− Hồ ca ca ...
Nàng bá lấy cổ chàng khóc nức nở.
Im lặng một lức thật lâu, Hồ Sơn tỉnh mộng:
− Doanh muội, hãy ngồi lên nghe ngu ca hỏi đây.
Nhưng Doanh Doanh vẫn ôm cứng lấy cổ Hồ Sơn, như sợ chàng tan biến đi không gặp nữa. Cái chết vừa rồi của chàng khiến cho nàng vô cùng khiếp đảm nên không muốn rời xa chàng.
Thật lâu, Hồ Sơn khẽ giọng:
− Doanh muội ơi! Đây có phải là một giấc chiêm bao không?
Doanh Doanh thở hổn hển:
− Hồ ca, đừng bỏ em anh nhé. Em sợ quá ...
Hồ Sơn đưa tay lau sạch lệ cho nàng, âu yếm:
− Doanh muội, anh tưởng ...
Doanh Doanh bịt miệng chàng lại:
− Hồ ca ... đừng nói gở ...
Động mối thương tâm, Doanh Doanh rút đầu vào ngực Hồ Sơn khóc lớn.
− Đừng khóc nữa Doanh muội, ngu ca đã phục hồi công lực lại rồi.
Doanh Doanh bật ngồi lên mở tròn đôi mắt đẹp:
− Hồ ca, anh nói gì? Anh đã phục hồi công lực?
Hồ Sơn gật đầu:
− Phải! Anh vừa truyền chân dương cho Doanh muội đấy.
Doanh Doanh nhìn xuống ngực trông thấy hai đôi quả tuyết của mình bày trọn ra ngoài. Nàng đấm vào ngực Hồ Sơn:
− Hồ ca ... anh dám ...
Hồ Sơn để yên cho Doanh Doanh đấm vào ngực, bẽn lẽn:
− Doanh muội, anh xin lồi em, chỉ vì anh phải chữa trị cho em mau bình phục.
Chợt nhớ ra một chuyện, Hồ Sơn nói:
− Lạ thật, tại sao bỗng nhiên ngu ca lại được phục hồi công lực một cách bất ngờ như thế này. Ồ, hay là ...
Doanh Doanh ngóc đầu lên:
− Hồ ca, có phải anh đã ăn quả sen rồi không?
− Phải ... nhưng ...
Rồi chàng bật kêu:
− Doanh muội! Đây là Thiên niên liên hoa quả. Doanh muội, anh xin cảm tạ ơn em.
− Đừng nói thế Hồ ca ca. Chúng ta là hai kẻ đồng hành, đồng sinh tử, chuyện của anh là chuyện của em, sao liạ nói tới điều ân nghĩa. Em không bằng lòng đâu.
− Hồ ca ca! Anh chết đi trọn một ngày không tỉnh lại, em đào cái huyệt để chôn anh và luôn cả em vào trong đó.
Hồ Sơn sững sờ:
− Doanh muội định chết theo anh?
Doanh Doanh thở nhẹ:
− Phải! Hồ ca chết đi, tiểu muội còn sống nữa để làm gì chứ.
Chuyện đã quá rõ ràng, Doanh Doanh đã yêu chàng tha thiết, không kể gì đến thân mình, không dằn nổi cơn xúc động, Hồ Sơn vùng ôm lấy Doanh Doanh hôn vào má:
− Doanh Doanh! Anh yêu em.
Doanh Doanh rơi giọt lệ:
− Hồ Sơn! Em cũng yêu anh.
− Em yêu anh từ bao giờ?
− Từ lúc anh bị chôn sống trên đỉnh núi Vọng Nguyệt. Nhưng còn ... Thảo Sương?
− Nàng là người yêu của Giang đệ ... Ồ, em đừng nhắc tới chuyện đó nữa, kể từ giờ anh chỉ biết có em thôi.
Doanh Doanh bá chặt vào cổ Hồ Sơn:
− Thật thế không anh? Em chỉ sợ em không xứng đáng.
− Em xinh đẹp như nàng tiên, thông minh tột đỉnh, chỉ sợ anh không xứng đáng với em.
Hai người ôm chặt lấy nhau. Hương tình yêu từ hai cơ thể đôi tình nhân toát ra ngập tràn hang động ...