Âm Dương Tân Nương

Chương 39: 39 Tranh Cãi


Chu Diêu tính tình vốn bình tỉnh, ảm đạm vừa nghe tôi nói như vậy, liền có chút tức giận quát lớn:
" Sở Lăng, cậu luôn mở miệng ra là trách ông, vậy cậu có biết vì cậu mà ông đã bỏ ra những gì không? Cậu sinh ra đã là chí dương chí cương là mệnh cứng rắn.

Người mang mệnh cách này định sẵn sẽ khắc cha mẹ, khắc người thân.

Ông đã dùng công đức nữa đời, để đổi lấy bình an cho cậu."
Tôi không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì? Chỉ muốn phản bác lại Chu Diêu thôi:
"Haha, dùng công đức để tôi sống bình an? Các người lớn lao hơn tôi nghĩ đó.

Tôi mà chết, cậu còn chỗ nào để nương thân nữa, ông ấy đang cố gắng cứu cậu thôi."
Mắt thấy không ai phản bác, tôi liền nói tiếp:
" Vì cậu mà không tiếc mọi thủ đoạn, hết lần này đến lần khác đẩy tôi vào nguy hiểm.

Cái tình thương này, một người thường như tôi thật sự không dám nhận."
Ánh mắt ông nội phảng phất như muốn xuyên thấu tâm can của tôi, người mà nuôi tôi hai mươi mấy năm, giờ đây đang chứng kiến từng lời mắng mỏ của tôi.
Chu Diêu tức giận nhìn tôi, giọng nói có phần đanh thép hơn:
" Chung Sở Lăng, cậu bị giận hờn che mờ lý trí rồi đúng không? Cậu không dùng đầu để suy nghĩ à? Tôi thừa nhận, vì tôi mà ông nội gạt cậu, giấu cậu.

Nhưng có khi nào cậu lâm vào nguy hiểm hay một mình không? Không có, là không có một lần nào hết."
Tôi im lặng, bởi lời cậu ta nói không câu là không đúng cả.

Nhưng rõ ràng là bọn họ lừa tôi mà.
Chu Diêu được đà lấn tới, liên tục chất vấn tôi.

Thời cuộc bỗng nhiên xoay chuyển hoàn toàn:

" Cậu có biết nhiều khi tôi muốn được như cậu không? Được ông quan tâm, được ông chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ.

Cậu biết hai mươi năm nay, tôi sống thế nào không? Hàng ngày phải nhìn người ông mà tôi yêu quí, lo lắng cho một người khác, còn mình thì mơ mơ, màng màng trầm luân trong bóng tối."
Đúng! Hai mươi năm qua, không lúc nào ông ngừng lo lắng cho tôi.

Nhưng tôi cũng nên biết những chuyện này mà, tại sao phải gạt tôi cơ chứ?
Tôi như kẻ thất thế, không còn câu trả lời nào.

Chu Diêu lại tức giận, lớn tiếng:
"Chung Sở Lăng, cậu tự nhìn lại mình đi.

Ông nội làm sai, nhưng ông đã dùng tình cảm chân thành nhất trả cho cậu, như vậy cậu còn trách ông điều gì nữa?"
Tôi...tôi nên trách gì nữa? Trách thế cuộc đổi thay quá nhanh, hay trách bản thân không kịp thích ứng với vô thường của thế sự.
Chủ quán vỗ vai tôi, nói một câu:
" Ta biết cảm giác của cậu, nhưng giữa cậu và họ có một sợi dây liên kết.

Chấp nhận sự thật hoặc trốn tránh, cậu suy nghĩ kỹ đi"
Chu Diêu tâm tình cũng đã được ổn định một chút, nhìn tôi chằm chằm, sau đó nói một câu:
" Chủ quán, ta chấp nhận đưa cho ông một hồn."
Chủ quán ngưng chiếc quạt trên tay, sau đó nghiêm nghị hỏi lại:
" Cậu chắc chứ? Nếu hoàn toàn mất đi 3 hồn thì sẽ không còn cách nào luân hồi chuyển kiếp đâu."
Chu Diêu gật đầu, một lần nữa khẳng định chắc nịch:
" Ta chắc chắn, sống nhường ấy năm sớm đã xem nhẹ việc tụ, tán ở nhân gian rồi."
Chủ quán gật đầu, sau đó nhìn sang ông nội, hỏi một câu:
" Ông đồng ý để cậu ta hi sinh vậy à?"
Ông nội nhìn tôi, sau đó lại chuyển hướng lên người Chu Diêu, giọng nói đột nhiên chùng xuống:
" Ta nợ cả hai đứa, không có cách nào lưỡng toàn kì mỹ cả hai.

Nếu Chu Diêu muốn như vậy thì cứ làm đi."
Chủ quán phe phẩy chiếc quạt, quay lưng lại với chúng tôi, cười nói:
" Được, vậy ta sẽ lấy một hồn của Chu Diêu đổi lại giấy thông hành cho các người."
Nói rồi, ông ấy phất tay một cái.

Cơ thể Chu Diêu vốn đã mờ ảo, nay lại càng nhạt nhòa hơn, cảm giác cậu ta sắp biến mất vậy.
Chu Diêu mất đi một linh hồn, nhưng biểu hiện trên mặt cậu ta không có một chút đau đớn.

Toàn thân chỉ như mất đi một xíu cảm giác chân thực vậy.
Sau đó, chủ quán từ trên tay biến ra bốn tờ giấy thông hành, lần lượt phát cho chúng tôi.
Tôi cầm lấy một tờ, sau đó nắm lấy tay Tô Nhi, nói:
" Tôi tự tìm cây bản mệnh, các người không cần theo."
Ông nội cứng rắn trả lời:
" Không được, đi tìm bản mệnh chi mộc rất nguy hiểm, con không được một mình tới đó."
Tôi dùng giọng điệu có phần châm biếm, nói:
" Đi với các người còn nguy hiểm gấp một trăm lần."
Tô Nhi không ngờ lại nhéo tôi một cái, trợn mắt nói:

" Ông nói đúng, hai chúng ta sao có thể tự mình đi kiếm cây bản mệnh được."
Tôi vừa nhìn cô ấy, vừa ấm ức nói:
" Các người muốn đi đâu đó thì tùy.

Xong việc này đừng gặp lại nữa, duyên số kiếp này coi như đã tận."
Tôi cùng Tô Nhi bước ra khỏi quán trọ, tất nhiên hai người họ cũng đi cùng chúng tôi.
Vốn dĩ chuyến đi lần này là việc tốt.

Nhưng nào ngờ, sau chuyến này lại mất đi một người thân.
Giữa cơn gió vô thường, liệu ai có thể giữ lấy một chút sơ tâm cơ chứ.

Mọi sự gặp gỡ đều là duyên phận, đủ duyên sẽ gặp, hết duyên sẽ tan.

Tụ, tán rồi cũng ly biệt.
Chỉ là...bữa tiệc gặp gỡ này, sao lại trôi nhanh như vậy? Vừa nhấp một ngụm hạnh tửu lại phải say trong biển khổ.

Người cố nhân lúc xưa giờ đã cách biệt mấy ngàn thu.
Tôi vừa đi vừa cảm thấy hối tiếc mối duyên phận giữa tôi và Chu Hải.

Lại vừa đau lòng cho người ông quá cố của tôi.
Tô Nhi ôm lấy cánh tay của tôi, nhẹ giọng an ủi:
"Sở Lăng, đừng buồn nữa.

Nhìn thoáng một chút sẽ thấy mọi sự đều có thể giải quyết."
Tôi vỗ vỗ lên tay cô ấy, giọng điệu có chút buồn bã:
" Anh nhìn rất thoáng rồi, chỉ là anh không nghĩ ông mình như vậy mà đã chết từ lâu rồi."
Tô Nhi nhìn tôi, ánh mắt như sao sớm giữa bầu trời tĩnh mịch, nói:
" Em cũng nhìn ra ông anh có điều bất thường, nhưng em thấy được tình cảm crân thành của ông nên em mới không nói cho anh.

Vì em nghĩ chắc có gì đó hiểu lầm."
Tôi ngưng lại, nhìn thẳng vào Tô Nhi, giọng điệu chất vấn:
" Em cũng biết việc này? Tại sao lại không nói?"

Tôi có chút tức giận nên thanh âm khi nói có phần hơi lớn, khiến cho Tô Nhi giật mình, tay cũng rời khỏi cánh tay của tôi.
Cô ấy sợ hãi, giọng điệu nói chuyện cũng nhỏ dần:
" Em...em không nghĩ ông lừa anh đâu, cho nên em mới không nói."
Tôi thấy mình có chút quá đáng, liền nhỏ giọng nói:
" Sau này, đừng giấu anh chuyện gì nữa.

Anh không muốn ngay cả em cũng lừa anh."
Nói xong, tôi ngoảnh mặt bước tiếp.

Tô Nhi cúi đầu, sau đó chạy nhanh về phía trước nói với tôi:
" Em chưa từng lừa anh điều gì cả."
Tôi không đáp trả, chỉ bước tiếp trên đoạn đường hoang vắng này.

Mà Chu Diêu và ông nội vẫn ở tít đằng sau.
Tô Nhi đưa mắt nhìn sắc mặt của tôi, mắt thấy tôi không được vui, cô ấy liền không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ, lẽo đẽo theo sau tôi.
Nơi đây lạnh thật, lạnh như chính lòng người ở thế gian vậy.

Thế cuộc vốn dĩ là một bàn cờ chỉ cần bạn chậm một bước liền bị người khác xoay chuyển đến không thể tin nổi.
Một người sống trong hạnh phúc, nhắm mắt một cái lại hoá thành kẻ ngay cả một người thân cũng không có.

Chu Diêu, cái tên này tài thật, vừa xuất hiện đã cướp mất của tôi tất cả.

Không! Cậu ta không cần xuất hiện cũng có thể khiến tôi lâm vào nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc là bản thân tôi nợ cậu ta cái gì? Tại sao lại khiến cuộc sống tôi trở thành một mớ hỗn độn như bây giờ.