Tiêu Phụng Hoàng thấy Đông Phương Thanh Vân lảo đảo tiến sâu vào sơn động bèn bước tới nói :
- Tướng công, xin đừng kích động như vậy.
Đông Phương Thanh Vân lập tức dừng bước nói :
- Vậy thì cô nương muốn ta phải thế nào?
Tiêu Phụng Hoàng nói :
- Tướng công xét thử, bên ngoài có cường địch, bên trong có cao thủ, chúng ta chớ nên khinh suất mới được.
(mất 2 trang)
... Đệ tử của Tọa Long Sinh, ba ngày trước thuộc hạ gặp người bịt mặt tại thành Bạch Đế, vị đó nói rằng muốn kiếm Thiếu chủ. Thuộc hạ bèn cùng đi. Tới đây người bịt mặt lại nói rằng Thiếu chủ đang ẩn thân trong động, muốn thuộc hạ trấn giữ động khẩu.
Đông Phương Thanh Vân càng nghe càng cảm thấy kỳ quái. Đường trong động càng đi càng chằn chịt. Đông Phương Thanh Vân cùng hai vị tì nữ và hai người mới đến vội chuyển qua một khúc quanh, nhưng vẫn nghe văng vẳng lời gọi :
- Đông Phương Thanh Vân, ngươi ở đâu...
Tiêu Phụng Hoàng vội nói :
- Chúng ta hãy gia tăng cước bộ mau rời khỏi đây.
Nói đoạn, nàng vừa dìu Đông Phương Thanh Vân vừa thi triển khinh công tiến sâu vào sơn động. Năm người đi hơn ba giờ liền mới thoát khỏi thanh âm kỳ quái nọ.
Họ bất giác thở phào, cùng ngồi xuống bên đường. Tiêu Phụng Hoàng vừa quay qua định nói điều gì với Đông Phương Thanh Vân thì mắt đã lộ vẻ kinh hoàng, miệng ú ớ không ra lời.
Thì ra lúc này sắc diện Đông Phương Thanh Vân trắng bệch, khuôn mặt co giật liên tục, toàn thân run bần bật. Tiêu Phụng Hoàng vội đưa tay ra bắt mạch, sắc diện mỗi lúc một sầu thảm hơn.
Lâm Nhật Hoa, Ca Vương, Quái Thiên Sứ cùng vội bắt mạch cho Đông Phương Thanh Vân, sắc diện cũng lộ vẻ khẩn trương. Nguyên mạch của Đông Phương Thanh Vân lúc này tựa hồ đã ngưng hẳn, mà bốn người không dám mạo hiểm trị thương, mà nếu kéo dài thời gian chỉ e nguy đến tính mạng của Đông Phương Thanh Vân.
Trong khi họ còn chưa biết ứng phó thế nào bỗng có một thanh âm the thé vang lên :
- Đông Phương Thanh Vân, các hạ đang ở đâu?
Tiêu Phụng Hoàng buột miệng kêu :
- Người bịt mặt.
Ca Vương vội la lên :
- Đang ở đây, xin đến mau...
Trong giây lát, bên động lộ mé hữu xuất hiện hai bóng đen, người đi bên hữu là người bịt mặt, bên tả là một lão nhân ăn vận nho nhã, diện mục thanh tú, cả hai nhanh chóng tiến tới, lúc này người bịt mặt nói với người cùng đi.
- Quỷ Y tiền bối, đây chính là thiếu niên mà tại hạ muốn thỉnh tiền bối tới trị thương.
Quỷ Y gật đầu :
- Hãy để lão phu chẩn mạch.
Nói rồi, Quỷ Y vội quì xuống bắt mạch cho Đông Phương Thanh Vân. Sau khi xem mạch, cả hai bên tả hữu hồi lâu lão nhân mới đứng dậy.
Người bịt mặt vội hỏi :
- Thế nào Quỷ Y thản nhiên :
- Nội lực cực kỳ sung mãn nhưng huyệt đạo toàn thân bị bế tắc. Nên khí huyết tuy bình thường mà nội lực lại không thể qui tụ, duy có một điều khó hiểu.
Người bịt mặt vội hỏi :
- Có thể chữa trị được không?
Quỷ Y vẫn thản nhiên nói :
- Trị thì trị được, nhưng phải cho thuốc đúng bệnh, bằng không hậu quá khó lường.
Người bịt mặt tiếp :
- Quỷ Y tiền bối, phải chăng có điều muốn hỏi thêm?
- Phải, chỉ cần các vị trả lời lão phu thành thực, lão phu sẽ trị thương ngay. Song chỉ có thể phục hồi được một nửa công lực.
- Vậy xin tiền bối cứ hỏi.
- Điều lão phu cảm thấy khó hiểu chính là không biết thiếu niên này năm nay bao nhiêu tuổi?
Tiêu Phụng Hoàng vội đáp :
- Thiếu chủ vừa tròn mười tám.
Quỷ Y gật đầu nói :
- Điều khó hiểu chính là điểm này đây, phàm một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, công lực của y không thể có nhiều được, dù y có luyện được thần công đến cảnh giới tối cao, nếu không được người khác tiếp viện trợ nội lực thì tối đa cũng chỉ có ba mươi năm công lực. Vậy mà thiếu niên này có tới một trăm hai mươi năm công lực.
Cho nên lão phu muốn biết từ đâu y có thêm chín mươi năm công lực, các vị có ai biết không?
Người bịt mặt đáp :
- Đông Phương thiếu hiệp chưa hề được ai truyền công lực, kể cả Thiên Tôn lão nhân, xin hỏi có thể là do luyện được thần công mà sinh ra?
Quỷ Y lắc đầu :
- Thiên hạ võ lâm có ba loại thần công tối cao. Ban Nhược Mật La thần công. Khảm Ly thần công và Kinh Tâm Động Phách thần công. Khảm Ly thần công phi chính phi tà, cũng chẳng phải huyền môn chính tông. Kinh Tâm Động Phách thần công là tà môn, khi luyện xong thì công lực gia tăng gấp bội, còn Ban Nhược Mật La thần công là huyền môn chính tông, nếu luyện thành tựu thì công lực nếu gia tăng cũng chỉ có giới hạn, ý lão phu muốn nói chính là chín mươi năm công lực này có lai lịch bất minh.
- Điều này có quan hệ gì với việc trị bệnh?
- Đương nhiên là có, trị bệnh phải cho thuốc đúng bệnh, tỉ như bệnh thương hàn cũng có tới mấy loại, nào là thương hàn do uống rượu, thương hàn do thân thế hư nhược... Nếu không cho thuốc đúng bệnh thì chỉ có thể kéo dài được một thời gian ngắn, bệnh sẽ lại tái phát.
Ngưng một chút, Quỷ Y tiếp :
- Nguồn công lực này thiếu hiệp đạt được trong vòng nửa tháng trở lại, hãy nhớ xem.
Tiêu Phụng Hoàng la lên :
- Nửa tháng? Ồ...
Quỷ Y lại hỏi :
- Cô nương biết ư?
Tiêu Phụng Hoàng nói :
- Tiểu nữ đang hoài nghi, không biết có phải Hận Thiên Nữ truyền cho Thiếu chủ không?
Quỷ Y lại hỏi :
- Một người cho dù sống đến một trăm hai mươi tuổi có đủ một trăm hai mươi năm công lực cũng không thể cho người khác sáu mươi năm công lực. Nếu có cho thì chỉ trong chớp mắt sẽ biến thành một kẻ tàn phế.
- Nhưng Hận Thiên Nữ đã luyện Thái Dương bổ âm đại pháp.
Quỷ Y trầm tư hồi lâu nói :
- Hiện tại lão phu muốn hỏi một điều nữa. Đó là Hận Thiên Nữ truyền công lực bằng cách nào? Theo cách truyền công của người luyện võ thì song chưởng phải đặt vào hậu tâm người được truyền, như vậy mới tránh khỏi hiện tượng nội lực thì sung mãn mà huyệt đạo lại bế tắc.
Người bịt mặt bèn nói :
- Như vậy, Đông Phương thiếu hiệp được truyền theo cách khác, phải không?
- Đúng vậy, hiện tại hãy nói thực cho lão phu hay Hận Thiên Nữ cùng thiếu hiệp có quan hệ thế nào?
Tiêu Phụng Hoàng nói :
- Hận Thiên Nữ thực tâm yêu thương Thiếu chủ, Thiếu chủ thì ngược lại vô cùng căm hận.
Quỷ Y nói :
- Đúng rồi, lão phu có thể lập tức chữa bệnh.
Người bịt mặt nói :
- Tại hạ thực không hiểu ý tiền bối.
Quỷ Y thản nhiên đáp :
- Hận Thiên Nữ đã luyện Thái Dương bổ âm đại pháp, do vậy thị đã có gần một ngàn năm công lực, đây đương nhiên là do người khác trong khi gian dâm với thị, mà bị thị hấp thụ, một nữ nhân có nhiều công lực như vậy đến một ngày sẽ xảy ra hiện tượng nội lực quá sung mãn mà không có nơi phát tiết, kết quả Hận Thiên Nữ sẽ bị đông cứng như xác chết. Điều này chỉ một mình lão phu biết, thời gian khiến Hận Thiên Nữ bị đông cứng như tử thi sắp tới thì mụ gặp thiếu niên này, mụ lại chân tâm thành ý yêu thương thiếu niên và cùng thiếu niên âm dương giao hòa, mà âm dương giao hòa thiì rất tổn hao tinh khí, nhưng khi châu tâm thực ý giao hợp, đương nhiên sẽ không có ý hấp thụ tinh khí của người khác, như vậy tinh khí của nữ nhân sẽ phát tiết ra ngoài. Mà nam nhân lại không có lòng yêu thương chân thành, trong lúc bất trí bất giác sẽ hấp thụ nguồn tinh lực của nữ nhân, lâu ngày sẽ có hiện tượng nội lực quá ư dư thừa, nếu nam nhân biết, ngày ngày vận công thì sẽ là Thái Âm bổ dương. Nhưng Đông Phương thiếu hiệp lại không biết điều đó, hơn nữa lại trúng mê dược và bị Hận Thiên Nữ dùng độc môn thủ pháp điểm huyệt để khống chế. Do vậy không thể vận công, hấp thụ được tinh lực đành vô dụng. Còn nữ nhân thì sao? Có thể bảo toàn tính mạng, hơn nữa võ công cùng công lực gia tăng gấp bội, chẳng những thế mà thể chất của nữ nhân cũng biến đổi, tựa hồ thoát thai hoán cốt, từ một lão bà bà sáu mươi biến ra một thiếu nữ mười tám.
Tiêu Phụng Hoàng chỉ lo cho thương thế của Đông Phương Thanh Vân, nên vội hỏi :
- Xin hỏi tiền bối, phải trị bệnh thế nào?
Quỷ Y đáp :
- Điều này thực chẳng giản đơn, lấy bằng cách nào thì phải trả bằng cách ấy.
- Thỉnh tiền bối nói rõ hơn.
- Âm dương giao hòa.
Người bịt mặt, Ca Vương và Quái Thiên Sứ ồ lên kinh ngạc. Tiêu Phụng Hoàng và Lâm Nhật Hoa mặt đỏ bừng, cúi đầu im lặng.
Quỷ Y thấy vậy bèn nói :
- Điều này thực chẳng giản đơn, vì thiếu niên cần phải tự xung động trong khi hưng phấn tới cực điểm, phải đem chín mươi năm công lực phát tiết ra ngoài. Dù là khỏi bệnh cũng chỉ còn mười lăm năm công lực. Nếu muốn phục hồi toàn bộ thì phải tìm tới Hận Thiên Nữ hỏi thị nơi huyệt đạo bị phong bế. Sau đó, trong lúc âm dương giao hòa lại do Hận Thiên Nữ dùng tả chưởng xoa bóp nơi huyệt đạo bị phong bế, thì mới khôi phục hoàn toàn được...
Lúc này thấy mọi người đang chăm chú lắng nghe. Quỷ Y lại tiếp :
- Cho nên, một trong hai cô nương phải có một người hy sinh. Lão phu sẽ lập tức vận công để Đông Phương thiếu hiệp tạm tỉnh lại, tiếp đó sẽ dùng mê dược để thiếu niên được kích thích, nửa chừng mê dược hết tác dụng, Đông Phương thiếu hiệp phải tự trị thương lấy. Ai sẽ phải hy sinh, hai vị cô nương tự thương lượng với nhau đi.
(mất trang 63-64)
- Thiếu chủ đã hết, xin hãy tịnh tâm chuẩn bị lo liệu đại sự.
Đông Phương Thanh Vân cất giọng buồn bã :
- Nhưng ta vẫn có lỗi với nàng. Hận Thiên Nữ thủ đoạn thực tàn độc.
Tiêu Phụng Hoàng ngắt lời :
- Chuyện cũ đã qua, hà tất phải hối hận. Thiếu chủ hãy mau vận công xem thử.
Đông Phương Thanh Vân nghe vậy bèn đứng lên, vận y phục vào nói :
- Họ đâu cả rồi? Vị Quỷ Y tiên sinh đi rồi sao?
Tiêu Phụng Hoàng ngạc nhiên :
- Sao Thiếu chủ biết?
Đông Phương Thanh Vân nói :
- Lúc đó toàn thân tuy vô lực, song vẫn nghe được mọi sự. Hiện ta cần phải thử vận công.
Nói rồi chàng bèn vận công đề tụ công lực lên song thủ, đẩy ra hai chưởng đánh vào vách đá mé tả. Lập tức hai luồng kình phong tựa sóng dữ xô bờ tuôn ra, chưởng thanh nổ vang như sấm, thạch động rung chuyển cơ hồ muốn đổ sập...
Mấy người đứng bên động lộ mé hữu thảy đều biến sắc. Ca Vương cả kinh kêu lên :
- Thiếu chủ có...
Vừa nói Ca Vương vừa lao đi, Lâm Nhật Hoa lại còn nhanh hơn, nàng khẽ lắc mình chắn ngang động lộ, quát :
- Không được tự tiện tiến vào.
Người bịt mặt vội tiến lên nói :
- Sự biến đột ngột...
Lâm Nhật Hoa lạnh giọng :
- Bất kể thế nào, bổn cô nương sẽ vào trước.
Nói rồi, Lâm Nhật Hoa xoay người tiến vào, mọi người còn đang ngơ ngác nhìn nhau bỗng nghe thấy Lâm Nhật Hoa la lên :
- Các vị hãy vào.
Không đợi nàng dứt lời, Quỷ Y cùng mấy người khởi bộ tiến vào, ai nấy đều ngạc nhiên đến độ sững người như tượng gỗ. Thì ra một chưởng của Đông Phương Thanh Vân đánh vào vách đá tạo nên một lỗ hổng lớn, mà động khẩu hiện ra một cửa vào vuông vức, từ trong cửa kim quang chiếu ra chói mắt, khiến cả tòa sơn động sáng như ban ngày. Đã thấy Đông Phương Thanh Vân tiến tới trước mặt Quỷ Y, quì xuống nói :
- Đại ân đại đức của tiên sinh, Thanh Vân xin khắc cốt ghi tâm.
Quỷ Y vội đỡ chàng lên :
- Xin đừng khách khí, nếu sau này cần việc gì, thỉnh Thiếu chủ cứ tới Bảo Khang dưới chân núi Võ Đang tìm lão phu, hiện lão phu xin cáo từ. Hẹn tái ngộ.
Đông Phương Thanh Vân quay lại nói với người bịt mặt :
- Tại hạ tuy không biết các hạ là ai, nhưng các hạ lại tận tình giúp đỡ. Thanh Vân thực đến chết không quên.
Người bịt mặt vội quì xuống :
- Tại hạ chỉ là phụng mệnh gia sư, phò trợ Thiếu chủ mà thôi.
Đông Phương Thanh Vân vội đỡ người bịt mặt lên nói :
- Chúng ta hãy cùng vào trong động kia tra xét, ý các hạ thế nào?
Người bịt mặt đáp :
- Lượng thứ tại hạ không thể phụng bồi, xin cáo từ.
Nói rồi lại thi lễ mà đi.
Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìn theo đến khi họ đi khỏi, bèn quay lại nói :
- Thực là cao nhân. Nào chúng ta hãy tiến vào động phủ này xem thử.
Nói rồi chàng bước tới, mấy người nọ cùng theo gót tiến vào. Trong động tuy sáng như ban ngày nhưng lại không có gì đặt biệt, năm người vừa bước qua khúc quanh thì thấy một khung cửa lớn bằng đồng, phía trên có khắc ba chữ “Âm Dương môn”, tự tích như rồng bay phượng múa, hiển nhiên do danh nhân thủ bút, hai bên cửa có hai pho tượng sư tử bằng đồng trông rất sống động. Hai cánh cửa lớn được đúc bằng đồng đen, trên có khắc một câu đối :
Võ học vô cương giang hồ hậu nhân thắng tiền nhân.
Đông Phương Thanh Vân bước tới, thò tay đẩy cánh cửa, cánh cửa lập tức rít lên chói tai. Cửa động vừa mở, cánh trí trong động lại khiến mọi người kinh ngạc, nguyên trước mặt họ là một động lộ được đúc toàn bằng đồng, động lộ dài hút tầm mắt, trên mặt động được phủ toàn da hổ, không khí thực trang nghiêm vô cùng. Mọi người quan sát hồi lâu rồi cùng bước vào. Đông Phương Thanh Vân quay người đóng cửa lại. Đi thêm ba trượng, lại thấy phía hữu có một cột đồng trên có khắc sáu chữ :
“Có lòng trung hậu, mời vào”
Mọi người cùng bước tiếp, đến một khúc quanh đã thấy trên bức vách đối diện khắc ba chữ :
“Quì xuống đi”.
Đông Phương Thanh Vân thấy vậy khẽ hừ một tiếng, trở gót lui ra. Tiêu Phụng Hoàng khẽ hỏi :
- Vì sao tướng công không đi tiếp?
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt, chỉ vào ba chữ nói :
- Khẩu khí cuồng ngạo, bổn thiếu gia đường đường một nam tử hán lại chưa từng quì trước mặt người lạ, há có lý gì phải đi bằng đầu gối? Ta không vào...
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cánh cửa đồng đen bị đánh bật tung, thanh âm của Hận Thiên Nữ vang lên :
- Các ngươi hãy trấn giữ tại đây, để ta vào trước xem.
Lập tức có tiếng hai người đáp :
- Tuân lệnh Tổng giáo chủ.
Sự tình xảy ra quá bất ngờ, ai nấy đều không biết phải ứng phó ra sao.
Tiêu Phụng Hoàng vội nói :
- Thiếu chủ mau tiến vào trong, chúng tì nữ sẽ trấn giữ bên ngoài.
Đông Phương Thanh Vân cất giọng sang sảng :
- Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, há có thể trốn chui trốn nhủi, chúng ta cứ đứng đây mà đợi.
Cùng lúc thanh âm của Hận Thiên Nữ vang lên :
- Quả là nam tử hán khí phách siêu phàm, tướng công để tiện thiếp phải đi tìm quá lâu rồi.
Lời vừa dứt đã thấy Hận Thiên Nữ đứng ngay trước mặt, Đông Phương Thanh Vân bình tĩnh như không, chàng cười nhạt :
- Ngươi kiếm ta làm gì?
Khi chàng lên tiếng, đồng thời chàng cũng phát hiện một sự kỳ dị, đó là chàng không hề ngửi thấy mùi hương mê hồn nữa, và thần trí của chàng hoàn toàn tỉnh táo.
Phát giác được điều này, chàng mừng thầm lại tiếp :
- Hận Thiên Nữ, lần này ngươi đã mất tiên cơ rồi.
Hận Thiên Nữ cười tươi như hoa :
- Tướng công sai rồi, hiện tại tiện thiếp như cá gặp nước, tựa hổ thêm vây mà các vị lại là anh hùng mạt lộ. Không tin thì hãy thử vận công khắc biết.
Đông Phương Thanh Vân vội vận công, sắc diện bỗng lộ vẻ kinh dị, chàng quay lại nhìn thuộc hạ của mình thấy mấy người cũng nhìn mình với ánh mắt kinh hãi.
Nguyên chàng vận công thì mới biết không thể đề tụ chân khí, toàn thân lạnh như rớt xuống hố băng, tứ chi mềm nhũn vô lực.
Hận Thiên Nữ đắc ý cười khanh khách :
- Tướng công còn là đại ân nhân của tiện thiếp, nếu chẳng phải vì tìm kiếm tướng công thì tiện thiếp làm sao tìm ra được Âm Dương môn, một địa điểm có ghi trong Huyền Mê ma kinh.
Đông Phương Thanh Vân cả kinh thầm nghĩ :
“Hận Thiên Nữ là cừu nhân không đội trời chung, vậy mà trong khi vô ý mình lại cứu mụ mấy lần. Chẳng lẽ đây là ý trời sao?”
Bỗng nghe Hận Thiên Nữ lạnh giọng :
- Các ngươi muốn cứu mạng Thiếu chủ của mình thì hãy mau rời khỏi nơi này, sau ba giờ nữa hãy tới, bổn Tổng giáo chủ sẽ trả lại nguyên vẹn. Nếu không tuân lệnh đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Tiêu Phụng Hoàng cùng mấy người nọ đều đứng im bất động tựa hồ họ không hề nghe thấy Hận Thiên Nữ đã nói gì. Hận Thiên Nữ bỗng lắc người lao tới chộp lấy uyển mạch của Ca Vương nói :
- Đông Phương tướng công ắt sẽ chẳng muốn thuộc hạ của mình chết một cách vô ích phải không?
Đông Phương Thanh Vân thấy vậy đành nói :
- Các vị hãy nghe lệnh, mau rời khỏi đây.
Tiêu Phụng Hoàng biến sắc :
- Thiếu chủ, vậy còn Thiếu chủ...
Đông Phương Thanh Vân giọng thản nhiên :
- Các vị cứ an tâm rời khỏi đây.
Sau khi bốn người nối gót bước ra, trong động chỉ còn lưu lại Hận Thiên Nữ cùng Đông Phương Thanh Vân. Đã nghe Hận Thiên Nữ nói :
- Tướng công vẫn còn hận tiện thiếp ư?
Đông Phương Thanh Vân lạnh giọng :
- Sát mẫu cừu nhân, làm sao có thể là bằng hữu được?
- Tiện thiếp biết, hiện tại tướng công không thể vận công được, bằng không tướng công đã xuất chưởng hạ thủ thiếp rồi phải không?
Mắt lóe sát cơ, Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :
- Oán cừu giết mẫu thân thề chẳng đội trời chung.
Hận Thiên Nữ ngắt lời :
- Tiện thiếp biết rồi, nay chỉ cầu xin tướng công đừng dùng lời lẽ cay nghiệt khiến tiện thiếp đau lòng, được không? Tướng công nói đúng, thù giết mẫu thân chẳng đội trời chung, nhưng báo cừu cũng chẳng thể trong nhất thời, phải không?
- Sẽ có một ngày Đông phương thiếu gia sẽ đích thân chặt đầu tiện nhân ngươi.
- Thỉnh tướng công đừng gọi tiện thiếp là tiện nhân. Hơn nữa tiện thiếp đã từng đáp ứng rằng tiện thiếp sẽ để tướng công tự tay rửa hận, tuyệt không oán trách. Nói cho tướng công hay, chỉ những ai có Âm Dương kiếm mới có thể sát hại được tiện thiếp, mà Âm Dương kiếm lại nằm trong tay thiếp. Sẽ có một ngày thiếp tự tay dâng tặng tướng công, để tướng công hoàn thành tâm nguyện, nay thiếp chỉ có một thỉnh cầu...
- Ngươi muốn thỉnh cầu điều gì?
- Tạm thời chúng ta hãy đổi thù thành bạn được không?
- Đổi thù thành bạn?
- Đúng vậy, chỉ cần trong Âm Dương động này, khi ra khỏi động tướng công có thể oán hận thiếp. Nhưng thiếp bảo đảm rằng sau này sẽ không gây khó dễ cho tướng công nữa, thiếp biết tướng công là người thà gãy chứ không cong, do vậy tiện thiếp sẽ không bức tướng công nữa.
Đông Phương Thanh Vân trầm tư không đáp. Hận Thiên Nữ lại tiếp :
- Tướng công ngoài việc thống hận vì tiện thiếp đã sát hại lệnh đường ra, chúng ta hoàn toàn không có ân oán gì khác, cừu đã có thể tạm quên vậy hận do đâu mà tới?
Đông Phương Thanh Vân không đáp mà hỏi :
- Vì sao ngươi hận hết người trong thiên hạ?
Hận Thiên Nữ thở dài :
- Vì người trong thiên hạ không có ai đồng tình với thiếp, hơn nữa thân thế của thiếp có thể nói là quá ư bi thảm, thê lương, nếu tướng công ở vào địa vị của tiện thiếp thì tướng công cũng sẽ hận hết thảy người trong thiên hạ vậy. Thỉnh cầu của thiếp tướng công có đồng ý không?
Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu :
- Được, nhưng chỉ giới hạn trong Âm Dương động mà thôi.
Hận Thiên Nữ vui mừng, cười qua hai hàng lệ châu, nàng nói :
- Đa tạ tướng công, hiện chúng ta hãy đi thôi.
- Đi đâu?
- Thiếp sẽ đưa tướng công đi tham quan toàn bộ tòa Tử Phủ mê điện này.
- Tử Phủ mê điện?
- Đúng vậy, nếu không lưu tâm quan sát mà đi lạc trong tòa điện này thì dù cho đi suốt đời cũng chẳng thể ra khỏi đây, cho nên tòa điện này được gọi là Tử Phủ mê điện.
- Làm sao ngươi biết?
- Một phần do gia sư nói, phần còn lại có trong Huyền Mê ma kinh.
Đông Phương Thanh Vân ngỡ ngàng :
- Huyền Mê ma kinh và Tử Phủ mê điện...
Hận Thiên Nữ tiếp lời :
- Giữa hai sự này, tuy không có quan hệ, nhưng lại có thể hợp làm một. Năm xưa Võ Khúc tiền bối, người soạn ra bộ Huyền Mê ma kinh bị giam cầm trong tòa điện này năm mươi năm. Chính trong năm mươi năm này, Võ Khúc tiền bối đã biên soạn ra Huyền Mê ma kinh Thượng hạ kinh.
- Thượng hạ kinh ư?
- Đúng vậy, truyền thuyết võ lâm nói Huyền Mê ma kinh phân làm năm phần. Phần một và hai là Âm kinh, phần ba và bốn là Dương kinh, và năm là tổng hợp của Âm Dương, tất cả những lời này đều là bịa đặt. Võ công tuyệt học chân chính có vài loại được coi là nhiều, hà tất phải phân loại nhiều phần. Thượng kinh có Hữu Hình Vô Ảnh thần công, Ma âm cùng hai luồng kinh mạch bí ẩn sẽ xuất hiện khi luyện công thành tựu, việc tiện thiếp huấn luyện được mười hai nhân ma chính là căn cứ vào những điều ghi trong Thượng kinh.
- Hạ kinh thì sao?
- Hạ kinh là tuyệt học tối cao của bàng môn tả đạo bao gồm hai môn là Thiên Ma vũ và Thiên Ma trận. Thiên Ma vũ và Thiên Ma trận là do tám mươi bốn nữ nhân hợp thành, những nữ nhân này phải hội đủ yếu tố, đó là nhan sắc tuyệt thế, võ công phi phàm, đã luyện thành tựu Hữu Hình Vô Ảnh thần công. Khi thi triển Thiên Ma vũ sẽ khiến một người có võ công cái thế, định lực như núi Thái sơn lập tức biến thành thường nhân...
Nói tới đây cả hai đã rẽ qua khúc quanh có đề ba chữ “Quì xuống đi”. Hận Thiên Nữ lập tức quì xuống nói :
- Tướng công hãy quì xuống.
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Bổn thiếu gia đường đường một nam tử hán, há lại đi bằng đầu gối, ngươi đã quì rồi thì cứ quì mà đi.
Dứt lời chàng cất bước hiên ngang tiến lên. Hận Thiên Nữ đành nói :
- Nếu vậy thỉnh tướng công lưu tâm phòng bị.
Đi chừng mười trượng gặp một khúc quanh, trên bức vách đồng lại khắc mấy chữ “Hãy tuân thủ nghi lễ, quì xuống mà đi.” Hận Thiên Nữ biến sắc :
- Tướng công, tiện thiếp cầu xin...
Đông Phương Thanh Vân bỗng cười gằn :
- Bổn thiếu gia đã quyết định thì không ai có thể ngăn trở được.
Hận Thiên Nữ cất giọng u sầu :
- Cũng được, tướng công đã quyết ý, tiện thiếp cũng không cản, mời.
Đi thêm hai trượng nữa, lại gặp một khúc quanh, trên vách đồng có hai hàng chữ đỏ như máu, viết rằng :
“Người quì hãy tiến tới, kẻ đứng hãy thoái lui.”
Đông Phương Thanh Vân nhìn mà như không thấy vẫn cất bước tiến tới. Hận Thiên Nữ tuy kinh hãi nhưng nàng tự thị võ công cao siêu, trong bất kỳ tình huống nào, nếu muốn cứu Đông Phương Thanh Vân thì cũng chẳng có gì khó khăn. Đi thêm mười trượng nữa thì gặp một cánh cửa đúc bằng đồng đỏ chắn ngang, trên viết ba chữ đỏ rực: “Ly Hậu môn”. Đã thấy Đông Phương Thanh Vân cất cao song thủ đẩy bật tung cánh cửa đồng. Cả hai cùng tiến vào, động lộ vẫn được đúc toàn bằng đồng, đi khoảng một trượng thì gặp một ngã rẽ, sau khi chuyển qua ngã rẽ Đông Phương Thanh Vân và Hận Thiên Nữ cùng đưa mắt trông đi, lập tức biến sắc.
Nguyên đây là một căn phòng rộng hơn mười trượng, có một bức vách bằng đồng ngăn căn phòng làm hai, một nửa cảnh tượng vô cùng rùng rợn tựa như cảnh trong địa ngục, nửa còn lại cảnh trí lại như trên thiên đường.
Nửa gian địa ngục cảnh tượng rùng rợn chính là do có hai mươi bốn tử thi treo lủng lẳng, phân thành hai hàng, mỗi tử thi lại có một tư thế chết khác nhau, nhưng thảy đều lưỡi thè dài tận cổ, máu tươi từ thất khiếu chảy ròng ròng tựa hồ chỉ mới chết cách đây nửa giờ. Nhưng tử trạng vô cùng thê thảm, cuối hai hàng tử thi có một cánh cửa, viết hai hàng chữ, hàng trên viết “Dương Quang đại đạo”, hàng dưới viết “Âm tức dương, dương tức âm”. Phía trên cùng một chữ đỏ như máu: “Dương”.
Nửa gian thiên đường bày trí cực kỳ thanh nhã, hoa lệ, trong phòng có đặt một chiếc giường bằng ngọc, phía trên trải gấm, chăn gối tề chỉnh. Cạnh giường là một chiếc bàn trang điểm, trên bàn có đặt một tấm gương đồng, đối diện chiếc giường là một cánh cửa viết một chữ đen sì: “Âm”, phía dưới lại viết “Âm phủ tiểu kinh”.
Điều khiến Đông Phương Thanh Vân kinh hãi hơn cả chính là trạng thái thảm tử của hai mươi bốn tử thi, vì mỗi tử thi lại có một cách chết riêng, kẻ giơ tay, người nhấc chân, nhưng tất cả lại đều là tư thế trong Giao Long chưởng. Theo như Đông Phương Thanh Vân được biết Giao Long chưởng chỉ có ba chiêu chín thức, thì tư thế của chín tử thi bên hàng tủ thi mé tả đã diễn hết rồi, vậy Giao Long chưởng thực phải có tám chiêu hai mươi bốn thức hay sao?
Hận Thiên Nữ thấy vậy bèn nói :
- Tướng công, đây chính là Giao Long chưởng, tám chiêu hai mươi bốn thức.
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :
- Vì sao ngươi biết?
- Cứ nhìn thái độ của tướng công thì biết tướng công đã luyện thành Giao Long chưởng, bằng không thử hỏi khắp thiên hạ võ lâm, ai là người có thể xuất chưởng kích phá vách đá dày gần mười trượng bên ngoài.
- Nhưng vì sao ngươi lại biết đây chính là Giao Long chưởng?
- Thiên hạ võ công tuy chia làm nhiều môn phái, nhưng tiện thiếp hầu như đều đã học qua.
Lúc này Đông Phương Thanh Vân mới biết Hận Thiên Nữ quả là võ học uyên thâm, chả trách vì thế mà ngạo thị võ lâm, chàng lạnh lùng nói :
- Tổng giáo chủ Ma cung, Quỷ lâm thực không thể khinh thị.
Hận Thiên Nữ cười tươi như hoa :
- Tướng công quá khen, xin hỏi tướng công có thấy trong số hai mươi bốn tử thi này có ẩn chứa điều gì kỳ lạ không?
- Đúng vậy, hai mươi bốn tử thi này dường như mới chết cách đây nửa giờ, lẽ nào trong Tử Phủ mê điện còn có người ư?
- Vì sao tướng công không lại gần xem thử?
Đông Phương Thanh Vân vội bước tới, thò tay ra bỗng chàng giật mình biến sắc, thì ra hai mươi bốn tử thi này đều được đúc bằng đồng, phía ngoài phủ một lớp da.
Chàng lại đưa tay hứng những giọt máu đang chảy ròng ròng thì thấy lạnh như nước đá và hoàn toàn không có mùi vị của máu. Đông Phương Thanh Vân bất giác nhìn nhìn lên thì thấy sợi dây treo tử thi lớn bằng ngón tay, lập tức chàng hiểu rằng bên trong sợi dây ắt có lỗ thông mà huyết chính là do nước suối trên núi tạo ra. Chàng quay lại nói :
- Tổng giáo chủ, vì sao ngươi biết điều này?
Hận Thiên Nữ dịu dàng nói :
- Kỳ thực tất cả những điều này đều có ghi trong Huyền Mê ma kinh.
Đông Phương Thanh Vân vì muốn biết rõ chân tướng của Tử Phủ mê điện, nên hỏi tiếp :
- Ngươi có thể nói rõ hơn được không?
Hận Thiên Nữ gật đầu :
- Tướng công muốn biết, tiện thiếp há dám trái lệnh, mọi sự liên quan tới Tử Phủ mê điện, Huyền Mê ma kinh đều ghi lại. Thoạt đầu, Vô Khúc tiền bối thuật lại thân thế bi thảm, sau ngẫu nhiên du ngoạn trong vùng núi Võ Đang mà bắt gặp cánh cửa dẫn vào Âm Dương môn, bèn động lòng hiếu kỳ mà tiến vào, sau khi đi khắp Tử Phủ mê điện. Theo lời ghi thì nơi đây gồm có Ly Hận môn, Âm Dương môn, Dương Nam thất, Âm Nữ thất. Tại Ly hận môn, Vô Khúc tiền bối học được Giao Long chưởng cùng Vô Hình Hữu Ảnh thần công. Tại Âm Dương môn học được Ma âm, tại Dương Nam thất học được Thiên Ma trận, tại Âm nữ thất học được Thiên Ma vũ.
Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :
- Vô Khúc tiền bối ở đây bao nhiêu năm?
- Năm mươi năm.
- Làm sao có thể sống được?
- Điều này tiện thiếp không rõ, ắt hẳn nơi đây có chứa lương thực, chúng ta hãy xem xét tỉ mỉ có thể phát hiện thêm được bí mật gì chăng?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu im lặng, đoạn bước qua gian phòng bày trí hoa lệ, cảnh tựa thiên đường. Nơi đây hoàn toàn không có gì khác lạ, chàng chau mày bước tới trước tấm gương, thấy rõ trong gương thân hình của mình. Đông Phương Thanh Vân cúi người tìm kiếm khắp chiếc giường xem có gì lạ thường không, đến khi chàng đứng thẳng người lên, nhìn vào tấm gương, bất giác giật mình, nẩy người thoái lui hai bước, mắt trợn tròn kinh hãi.
Lúc này trên tấm gương không phải là hình bóng của chàng nữa mà thay vào đó là một thiếu nữ dung mạo đoan trang.
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc kêu lên :
- Cô nương là ai?
Một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng từ trong gương vọng ra :
- Báo Ân sứ giả.
Đây quả là một sự đã kỳ lại quái, nhưng Đông Phương Thanh Vân lập tức trấn tĩnh, cười nhạt :
- Xin hỏi cô nương muốn báo tin gì?
Thiếu nữ trong gương nói :
- Khi xưa Vô Khúc tiền bối vào Tử Phủ mê điện cũng phải quì xuống mà đi, vì sao ngươi dám vô lễ ngang nhiên đi vào như vậy?
Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :
- Như vậy thì cô nương muốn xử trí thế nào?
- Đến đây phải dừng bước, ta truyền lệnh của Điện chủ rằng vì ngươi tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn nên tha tội chết, nếu còn tới đây ắt sẽ phải chết. Hãy nhớ lấy.
Thanh âm vừa dứt thì trong gương lại xuất hiện bóng ảnh của chàng, tất cả những điều này thực khiến chàng bất ngờ.