[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 36

Đệ tam thập lục thoại

1

Non sông không thay đổi, phàm trần như trước.

Non sông có trăm núi ngàn sơn, phàm trần chứa muôn vàn tình ý

- ----------------------------------------

Hai người dạo chơi một đường, tới tận nửa đêm mới vui vẻ quay về. Thỉnh thoảng Đại Thiên Cẩu nghiêng đầu quan sát Yêu Hồ, chẳng biết tại sao, Đại Thiên Cẩu luôn cảm thấy từ sau khi xem kịch xong Yêu Hồ liền buồn rầu không vui.

Lúc này ánh trăng như sương treo cao trên ngọn cây, gió từ trong rừng thổi qua mang theo vài phiến lá xanh. Sương đêm khiến y phục ẩm ướt, từ xa xa nhìn lại những cành cây khô héo lẻ loi tựa như những cánh tay quỷ dữ tợn, Yêu Hồ chợt thấy lành lạnh, định cảm thán một câu đã cuối hè rồi, lại thấy Đại Thiên Cẩu cởi áo ngoài của mình khoác lên người y

Yêu Hồ đối diện với đôi mắt phản chiếu hình bóng của chính mình, hơi ngẩn ra, Yêu Hồ cũng không cảm nhận được tình cảm ấm áp khi được người khác quan tâm, trái lại chỉ cảm thấy bất an vô cùng

Trái tim của Đại Thiên Cẩu, liệu có thật sự giống như đôi mắt kia chỉ chứa một mình y hay không?

Yêu Hồ nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay của Đại Thiên Cẩu, nhìn lên đĩa ngọc* trên trời, bất chợt lên tiếng: "Ngươi nhớ được không? Khi còn nhỏ, tiểu sinh từng nói với ngươi, tiểu sinh thích nhất là xem pháo hoa"

(*Ngọc bàn: Ở đây ý chỉ mặt trăng)

Đại Thiên Cẩu im lặng một lát, lại cầm tay Yêu Hồ: "Ngươi rất thích ngắm những cảnh rực rỡ hoa lệ"

Tiểu hồ ly ngây ngốc cười vài tiếng: "Nhưng mà bây giờ, tiểu sinh hận nhất những thứ này."

Bình thường Yêu Hồ cười đều hàm chứa phong tình, nhưng lúc này nụ cười của y lại đáng sợ như vậy, xa cách mà tàn nhẫn

Hắc vũ đại yêu trước mắt đang đứng dưới ánh trăng chiếu rọi, y tỉ mỉ nhìn kĩ khuôn mặt tuấn lãng như nhận hết ân điển của thần minh ban cho kia: "Lúc tiểu sinh nhìn thấy pháo hoa sáng lạn, trước mắt chỉ có bầu trời đêm tĩnh mịch sau khi pháo hoa kết thúc, nhìn thấy muôn hoa khoe sắc, trước mắt cũng chỉ là đồ mi* hoa khô nhụy héo. Tất cả những cảnh đẹp, ở trong mắt tiểu sinh chẳng qua đều còn là tàn cảnh"

(Đồ mi: Một loại hoa hoa thuộc hoa tường vi. Trong văn học thường được ẩn dụ cho thanh xuân đã qua của thiếu nữ, cũng mang nghĩa là đoạn kết của một đoạn tình ái, thời khắc tươi đẹp nhất của cuộc đời sắp đi đến hồi kết, tình cảm khắc cốt ghi tâm nhất sắp mất đi, ở trong mắt người xưa chính là mỹ lệ cùng diệt vong hòa quyện lại với nhau)

Cho nên, mỗi lần y đều nhắc nhở chính mình, Đại Thiên Cẩu cho y, chẳng qua chỉ là thêm một lần phản bội cùng vứt bỏ nữa, xa hơn nữa, nếu như y không đoán lầm, vô cùng có khả năng hắn còn mang đến cả tử vong.

Y đã sớm nhìn thấu vận mệnh hỗn độn sau này, sao còn có dũng khí nghênh đón những tàn khốc sau khi ánh sáng rực rỡ qua đi, cần gì phải tự tìm nhiều phiền não cho chính mình?

Còn chưa đợi y suy nghĩ thêm, đã thấy xa xa có một bóng người đạp lên ánh trăng mà đến, vẻ mặt Yêu Hồ thay đổi trong chớp mắt, trở về vẻ bình thường như lúc trước

Bọn họ là yêu quái, ngũ giác nhạy bén, lập tức nhận ra được kẻ đến là một tiểu yêu trong hồ tộc. Yêu Hồ nhíu mày, lúc này vậy mà chủ động kéo tay Đại Thiên Cẩu chuẩn bị rời đi, một vẻ rõ ràng không muốn vướng víu gì với đồng tộc

Cả tộc đều không muốn gặp y, nếu còn ở lại chỗ này chẳng khác nào tự tìm chuyện phiền não cả.

Y có ý né tránh, nhưng đúng lúc vị kia lại xông tới chỗ hai người

Thấy Yêu Hồ muốn đi, vội vàng cao giọng hô: "Ta còn đang nghĩ là kẻ nào mà nửa đêm rồi còn loanh quanh ở Thanh Khâu, hóa ra là hai tên phản đồ của hồ tộc ở chỗ này yêu đương vụng trộm"

Nét mặt Yêu Hồ có chút khó chịu, mùi rượu nồng nặc trên người tên đồng tộc này khiến y đau đầu

Nếu như trước kia, y đã sớm xắn tay áo lên đập tên này, nhưng hiện nay quan hệ của y cùng các trưởng lão vốn đang căng thẳng, thực sự không muốn sinh ra thêm nhiều rắc rối nữa, chí có thể cúi đầu dắt tay Đại Thiên Cẩu, nghĩ xem làm thế nào để dẫn người đi

Tên kia lại ỷ vào men say, không chịu buông tha: "Lúc trước ta đã nói với trưởng lão hai người các ngươi tro tàn lại cháy, trưởng lão còn không tin! Lần này mới bị ta bắt tại trận"

Thấy Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu không lên tiếng, nghĩ là lời mình nói khiến hai người bọn họ chột dạ, càng nói càng hăng:

- Nếu không phải hai ngươi lại hòa hảo lần nữa, làm sao có chuyện vào lúc cả hồ tộc bao vây chỗ hắn ngươi lại ngăn cản mọi người... Còn nói cái gì ngươi có cách lấy lại bí bảo, tránh cho hồ tộc thương vong, ta nhổ vào!

Một tay hắn chống hông, một tay chỉ vào Yêu Hồ hùng hùng hổ hổ nói:

- Rõ ràng trực tiếp bao vây xông vào càng thống khoái hơn, ngươi lại nói nhảm trước mặt trưởng lão, không có việc gì tự nhiên thương xót hai đứa nhỏ trong viện... Nếu không phải vì ngươi, bọn chúng đã sớm vào bụng! Nhờ công lao to lớn của ngươi, khiến tộc nhân uổng công đợi mấy tháng - Hắn nói không chút kiêng kị, không để ý ánh mắt của Đại Thiên Cẩu càng lúc càng lạnh như băng - Đừng cho là ta không biết, năm đó hắn có thể thành công chạy khỏi hồ tộc, còn không phải là bởi vì ngươi cố tình cho đi...

Vừa dứt lời, Yêu Hồ ra tay còn nhanh hơn Đại Thiên Cẩu, vung quạt đánh ra một lưỡi đao gió

Nhìn tên đồng tộc đã bất tỉnh nằm dưới đất, Yêu Hồ mặt không đổi sắc, ý cười vẫn như cũ: "Trời không còn sớm nữa, chúng ta về thôi"

Đại Thiên Cẩu vốn định hỏi Yêu Hồ những lời lúc nãy nghe được có phải thật không, nhưng lúc này cũng không tiện hỏi nhiều, lại thấy bộ dạng Yêu Hồ cậy mạnh như vậy, trong lòng vừa yêu thương vừa áy náy, chỉ muốn ôm người vào lòng ôn nhu dỗ dành.

Chẳng qua là hiện nay dưới đất còn một hồ yêu không biết sống chết nằm đó, Đại Thiên Cẩu cũng biết nơi này không hợp vuốt ve an ủi người ta, liền đi theo Yêu Hồ trở về tiểu viện quen thuộc của hai người

2

Trở lại trong phòng, tay trái Yêu Hồ vung lên, nến trong phòng tất thảy đều được thắp sáng, đuổi đi u ám trong phòng

Yêu Hồ cởi giày, giang tay giang chân nằm trên giường than thở: "Hôm nay đúng là mệt chết tiểu sinh rồi."

Y len lén nhìn Đại Thiên Cẩu, hắc vũ đại yêu đứng bên giường, không nói gì. Yêu Hồ biết hắn có chuyện muốn hỏi, vốn định trực tiếp giả bộ ngủ gạt hắn cho qua chuyện, nhưng lúc Đại Thiên Cẩu thật sự mở miệng định hỏi, y lại không nhịn được mà mở mắt quan sát vẻ mặt hắn.

Đại Thiên Cẩu hỏi: "Hôm nay lời tên kia nói..."

Yêu Hồ thầm chậc lưỡi, chỉ ậm ừ đáp: "Người ngoài nói, không thể dễ dàng cả tin được"

Nghe vậy, Đại Thiên Cẩu gật đầu, không nói tin cũng không nói không tin, chỉ cởi bỏ áo ngoài của mình tới bên cạnh giường. Yêu Hồ theo thói quen dịch sang bên cạnh một chút, chừa lại chỗ trống cho hắn

Hắc vũ đại yêu thấy vậy khẽ cười vài tiếng, ôm người vào lòng, đương nhiên cũng nghỉ ngơi. Trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng nghĩ, mỗi ngày đều phải đi chợ mua mứt quả thì thực phiền phức, không bằng học cách tự làm món này luôn.

Đồng sàng dị mộng, Yêu Hồ lúc này lại bởi vì chuyện hôm nay mà trằn trọc khó ngủ, chỉ có thể mở mắt trân trân nằm trong vòng tay Đại Thiên Cẩu, nhìn sắc trời đã trở sáng bên ngoài, trong lòng đã có quyết định, chậm rãi nhắm mắt.

Người sống trên đời, không tránh được sinh lão bệnh tử, trăm hoa đua nở trong một mùa, khó tránh khỏi mùa xuân sinh sôi mùa hạ tàn úa, đây chính là đạo lý của thiên địa, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi. Nếu sợ hãi đồ mi hoa úa tàn, chi bằng chẳng bao giờ để cho hoa nở

3

Nếu là vài chục năm trước, có lẽ Yêu Hồ còn có thể mạnh miệng nói mấy lời "Hữu tình ẩm thủy bão", còn dám nghênh ngang kiêu ngạo mắng chửi trời xanh bất công, còn dám tin tưởng vào thiên trường địa cửu.

(Hữu tình ẩm thủy bão: Có tình uống nước cũng đủ no)

Nhưng những chuyện đã xảy ra, y đã nhìn thấy rất nhiều, đã trải qua rất nhiều, năm tháng đã dạy cho y rằng "Tình thâm không lâu bền"

Cho dù là tảng đá ven đường bị búa đập vào cũng sẽ bể thành vài khối, tuy không phải hạng người lương thiện gì, nhưng trong lồng ngực cũng có một trái tim làm bằng máu thịt, cũng sẽ biết thống khổ khi tình cảm chân thành bị phản bội, cũng chịu đựng qua những đêm dài tịch liêu khổ sở.

Đại Thiên Cẩu tựa như một cây gai cắm trong tim y, nhổ xuống sẽ đau, nhưng không nhổ đi lại càng đau.

Vì vậy, ở nơi này vào một đêm cuối hè, Yêu Hồ kiên quyết ép mình làm ra quyết định.

Ngày hôm sau, khi Yêu Hồ tỉnh lại đúng lúc nhìn thấy Đại Thiên Cẩu mua mứt quả về, dáng vẻ của nam nhân thật buồn cười, tay trái tay phải cầm một đống mứt quả lớn, bao mứt quả đỏ tươi sặc sỡ, trông chẳng ăn khớp chút nào với khuôn mặt băng sơn của hắn.

Yêu Hồ nhận lấy mứt quả, ăn một miếng, thờ ơ nói: "Ngươi đi tới Vô Tướng Giản một chuyến, chị cả nói ở đó có Hàn Chi Hoa nở rộ, tiểu sinh có một phương thuốc, cần dùng Hàn Chi Hoa làm nguyên liệu"

Đại Thiên Cẩu chải tóc cho y, đáp ứng: "Được"

Yêu Hồ cũng không nghĩ Đại Thiên Cẩu đồng ý dễ dàng như vậy, bất chợt cảm thấy bản thân ngược lại có chút chột dạ, quanh co nửa ngày mới bồi thêm một câu: "Đợi lát nữa tiểu sinh thu thập hành lý cho ngươi"

Đại Thiên Cẩu lại đáp một tiếng "Được"

4

Kỳ thực Đại Thiên Cẩu cũng chẳng có bao nhiêu hành lý, Yêu Hồ lại sắp xếp tỉ mỉ lạ thường, cho dù chỉ có một bộ xiêm y cũng bị y gấp đi gấp lại, tới lúc Đại Thiên Cẩu ở bên cạnh cũng phải ho nhẹ nhắc nhở: "Ngươi gấp chừng ba mươi lần rồi"

Yêu Hồ nghe vậy, hồn bay phách lạc đáp một tiếng, cuối cùng cũng buông tha cho bộ xiêm y đó. Y tiễn Đại Thiên Cẩu ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng kia, cuối cùng Yêu Hồ cũng không nhịn được gọi một tiếng: "Đại Thiên Cẩu!"

Hắc vũ đại yêu quay đầu nhìn y

Yêu Hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: "Trên đường cẩn thận"

Đại Thiên Cẩu cười cười với y, xoay người rời đi.

Yêu Hồ cứ đứng đó như trời trồng, nhìn bóng dáng nọ càng lúc càng nhỏ dần tới lúc biến mất hẳn cũng không quay về, mà vẫn chỉ đứng mãi ngoài cửa trọn một ngày.

Lại một vòng trăng treo trên ngọn cây, Tam Vỹ Hồ chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng Yêu Hồ, vẻ mặt nữ tử nghiêm túc nhìn bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ của em trai mình

- Vô Tướng Giản chỉ toàn là cây khô cỏ khô, Hàn Chi Hoa cũng không mọc ở đó

- Ừm

- Vô Tướng Giản tràn ngập quỷ khí, nuốt yêu quái làm thức ăn

- Ừm

Tam Vỹ Hồ nhướn mày hỏi: "Ngươi muốn giết Đại Thiên Cẩu sao?"

Chuyện này đúng là quá mức khôi hài, trong lòng nàng biết rõ Đại Thiên Cẩu quan trọng với Yêu Hồ tới mức nào

Thế nhưng đợi một lúc lâu, Tam Vỹ Hồ đợi được, vẫn chỉ là một tiếng "Ừm" hời hợt