Sơn hà huyền thiên thu nguyệt, phàm trần kháp mai tử vũ
- ---------------------------------------
Thỉnh thoảng Yêu Hồ sẽ đi tản bộ trong núi cùng Đại Thiên Cẩu.
Trong rừng vừa có cơn mưa lớn qua đi, gió núi mang theo hơi đất ẩm ướt thổi qua, xua đi cảm giác oi bức, ánh nắng sáng tỏ chiếu xuống tán cây, nước mưa xuôi theo lá nhỏ xuống từ ngọn cây. Yêu Hồ dứt khoát bẻ hai cây lá sen to làm dù che trên đầu hai người, vừa che nắng vừa tránh nước rơi xuống tóc
Đại Thiên Cẩu theo thói quen muốn dắt tay Yêu Hồ, lại bị y cực kì ghét bỏ buông ra
- Nóng
Yêu Hồ lườm Đại Thiên Cẩu, kéo cổ áo ra một chút, cầm quạt quạt mát. Đại Thiên Cẩu cũng không ép, lẳng lặng đi cạnh y, thỉnh thoảng lại lén quay sang nhìn Yêu Hồ.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, hai người đi tới bờ suối mà thời thiếu niên rất thường hay đến.
Dù Đại Thiên Cẩu mất ký ức, nhưng dường như vẫn có cảm ứng, quan sát cảnh vật xung quanh, hiếm thấy mà gật đầu với vẻ thoải mái hỏi: "Nơi này rất tốt, trước đây chúng ta đã từng tới đây chưa?"
Yêu Hồ không buồn ngẩng đầu lên, đáp qua loa: "Ngươi đoán xem"
Hắn bật cười, đáp: "Cho dù hồi trước từng tới hay chưa, hiện tại cũng đã tới rồi"
Yêu Hồ đáp một tiếng, đầu ngón tay vuốt qua vỏ cây cổ thụ thô ráp bên cạnh, ở một góc thấp dưới thân cây, có vài vết khắc
Y thở dài một tiếng nhỏ tới gần như không thể nghe thấy, ngồi xuống tựa vào thân cây, nhìn Đại Thiên Cẩu thổi sáo phía xa bên dòng suối, mắt sáng như ánh sao, sống mũi cao thẳng, trong mắt hàm chứa thâm tình ôn nhu. Ngón tay như ngọc nhấn nhá trên lỗ sáo, nhai trưng hàm cung, phiếm thương lưu vũ, toại nhập vân diểu*
(Nhai trưng hàm cung, phiếm thương lưu vũ, toại nhập vân diểu (嚼徵含宫,泛商流羽,一声云杪): Trích từ bài Thủy long ngâm·tặng Triệu hối chi thổi sáo hầu nhi trong bộ Tô Đông Pha toàn tập của Tô Thức, đoạn này ý chỉ tiếng sáo tuyệt diệu lưu sướng, cao vút trong mây. Chi tiết có thể tra Baidu)
Yêu Hồ không khỏi có chút hứng thú, lười biếng hỏi: "Khúc này có tên không?"
Đại Thiên Cẩu buông sáo, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là có, nhưng ta không còn nhớ nữa. Nếu ngươi nguyện ý thì hãy đặt cho nó một cái tên đi"
Yêu Hồ cười nhạt, nhắm mắt tựa vào thân cây không đáp
Một lúc lâu sau, Đại Thiên Cẩu lại thổi một khúc, vẫn là một khúc cũ, thanh âm rung động lòng người.
Yêu Hồ mở mắt, vẻ mặt thản nhiên nói: "Gọi là "Đoạn tương tư" đi, ngươi thấy sao?"
Trong một thoáng, trời chiều in dấu lại bóng dáng thiếu niên nay đã trưởng thành. Cây cổ thụ hồi nhỏ không với tới nổi bây giờ cũng chỉ tới vậy, nhón chân là có thể hái xuống lá non, cây nhỏ ngày đó trồng xuống nay đã cao vút như đắp, hoa trên núi rực rỡ sắc màu diễm lệ, cũng không phải chỉ là một đóa hoa giống như năm ấy nhìn thấy. Tuổi tác yêu quái rất dài, thời gian khoan dung với bọn họ rất nhiều, tuy nhiên cũng cần lấy lại chút trả giá, cho họ quen nhau biết nhau, yêu nhau mến mộ nhau, nhưng lại không chịu ban cho một chữ ở bên nhau
Đoạn tương tư, đoản tương tư
Trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực*
Chữ "đoạn" là ý gì, e rằng ngay cả Yêu Hồ cũng không nói rõ được
(Trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực, tảo tri như thử bán nhân tâm, hà như đương sơ mạc tương thức: Trích từ ca khúc Thu Phong Từ, thể hiện và phổ nhạc bởi Đới Thuyên, nguyên gốc bài này bắt nguồn bài thơ cùng tên của Lý Bạch (ai thích nhạc cổ phong của Trung thì có thể tìm nghe thử).
Cả đoạn này ý chỉ nỗi khổ tương tư, mãi vẫn tương tư mãi vẫn nhớ nhung, tương tư ngắn ngủi nhưng lại không thể ngừng lại, sớm biết trong lòng cứ mãi bị trói buộc như vậy, thà rằng lúc trước đừng quen biết nhau)
2
Sau giờ trưa dễ mệt mỏi, Yêu Hồ gối đầu mơ màng ngủ mất, bay vào một giấc mộng.
Ảo mộng như huyền diệu, không biết là đang say trong giấc mơ đẹp của mình hay người. Sau khi tỉnh lại thấy mình vẫn còn ở chốn cũ, tựa như những quanh co chìm nổi đều chỉ là ác mộng, ác mộng qua đi, y vẫn chỉ là một thi lang* nhàn nhã thưởng thức phong nguyệt, mà không phải thực sự trải qua nỗi buồn tang thương khi ly biệt.
(*thi lang: người làm thơ)
Mà tới lúc Yêu Hồ thật sự tỉnh dậy, mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, ráng chiều đỏ rực khắp trời, xung quanh loáng thoáng có tiếng quạ kêu. Tên thổi sáo kia không biết đã biến mất từ lúc nào, Yêu Hồ thoáng nhìn sắc trời, cũng không đi tìm, chỉ cúi đầu lấy ra cây quạt bằng ngọc của mình, đưa tay nghịch tua rua móc trên chuôi quạt.
Y cứ chờ ở đó một lúc lâu, lâu tới mức y cho rằng đây chẳng qua lại là một lần chờ đợi bị người ta ruồng bỏ như trước đây.
Yêu Hồ đứng dậy, nhìn cánh rừng trống trải, không biết đang nói với ai:
"Không chờ nữa"
Rừng cây Thanh Khâu im lặng như tờ
Trả lời y, chỉ có tiếng chim hót vang
3
Yêu Hồ quay lưng đi chưa được quá xa, đã nhận thấy có người từ hướng đông nam đang tới gần. Y lạnh lùng nhìn hắc vũ đại yêu chui ra từ lùm cây nhỏ phía trước, lúc này hắn có chút chật vật, tóc còn dính vài cọng cỏ xanh.
Đại Thiên Cẩu nhìn ánh mắt phức tạp của Yêu Hồ, tự biết lần này mình gây họa, yếu ớt ngập ngừng nói:
- Ta nhớ lại ngươi thích ăn mứt quả, thấy ngươi ngủ say, nên tới thành Bình An mua cho ngươi vài xâu - Còn chưa dứt lời, Đại Thiên Cẩu cầm một bao trong suốt đựng mứt quả bọc đường, như dâng báu vật mà đưa tới trước mặt Yêu Hồ.
Yêu Hồ không hề liếc nhìn tới mấy chuỗi mứt quả, chỉ nhìn chằm chằm Đại Thiên Cẩu: "Ngươi nhớ được đường tới thành Bình An?"
Đại Thiên Cẩu có chút ngại ngùng sờ gáy
- Lúc đi vẫn nhớ rõ, nhưng lúc về lại lạc đường. Ta vòng vo trong rừng một lúc, may là gặp được ngươi
Hắn vô cùng thông minh, tránh đụng tới chuyện vì sao Yêu Hồ lại ở chỗ này, mà không phải chỗ lúc nãy y vẫn ở.
Yêu Hồ dời mắt, hung dữ nói: "Tiểu sinh còn tưởng ngươi lại bỏ đi... nói chung sau này đừng làm loạn nữa"
Nói xong tự mình quay về, cũng không thèm nhận lấy mứt quả trên tay Đại Thiên Cẩu.
Đại Thiên Cẩu nhìn mấy quả sơn trà đo đỏ, lại nhìn bóng lưng của Yêu Hồ đi đằng trước, vội vàng đuổi theo, dứt khoát dúi bao mứt quả vào tay Yêu Hồ
Yêu Hồ nhíu mày, đang muốn nổi giận, lại bị Đại Thiên Cẩu ôm vào lòng. Y thử giãy ra thì Đại Thiên Cẩu lại ôm càng chặt hơn
- Ta chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ ngươi, chưa từng
Nghe vậy, thân thể Yêu Hồ run lên, không giãy giụa nữa, mặc hắn ôm mình. Giọng nói kia thân thuộc như vậy... nếu không phải Đại Thiên Cẩu đến đường còn không nhớ rõ, Yêu Hồ gần như cho rằng hắn đã khôi phục ký ức.
Đại Thiên Cẩu thấy Yêu Hồ không đáp, lại nói lại lần nữa, còn hỏi: "Ngươi có nghe thấy không?"
Y nghe thấy, đương nhiên là nghe thấy
Y nghe được rõ ràng câu nói kia, cũng nghe thấy tiếng trái tim đập rộn trong lồng ngực của Đại Thiên Cẩu
Thế nhưng nếu lời này là thật, vậy tất cả những chuyện trước đây là vì sao?
4
Từ sau hôm đó, thái độ của Yêu Hồ với Đại Thiên Cẩu chuyển biến tốt lên hẳn, tuy vẫn duy trì xa cách, nhưng không còn châm chọc khiêu khích nữa.
Mấy ngày trước Tam Vỹ Hồ vẫn còn lo lắng, lại tới mấy lần, thấy Đại Thiên Cẩu làm gì cũng nhường nhịn Yêu Hồ, cuối cùng đành thở dài, dặn dò vài câu rồi cũng để hai người tùy ý với nhau.
Một buổi sáng nào đó, Yêu Hồ vốn quen ngủ nướng lại dậy thật sớm, rửa mặt thay y phục, nói là muốn ra ngoài một chuyến.
Đại Thiên Cẩu hỏi y đi đâu, Yêu Hồ liếc nhìn hắn, thờ ơ đáp: "Cát Nguyên"
- Cát Nguyên... đó là nơi nào?
- Là một nơi có rất nhiều mỹ nhân ngực bự
Yêu Hồ cười tủm tỉm gỡ tay Đại Thiên Cẩu đang liều chết túm lấy ống tay áo của mình ra: "Ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà, muộn nhất là ngày mai tiểu sinh sẽ về"
Lúc này Đại Thiên Cẩu không thể không thỏa hiệp nói: "Ta đi cùng ngươi"
Yêu Hồ nhướn mày hỏi: "Ngươi thế mà cũng thích ngực bự à?"
Đại Thiên Cẩu biết rõ không đấu võ mồm lại được Yêu Hồ, chỉ khăng khăng nắm chặt tay y: "Ngươi là của ta"
Yêu Hồ bật cười, cảm thấy sau khi Đại Thiên Cẩu mất trí nhớ nhưng tính xấu trước đây vẫn không đổi thì thôi đi, sao mà vẫn ngang ngược như vậy chứ. Vì vậy hai người lại cò kè mặc cả mãi tới tận giữa trưa, Yêu Hồ cuối cùng vẫn đồng ý mang theo Đại Thiên Cẩu đi tới Cát Nguyên
Còn sau khi tới Cát Nguyên, Yêu Hồ lại không tới sương phòng của hoa khôi như trước đây, trái lại đi tới gian phòng của du nữ cấp thấp nhất.
Nói là gian phòng, kỳ thực chỉ có một tấm phản lớn mà đám nữ tử cùng ở chung mà thôi, may mà các du nữ khác lúc này đã đi xem hoa khôi mới trang điểm, bọn họ mới có cơ hội để nói chuyện.
Yêu Hồ vừa vào trong phòng, nhìn thấy nữ nhân mang nửa khuôn mặt tràn đầy vết trầy, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có hối hận không?
5
Cách đây vài ngày vẫn là thiếu nữ mặc áo gấm, lúc này lại mặc vải bố áo ráp, khuôn mặt bị hủy dung giống như quỷ mị, sắc mặt tái nhợt, trên cổ có một vết thương dài tím xanh. Nhìn thấy Yêu Hồ, nàng chỉ ngọt ngào cười giống như trước đây, pha trà cho bọn họ.
Đối với vấn đề Yêu Hồ hỏi, nàng lại né tránh không đáp.
Yêu Hồ nhìn lá trà trong chén nói: "Lúc tiểu sinh tới đây nghe các nàng nói, có một vị hoa khôi tự chuộc thân đi tìm tình lang"
- Thiếp còn nghe nói, chưa được vài ngày hoa khôi đã tự trở về, trên người không còn một xu thì thôi, còn bị hủy dung, ngay cả làm du nữ hạ đẳng nhất cũng không xứng, cũng may nàng có quan hệ không tệ với tú bà, mới có thể ở lại Cát Nguyên - Nàng cười nhạt nói, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Đại Thiên Cẩu ở một bên - Nhưng mà vị công tử này trông có vẻ lạ mặt
Yêu Hồ nhìn những vết sẹo dày đặc trên mặt thiếu nữ: "Cho nên, ngươi tự làm mặt của ngươi bị thương?"
Ánh mắt nàng buồn bã, đầu ngón tay chạm vào những vết thương dữ tợn đã kết vảy: "Là thiếp tự cầm cây trâm rạch lên"
Ngày ấy nàng dùng số tiền tích góp suốt nhiều năm đi chuộc thân, đi tìm người yêu, ai biết trong ánh mắt đầu tiên của nam nhân đó lúc nhìn thấy nàng, lại tràn ngập vẻ khó xử.
- Hắn nói, hắn phải lấy vợ rồi. Nhưng sẽ đáp ứng ta, để ta làm thiếp thất của hắn. Dung mạo tân nương của hắn rất bình thường, hắn nói, như vậy là đủ rồi, không cần quá xinh đẹp. Hắn nói, nữ tử quá xinh đẹp thường không phải là người trong sạch, về sau cũng sẽ đưa tới mối họa cho gia tộc
- Vì vậy thiếp không cần xinh đẹp nữa, liền dùng cây trâm rạch nát mặt mình
Nàng vẫn mỉm cười kể lại, nhưng nụ cười lúc này đã trở nên biến dạng
- Hắn nói lời này cũng đúng, ta quả thực sinh ra trong gia đình không tốt, đã từ rất lâu rồi không còn là người trong sạch gì. Sau đó, người yêu của ta nói, nếu hắn cưới ta, sẽ làm ô uế cửa nhà hắn
- Người yêu của ta, chỉ duy có lúc da thịt tương thân mới không lo lắng cửa nhà của hắn
- Thuở nhỏ nhà nghèo, chưa được mười tuổi ta đã bị người cha ham mê cờ bạc bán tới nơi này, chưa bao giờ ta được lựa chọn. Ta có thể bỏ đi nhan sắc, nhưng không có cách nào thay đổi được quá khứ. Đạo lý đơn giản như vậy, mà người yêu của ta hết lần này tới lần khác đều không hiểu
- Nhưng nhiều ngày qua, ta đã suy nghĩ thật kĩ, có lẽ hắn hiểu, so với bất kì kẻ nào khác, hắn còn hiểu đạo lý này hơn.
- Vì người yêu ta rõ ràng không yêu ta, nên mới nhiều lần tìm cớ để qua loa với ta như vậy
Yêu Hồ nghe tới đây, uống một ngụm trà nói: "Trước khi tới đây tiểu sinh còn nghe nói, có một cậu ấm nhà giàu tối hôm qua bị quỷ moi tim mổ bụng, chết ở đầu đường"
Nữ tử mặt không đổi sắc cười nói: "Người ta đồn rằng tim người rất tốt cho nữ quỷ treo cổ ăn. Nhưng mà trái tim của người yêu ta quá cứng rắn, mất một canh giờ mà chỉ nuốt được vào bụng, thiếp nghĩ, đáng nhẽ nên nấu lên một chút ăn mới ngon"
Gương đồng trên bàn trang điểm chỉ có bóng của hai người Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu, Yêu Hồ thở dài, như vừa tiếc nuối, vừa bất đắc dĩ: "Tiểu sinh nên cáo từ rồi"
Nữ tử cũng tiếc nuối nói: "Sao không ở lại qua đêm? Hôm nay tân hoa khôi dạo phố, phô trương náo nhiệt rất lớn. Thường ngày không phải ngươi thích đọc truyện sao, hôm nay lại có diễn kịch, sao phải vội đi"
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh
Quả thực Yêu Hồ có một phòng riêng để y sử dụng dài ngày tại Cát Nguyên.
Cuối cùng, nàng hỏi Yêu Hồ một vấn đề.
- Ngươi sẽ ăn tim của vị công tử bên cạnh sao?
Yêu Hồ nhìn nàng một cái, nhẹ giọng đáp:
- Sẽ không
6
Yêu Hồ dẫn Đại Thiên Cẩu trở về phòng, lúc này đêm đã buông xuống, đèn đuốc được thắp lên, người hầu cơ trí mang rượu tới cho hai người họ.
Tối nay hoa khôi dạo phố, cực kì náo nhiệt. Yêu Hồ tựa vào bệ cửa sổ, nhìn cảnh ồn ào huyên náo bên ngoài, tân khách ngồi đông nghịt dưới sân khấu diễn kịch, đào hát trên sân khấu xướng một khúc: "Bởi đã hết duyên, không còn thấy nhau, rõ ràng tính bạc, lại hối hận đã đa tình. Huyễn chân bì nang, thiên thị si cốt. Chúng sinh tầm thường, sinh mệnh trống rỗng. Hiểu sự đời, mà lại toan tính với cuộc đời, nghĩ xem có đau đớn không! Sống không nổi, nhưng chết đi, lại chỉ còn là một cỗ quan tài mục nát"
Hay cho câu "Sống không nổi, nhưng chết đi, lại chỉ còn là một cỗ quan tài mục nát"
Yêu Hồ cười tự giễu, lại uống vài ly rượu. Đại Thiên Cẩu vốn không muốn cho y uống rượu, nhưng nhìn ra tâm trạng y lúc này không tốt, liền uống hết ly này ly nọ cùng Yêu Hồ.
Đợi tới lúc màn kịch trên đài chấm dứt, Yêu Hồ mới quay đầu vào trong phòng, lại thấy Đại Thiên Cẩu ngồi bên cạnh lúc này ướt đẫm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, khuôn mặt ẩn nhẫn. Giờ y mới nhớ ra, rượu trong Cát Nguyên có thêm hiệu quả kích tình. Hồ tộc trời sinh phóng đãng, sớm đã miễn dịch với tác dụng của những loại thuốc đó, còn đối với Đại Thiên Cẩu đã từng bị trúng độc tình mà nói thì...
Yêu Hồ có chút chột dạ nuốt nước miếng một cái, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Đại Thiên Cẩu nắm lấy tay đặt lên nơi đã căng phồng dưới thân, lòng bàn tay Đại Thiên Cẩu nóng bừng, nơi bị chạm vào cách một lớp vải vóc cũng vô cùng nóng hổi.
Yêu Hồ giương mắt, nhìn đôi mắt đã bị nhuốm tình dục của người kia, bên tai là giọng khàn khàn của Đại Thiên Cẩu: