[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 24

Đệ nhị thập tứ thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ nướng thịt xiên.

-

Sư tỷ đã sớm chờ ngoài cửa, thấy ta về hai mắt liền lóe sáng, cái gì cũng không thèm để ý, chào đón ta bằng một cái ôm: "Ngươi cuối cùng cũng về rồi"

Thân thể mềm mại trong ngực, hai tay ta xách đủ thứ không có cách nào đẩy người ra được, chỉ có thể làm một vẻ mặt đau thương: Xong đời, sắc ma này cuối cùng cũng hạ thủ với tiểu sư đệ như hoa như ngọc đây mà

Trái lại sư tỷ mang vẻ mặt hớn hở, vẫn chìm trong chuyện vui của bản thân: "Lúc ngươi xuống núi, ta nói chuyện đó với sư phụ, sư phụ chẳng những đồng ý, còn dặn ta phải chú ý an toàn"

Ta nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau khi phản ứng được là chuyện gì cũng thấy mừng thay sư tỷ, cười nói: "Chúc mừng sư tỷ"

Sau khi từ ngôi nhà bị ám kia về, tâm tình của sư tỷ thay đổi, không còn sợ hãi đối với quá khứ nữa. Hôm qua sư tỷ lén bàn bạc với ta, nói muốn trở về nhà cũ thắp cho cha mẹ nén hương.

Nghe ta nói, hai bên má sư tỷ hiện ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, lớn tiếng ừ một cái, mặt mày lộ rõ sự vui vẻ không thể che giấu, vậy mà còn làm giá, giả bộ tức giận định tới nhéo tai ta: "Vậy ngươi còn bần thần đứng ở cửa làm gì? Mau mau đem nguyên liệu nấu ăn vào chuẩn bị cho tốt, buổi chiều bổn cô nương còn phải về nhà!"

Ta ôm một đống đồ đạc né người sang một bên, hung hiểm thoát khỏi ma trảo của sư tỷ, cà lơ phất phơ đáp: "Tuân mệnh "

Hai người chúng ta vừa đùa giỡn vừa trở về, về tới nơi đã thấy cây hoa hạnh trong viện đã có đầy tàn hồng rụng dưới đất, mới chợt nhận ra vậy mà đã cuối xuân sang đầu hè. Từ lúc sư phụ nhặt Yêu Hồ về tới giờ đã qua gần nửa năm, trong khoảng thời gian này cũng coi như đã trải qua đủ loại thăng trầm, mà tới nay có thể đạt được an ổn viên mãn, kể ra cũng không dễ.

Cánh hoa mềm mại bay tán loạn, sư tỷ nhìn một cánh hoa hạnh rơi xuống lòng bàn tay mình, đột nhiên nói một câu: "Cây hoa hạnh này cũng tới lúc tàn rồi"

Không nghĩ tới sư tỷ cá tính mạnh mẽ như vậy mà cũng có lúc đa sầu đa cảm, ta liếc nhìn sư tỷ, vắt óc nghĩ nên nói gì để xoa dịu nàng, cuối cùng chỉ đành không mặn không nhạt đáp một câu:

- Dù sao mùa hè cũng phải đến

Không ngờ, vẻ u sầu tiếc xuân trên mặt sư tỷ tan đi, ý cười dần dần dâng lên, mang theo sự ngây thơ đặc hữu của thiếu nữ:

- Mùa hè năm nay nhất định rất náo nhiệt, chúng ta kêu sư phụ dắt chúng ta cùng tiểu hồ ly xuống núi ngắm lễ hội pháo hoa thế nào?

- Được đó

2

Nửa canh giờ sau, ta và sư tỷ đã đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch cắt miếng, còn dùng mấy que trúc xiên vào, nhìn qua cũng coi như ra hình ra dạng, chuyên nghiệp y như người ta bán thịt xiên nướng than dưới chân núi.

Sư tỷ vung tay, bảo ta đi gọi hai đại nhân đang nhàn nhã ở thư phòng tới ăn. Ta mang vẻ mặt bi tráng y như tráng sĩ chặt cổ tay, vô cùng không tình nguyện bước tới, tới gần thư phòng lại thay đổi tư thế thành cong lưng nhón gót chân lén lút bước tới, dán lỗ tai trên cửa, rất sợ màn tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt còn chưa kết thúc. Nín thở nghe một lúc lâu, thấy bên trong chẳng có tiếng gì, ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có.

Ta nhíu mày, nghĩ thầm chẳng nhẽ hai người này sau khi tuyên dâm lại nằm luôn dưới đất ngủ hay sao?

Ta cẩn thận dán vào ván cửa, tính nghe kĩ thêm một chút, trong lúc không để ý trọng tâm cơ thể nghiêng về một bên, toàn bộ sức nặng cơ thể đè vào cửa. Kết quả sau một hồi thiên địa xoay chuyển, cánh cửa bung ra làm ta ngã thẳng vào trong phòng

Lần này ngược lại ta nghe được rất rõ --- tiếng la hốt hoảng của ta cùng tiếng chói tai của đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan.

Ngay vào khoảnh khắc ngã vào trong phòng ta đã vội vàng nhắm tịt mắt lại, một là sợ nhìn thấy hình ảnh gì đó không phù hợp với thiếu nhi, hai là bản thân tự biết mình sắp chết tới nơi, tiếng đồ sứ rơi vỡ kia chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Giờ thì hay rồi, sư phụ kiểu gì cũng không tha cho ta, ta không chỉ quấy rầy bọn họ, còn làm bể một món đồ sứ của sư phụ. Đồ trong phòng này không giống như các đồ vật bình thường khác, ngay cả một hòn đá trong phòng của sư phụ cũng có thể là thiên ngoại phi thạch, càng đừng nói đến đồ sứ nhìn sao cũng thấy quý giá

Ta vừa nhắm chặt mắt vừa đoán lúc nãy bị rơi vỡ là thượng cổ pháp khí khai thiên bích địa gì. Tuy đây không phải lần đầu ta làm vỡ pháp khí, cũng biết trừ hộp gỗ kia sư phụ chẳng để tâm đến mấy món đồ khác, nhưng ta cứ cảm thấy từ sau khi Yêu Hồ tới sư phụ không thoải mái với ta lắm.

Ôm nội tâm bi thương chờ sư phụ trách mắng, nhưng chờ không thấy, trái lại lại chờ được một tiếng cười khẽ lười biếng, như vuốt mèo cào vào trái tim

Ta sợ hãi trợn mắt, chỉ thấy trong phòng chỉ có một mình Yêu Hồ nằm ngang trên ghế dài, ăn mặc hẳn hoi, chân nhỏ khoát lên tay vịn ghế, đung đưa vắt vẻo, quần dài bó lấy hai chân thon dài lại không làm mất đi đường nét mềm mại, bởi vì tư thế có chút xốc xếch làm cổ áo bị lệch lộ ra vết đỏ ám muội lưu lại trên da thịt trắng nõn như đang tuyên cáo quyền sở hữu.

Hồ ly hé nửa mắt nhìn ta, đôi mắt tràn ngập phong tình cùng mị ý khi tình dục qua đi, từ trên cao nhìn ta ngã chật vật dưới đất. Hô hấp ta nghẹn lại, vội vàng bò dậy từ dưới đất chỉnh trang lại quần áo, giả vờ trấn định hỏi: "Sư phụ đâu?"

- Nói là có việc tìm Seimei, đã đi từ sớm rồi - Y dừng một chút, dùng cánh tay nâng người nhỏm dậy nhìn sắc trời ngoài cửa, lại mở miệng nói - Chắc một lát nữa là về thôi

Ta cúi đầu đáp một tiếng, có chút mất tự nhiên, cuối cùng nhìn một đống mảnh nhỏ dưới đất tìm chuyện để nói, giả bộ thờ ơ hỏi:

- Ngươi có thể dùng yêu thuật khôi phục lại cái này không?

Y giễu cợt: "Sợ cái gì, Đại Thiên Cẩu còn chưa keo kiệt đến mức ngay cả một cái bình cũng không được làm vỡ. Ngươi đá mấy mảnh vỡ vào cái khe sau giá sách trong cùng kia không phải xong rồi sao"

- Nhưng vỡ rất đáng tiếc mà - Ta vô cùng kiên trì, lại khuyên y vài câu.

Hồ ly tựa như mất kiên nhẫn với ta, ngón trỏ vẽ vài đường trên không trung, vô số mảnh sứ từ mặt đất bay lên, tụ lại, lại biến thành một cái bình hoàn chỉnh.

- Khôi phục lại rất dễ, chỉ là vỡ rồi vẫn là vỡ rồi. Cho dù sau khi cưỡng ép sửa lại nhìn qua giống như chẳng khác gì lúc đầu, nhưng thực tế lại không phải như vậy... - Yêu Hồ lạnh giọng nói, ý cười đã sớm biến mất tăm, chỉ thấy y giật giật đầu ngón tay, bình sứ vừa mới khôi phục lần thứ hai vỡ tan, những mảnh nhỏ sắc bén lạnh lẽo tựa như vô số lưỡi dao đối diện với ta.

Thấy vẻ mặt ta ngưng trọng, tiểu hồ ly lại bật cười, cười đến mức khiến người khiếp sợ: "Nếu có một ngày yêu thuật mất tác dụng, lại vỡ tung lần nữa, chỉ sợ sẽ vô duyên vô cớ tự làm đứt tay mình mà thôi"

Ta nhìn mấy mảnh sứ càng lúc càng gần yết hầu của ta, không biết làm sao tự nhiên sinh ra dũng khí, không có lui lại phía sau, vẫn thẳng lưng đối diện với Yêu Hồ. Một lát sau, tiểu hồ ly hừ lạnh một tiếng, dời ánh mắt về cây quạt của mình, mấy mảnh sứ vỡ nát uy hiếp trước mặt ra rớt trở lại xuống mặt đất, tựa như chuyện vừa phát sinh lúc nãy chỉ là một giấc mộng.

Ta trầm mặc, dùng chân đẩy hết mấy mảnh vỡ vào khe tối giữa mặt đất với giá sách

3

Sau khi sư phụ trở về, vừa lúc ta đã dọn dẹp mặt đất sạch sẽ, lúc này Yêu Hồ mới dời mắt từ mặt quạt sang nhìn sư phụ, tiểu hồ ly lười biếng hỏi một câu: "Thế nào rồi?"

Nói xong lại vươn tay ra, tựa như cần sư phụ đỡ y dậy. Đại Thiên Cẩu đầu tiên là liếc mắt nhìn ta, rồi mới chậm rãi tới chỗ Yêu Hồ: "Không có gì"

Yêu Hồ vòng tay lên cổ Đại Thiên Cẩu, nhẹ nhàng nói câu đa tạ, muốn mượn lực đứng lên lại bị sư phụ nâng lấy xoay một vòng, đổi lại thành sư phụ thoải mái ngồi trên ghế, Yêu Hồ thì ngồi trên đùi sư phụ

Hai người đương nhiên lại liếc mắt đưa tình một hồi, Đại Thiên Cẩu hôn nhẹ vào tóc mai trên gò má Yêu Hồ, Yêu Hồ cũng vô cùng ngoan ngoãn dựa vào lòng Đại Thiên Cẩu, vô cùng ỷ lại.

- Hôm nay là ngày mười lăm à

- Ừ - Sư phụ bỗng lên tiếng - Đêm nay ta còn phải xuống núi một chuyến nữa

Yêu Hồ nhắm mắt lại không nói gì nữa, một lúc lâu sau mới ngước mắt đáp lại một câu "được", rời khỏi vòng tay sư phụ, khôi phục lại bộ dạng phấn chấn phong lưu của ngày thường

- Hai thầy trò các ngươi còn đứng sững sờ ở đó làm gì, không phải nói hôm nay đẹp trời muốn đi nướng thịt xiên ăn sao?

4

Sư phụ ta tâm đen cánh đen, ngay cả xâu thịt nướng ra cũng đen thui

Rõ ràng ngày thường luôn tỏ vẻ không ăn khói lửa nhân gian*, mà giờ tay cầm mấy xâu thịt nướng hết xâu này đến xâu khác không biết mệt

(*không ăn khói lửa nhân gian: Ý chỉ mấy người thanh cao thoát tục không nhiễm bụi trần)

Cái này gọi là gì? Bề ngoài cao lãnh nội tâm nhân thê sao?

Ngay cả mấy cuốn truyện giải trí sư tỷ thích đọc giờ còn chẳng thịnh hành viết như vậy nữa

Ba người chúng ta câm nín vây quanh mấy xâu thịt đen thùi không sót một mẩu kia hồi lâu, Yêu Hồ là người đầu tiên nhìn không nổi nữa, đoạt lấy xâu thịt mà sư phụ đang định hãm hại tiếp, ngồi xuống bên cạnh sư phụ

- Để tiểu sinh nướng đi

- Ừ - Sư phụ trước giờ vẫn rất hưởng thụ mỗi khi tiểu hồ ly chủ động thân cận

Rất nhanh có mùi thịt nướng tỏa ra, còn có tiếng lách tách của dầu bị nướng chảy ra, ta và sư tỷ nhìn chằm chằm thịt, sư phụ nhìn chằm chằm người nướng thịt, thầy trò cũng coi như hòa hợp

- Hôm qua ta mơ thấy ngươi - Sư phụ vén một lọn tóc mai lòa xòa của tiểu hồ ly ra sau - Mơ thấy ngươi làm Cát Nguyên hoa khôi

Giấc mộng này đúng là vô lý, nhưng Yêu Hồ lại gật đầu một cái nói: "Tiểu sinh đẹp như vậy, làm hoa khôi cũng đúng thôi"

Trọng điểm chú ý hoàn toàn sai rồi được không!

Sư phụ nói tiếp: "Ở trong mộng ngươi luôn mang mặt nạ, không chịu lộ mặt"

Yêu Hồ nhướn mày: "Giấc mộng này của đại nhân thật kì lạ, làm gì có quan khách nào sẽ thích hoa khôi không chịu lộ mặt?"

Sư phụ hôn nhẹ vào khóe môi tiểu hồ ly như chuồn chuồn lướt nước: "Có ta"

Tiểu hồ ly tròn mắt nhìn, cười khẽ nói: "Đại nhân lại lừa gạt tiểu sinh rồi"

Hai người kia càng lúc càng kề sát nhau, bầu không khí xung quanh càng lúc càng nhiệt liệt còn hơn cả đống lửa than trước mặt.

Ta lo lắng không thôi nhìn Yêu Hồ đang nướng thịt, rất sợ hai người này mải ve vãn nhau lại để cho thịt bị nướng khét. Sư tỷ ngồi một bên cười khanh khách bảo: "Sư đệ, chúng ta đi nghịch nước đi"

Vừa dứt lời, còn chưa đợi ta kịp phản bác lại đã lôi ta tới chỗ bờ sông, ta bi phẫn lên án với sư tỷ:

- Một miếng thịt! Một miếng thịt ta cũng chưa được ăn nữa!

Thiếu nữ vẫn vô cùng ung dung nhàn nhã, nói một câu làm ta ngậm miệng luôn: "Có sư phụ ở đó, ngươi vốn dĩ không ăn được thịt Yêu Hồ nướng"

Quả nhiên từ trước tới giờ sư tỷ vẫn là chỉ một lời đã nói chuẩn trọng tâm

5

"Hử"

Ta đem mấy xâu thịt đã nướng đưa cho tiểu hồ ly đang ngồi ngẩn người đối diện với đống tro than, Yêu Hồ nghi hoặc nhìn mấy xâu thịt, ta không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác giải thích: "Sư tỷ ở bên bờ sông lại đốt một đống lửa than nữa, chúng ta nướng ở bên đó"

Yêu Hồ như cười như không nhìn một đống xâu thịt nướng, cầm lên một chuỗi: "Thì ra là thế"

Ta ấp úng bảo y cầm hết lấy: "Ngươi ăn đi, chỗ này để riêng cho ngươi đấy. Sư phụ đâu rồi?"

- Chắc là về sân mang mứt quả tới. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu sinh còn tưởng ngươi cũng giống Đại Thiên Cẩu, sẽ không biết làm những thứ này - Yêu Hồ nhìn một bó lớn xâu thịt trên tay, nhẹ giọng nói

Ta lại nghĩ rằng y lo lắng thịt nướng ra mùi vị không ngon, vội vàng giải thích: "Không khó ăn đâu, sư tỷ dạy ta nướng, ta cũng rất gắng học, cũng ăn thử rồi, ngay cả sư tỷ cũng nói là ngon đó"

Ánh mắt Yêu Hồ ôn nhu, khóe môi ẩn chứa ý cười: "Biết là ngươi đã cố. Nhưng tiểu nha đầu không nói với ngươi, ngay cả mặt ngươi cũng bị khói hun đen thui sao"

- Á - Nghe vậy, ta vội vàng dùng tay lau, Yêu Hồ lại đặt thịt xiên ở một bên khẽ đè lại cổ tay ta

Ta khó hiểu nhìn y, y nhẹ nhàng giải thích: "Đừng có dùng tay lau, càng lau càng bẩn thêm rồi"

Dứt lời lại cầm mảnh vải vừa lau mặt cho ta, vừa lau vạt áo của ta. Lau xong, tiểu hồ ly lại nhìn đống tro tàn phía trước: "Lúc về nhớ bôi ít thuốc vào chỗ bị bỏng"

Ta rụt tay giấu vào trong ống tay áo, mà nghĩ lại, giấu cũng vô ích, dù sao y cũng biết rồi. Ta ủ rũ cúi đầu ngồi cạnh y, than ngắn thở dài: "Nướng thịt xiên đúng là một việc cần kỹ thuật"

Ta không biết lấy dũng khí từ đâu, một hơi nói hết mọi thứ trong lòng: "Đây là thứ tốt nhất ta có thể đưa cho ngươi rồi. Ta không có rất nhiều yêu thuật giống sư phụ, sư phụ có thể đùa giỡn chọc ngươi vui vẻ, có thể bảo hộ ngươi, còn ta chỉ có thể xuống núi mua mứt quả cho ngươi --- dù tiền vẫn là sư phụ cho ta. Ta không cao như sư phụ, thường ngày cũng không khiến ngươi thích như sư phụ, những chuyện này ta đều hiểu, thế nhưng ta và sư phụ vốn là đồng sinh, nhìn thấy ngươi trong lòng đều không nén được vui mừng, ngươi cười, ta cũng cao hứng vì ngươi, ngươi đau khổ, ta cũng đau lòng vì ngươi. Sư phụ thông minh hơn ta, có thể cho ngươi rất nhiều đồ tốt... Nhưng ta cam đoan với ngươi, bất kể ta gặp được gì, ta sẽ mang thứ tốt nhất quan trọng nhất cho ngươi đầu tiên"

Ta cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn đem hết những lời này nói cho người trước mắt nghe: "Ta nói những lời này, không phải muốn ngươi yêu thích ta một chút, cũng không phải tận lực cầu ngươi thương hại. Chỉ là gần đây sau khi ngươi hòa hảo với sư phụ, ngươi cứ hay ngẩn người nhìn về một hướng, ngược lại trông không vui hơn cả trước đây. Ta không có toàn bộ ký ức về những chuyện quá khứ của hai người, nhưng ta muốn nói, ta và sư phụ huyết mạch tương liên, ta cũng... cũng thích ngươi hơn cả mạng của mình, sư phụ mọi thứ đều hơn ta, như vậy so với ta sư phụ tuyệt đối còn thích ngươi nhiều hơn"

Yêu Hồ im lặng nghe xong, rũ mắt hỏi: "Hơn cả mạng...sao?"

Ánh mắt ta kiên định: "Hơn cả mạng mình"

Nghe xong câu trả lời của ta, y nở nụ cười, đôi mắt cong cong, tựa như xuyên qua rất nhiều năm tháng tuổi tác, trở lại quá khứ rất lâu trước đây, y cũng từng cười với một người như vậy khi còn nhỏ, tô điểm cho nơi mềm mại nhất trong lòng người một nốt chu sa đỏ thắm.

Yêu Hồ cười trêu nói: "Sư phụ ngươi quả thực vẫn thông minh hơn ngươi nhiều lắm"

- Si nhi

Y trách móc, đầu ngón tay chọc chọc vào nơi ngực trái của ta, tựa như cách một lớp da thịt huyết nhục đâm vào trái tim ta. Xấu hổ cùng hoảng hốt đã sớm biến mất không thấy, ta thản nhiên đứng trước mặt y. Yêu một người là một việc vô cùng đáng sợ tàn nhẫn, yêu một người sẽ tự làm tổn thương chính mình, yêu sẽ khiến người ta chỉ muốn tự khoét lấy trái tim mình đem trao cho người kia.

Mà thế gian có được bao nhiêu người tình nguyện vui vẻ chịu đựng loại đau đớn này.

- Si nhi

Yêu Hồ lại mắng một câu.

Giống như đang mắng ta, lại càng giống như tự mắng chính mình

(*Si nhi: Từ này ở đây vừa có thể mang nghĩa là đứa ngốc, vừa là ám chỉ những người quá mức chấp nhất với tình cảm, không chịu buông bỏ)

- ------------------------------------------------------

Chap sau có biến kha khá lớn:)))