Giữa một thạch động chỉ lờ mờ sáng, Công Tôn Uyển Uyển đang hậm hực đi đi lại lại:
- Chỉ cần ta một lần thoát nạn thôi. Phải, chỉ cần ta một lần thoát nạn thôi, ta sẽ cho lão thất phu Triển Huy Thành biết hậu quả gì sẽ xảy đến cho kẻ phản bội. Hừ!
Ngồi tọa công ở một chỗ cạnh đó, Đông Điền vụt thở dài:
- Chúng ta đã bị lão thất phu Triển Huy Thành và Ngũ Liên Giáo giam hãm, nếu muốn thoát chỉ trông vào kỳ tích mà thôi.
Công Tôn Uyển Uyển giận dữ mắng Đông Điền:
- Còn gì nữa mà trông chờ? Y thì bị rơi vào Siêu Hồn cốc, điều đó do chính miệng yêu phụ nói ra, không lẽ ngươi thật sự không tin?
Đông Điền khẽ lắc đầu:
- Không phải nô tỳ không tin. Vì hạng người có lắm thủ đoạn như yêu phụ thì việc gì mà không dám làm. Chỉ có điều nô tỳ vẫn mơ hồ cảm nhận y không phải hạng người dễ chết. Như chuyện đã từng xảy ra chẳng hạn. Nếu y chết thì đã chết rồi, nhưng sau cùng y vẫn không chết.
Công Tôn Uyển Uyển liền ngồi xuống cạnh Đông Điền:
- Kỳ thực, ta những ước ao có được niềm tin tưởng lạc quan như ngươi. Ngươi nói không sai, lúc ở đoạn độc đạo khi Xuân Mãn cố tình lập mưu xô y xuống vực, thật tình ta không dám nghĩ y vẫn thoát. Nhưng mà hễ nhắc đến Xuân Mãn là ta thêm hận.
- Sao Trang chủ cứ nhắc đi nhắc lại mãi chuyện này?
Công Tôn Uyển Uyển lại hậm hực:
- Vậy ngươi nói đi. Sao không là ngươi hay Hoa Hạ, Thu Phong mà chính là Xuân Mãn phản lại ta? Có lúc nào ta bạc đãi hoặc làm ả phật ý, sao ả nhẫn tâm phản ta?
Đông Điền thở dài:
- Nào phải chỉ có một mình Xuân Mãn phản lại Trang chủ.
Thanh âm của Đông Điền vừa dứt chợt có tiếng của Quan Vân Sơn nhè nhẹ đưa đến:
- Đông Điền nói rất đúng. Đâu phải chỉ có một mình Xuân Mãn phản lại Trang chủ.
Đông Điền giật nảy mình:
- Trang chủ có nghe chăng? Là y đó, đúng là thanh âm của y rồi.
Công Tôn Uyển Uyển cũng giật mình không kém:
- Có phải các hạ chăng, Âm Dương Quái Diện? Các hạ đang ở đâu?
Cạch...
Một hòn đá nhỏ chợt từ bên trên rơi xuống cạnh chân Công Tôn Uyển Uyển và nàng ngước nhìn lên, đúng lúc từ trên đó có tiếng Quan Vân Sơn vọng xuống:
- Nhị vị cứ bình tâm và đừng gây kinh động. Tại hạ Ở trên này, để tại hạ nghĩ cách giúp nhị vị lên.
Không thể ngờ Quan Vân Sơn lại xuất hiện đúng lúc, Công Tôn Uyển Uyển nếu không nhờ Đông Điền kịp giữ lại, có lẽ đã nhảy lên và bật reo vì vui mừng.
Sau đó, cả hai nhìn thấy từ lỗ hổng chỉ to bằng miệng bát ở bên trên đang có một vật từ từ buông dài xuống, kèm theo đó là tiếng Quan Vân Sơn căn dặn:
- Nếu nhị vị còn đủ sức lực, hãy lần lượt nhảy lên, bám vào đầu dây vải. Tại hạ sẽ tuần tự kéo nhị vị lên.
Công Tôn Uyển Uyển lo ngại:
- Nhưng chỗ đó quá hẹp, một người cũng không chui lọt nữa là.
Có tiếng Quan Vân Sơn đáp xuống:
- Tại hạ tự khắc có cách. Trang chủ liệu có nhảy đến đầu dây không?
Đông Điền gọi vọng lên:
- Các hạ không thể đưa đầu dây xuống thấp thêm một ít nữa sao? Còn cao lắm, ngoài bốn trượng như vậy rất khó nhảy đến.
Lập tức...
Soạt...
Sau tiếng động như tiếng vải xé này, đầu dây vải lại được hạ thấp xuống thêm nửa trượng nữa:
- Tại hạ chỉ làm được có thế thôi. Nếu vẫn chưa được thì phiền một người trong nhị vị giúp người còn lại nhảy lên.
Đông Điền nhìn Công Tôn Uyển Uyển:
- Trang chủ lên trước đi, nô tỳ sẽ giúp Trang chủ.
Công Tôn Uyển Uyển gật đầu và gọi vọng lên:
- Các hạ định sẽ hành động như thế nào?
- Rất dễ. Chỉ cần Trang chủ lên đến trần động, tại hạ bên trên và Trang chủ ở dưới, cả hai chúng ta cùng hiệp lực chấn vỡ thêm một bên lỗ hổng nữa. Sẽ không gây kinh động và cũng dễ cho chúng ta xóa dấu vết sau này.
Công Tôn Uyển Uyển lại gật đầu:
- Đúng là diệu kế. Tiểu nữ lên đây.
Nhờ Đông Điền tiếp lực, Công Tôn Uyển Uyển bật tung người lên và dễ dàng nắm vào đầu dây vải.
Vút...
Ở bên trên, Quan Vân Sơn thu dây vải lên dần, kéo Công Tôn Uyển Uyển lên đến tận lỗ hổng quả nhiên chỉ to bằng miệng bát.
Lập tức có tiếng Quan Vân Sơn truyền xuống:
- Hãy vận dụng nội kình, áp mạnh chưởng tay vào phía tả, đẩy vỡ phần mép đá phía đó. Rõ chưa?
Giữ thân mình bằng một tay, Công Tôn Uyển Uyển áp chưởng tay còn lại vào vị thế Quan Vân Sơn vừa chỉ điểm:
- Được rồi, bắt đầu chưa?
Thanh âm của Quan Vân Sơn vang lên thật rõ:
- Được rồi, bắt đầu đi.
Công Tôn Uyển Uyển ở dưới nhả kình.
Rắc...
Mép đá vỡ thành một khối, và có tiếng Quan Vân Sơn căn dặn:
- Không được để rơi. Hãy đẩy lên cho tại hạ.
Nàng đẩy lên từ từ. Sau cùng lỗ hổng đã rộng đủ chỗ cho nàng leo lên.
Từ dưới nhìn lên, Đông Điền chợt nghe tiếng Công Tôn Uyển Uyển kêu khe khẽ:
- Ôi chao! Sao các ha... lại thế này?
Và Đông Điền nghe Quan Vân Sơn đáp lại bằng giọng thật áy náy:
- Lúc ngộ biến phải tùng quyền. Chưa hết đâu, vì Đông Điền không thể tự mình nhảy lên, phiền Trang chủ cho tại hạ mượn tạm dải thắt lưng.
Vậy là Đông Điền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khi sau đó, đầu dây vải được đưa xuống thấp hơn nhiều so với lần vừa rồi.
Đến khi Đông Điền thật sự leo lên, nàng hiểu tại sao lúc nãy Công Tôn Uyển Uyển kêu lên như thế, vì Quan Vân Sơn lúc này chỉ còn một mảnh vải nhỏ quấn quanh thân. Do đã dùng hầu hết y phục để xé thành từng dây vải nhỏ, sau đó được bện lại thành một sợi dây thành vật cứu sinh cho cả hai nàng.
Biết rõ cảm nghĩ của hai nàng, Quan Vân Sơn vừa nhẹ nhàng đặt khối đá đã bị chấn vỡ lúc nãy vào nguyên vị, xóa mọi vết tích cho biết chỗ hai nàng đã đào thoát, vừa lúng túng bảo hai nàng:
- Tại hạ đâu có ngờ có lúc phải dùng đến kế sách này. Bằng không, lúc nãy tại hạ đã mượn tạm bộ Lân Y Giáp Cốt của giáo chủ Ngũ Liên Giáo đời trước.
Đông Điền cố trấn áp tâm trạng ngại ngùng vì hình hài đã phần nào lõa thể của Quan Vân Sơn để miễn cưỡng hỏi cho có lệ:
- Các hạ nói như thể đã tình cờ phát hiện nơi táng thân của giáo chủ Ngũ Liên Giáo vậy. Có thật thế không?
Tưởng nàng hỏi thật, Quan Vân Sơn không cần giữ ý chợt quay lại, diện đối diện với gương mặt đột nhiên bừng đỏ của nàng:
- Cô nương nghĩ tại hạ bịa chuyện ư? Được lắm, tại hạ sẽ lập tức đưa nhị vị đến đó thì rõ. Có thể nói...
Chợt nhận ra cử chỉ của bản thân là quá thất thố, Quan Vân Sơn vội quay người đi, đến giọng nói cũng bỗng dưng nhẹ lại:
- ... Tại hạ định nói nơi này phải gọi là Xuyên Thiên động thì đúng hơn. Vì từ chỗ chúng ta đang đứng lúc này, nếu đi tiếp nữa thì chưa biết còn thông xuyên qua những chỗ nào khác. Chứ nếu quay lại... A! Tại hạ phát hiện nhiều điều lý thú.
Bị tính hiếu kỳ thúc giục, Công Tôn Uyển Uyển kêu lên một cách phấn khích:
- Nếu thật sự đúng như các hạ nói, có thể cả quyết đây là những điều mà ắt hẳn bọn Ngũ Liên Giáo chưa hề phát hiện. Hay lắm! Tiểu nữ muốn nhân cơ hội này xem qua khắp lượt Thiên Ma Cổ Động.
Sau khi đã đặt chỗ đá vỡ vào nguyên vị, có nghĩa là đã xóa bỏ toàn bộ mọi dấu vết có thể cho bọn Ngũ Liên Giáo phát hiện chỗ Công Tôn Uyển Uyển và Đông Điền được cứu thoát, Quan Vân Sơn cởi từ sợi dây vải ra một đoạn dải lụa, trao cho Công Tôn Uyển Uyển:
- Xin được giao hoàn cho Trang chủ.
Vậy là đến lượt Công Tôn Uyển Uyển vì muốn nhận lại dải lụa thắt lưng nên buộc phải diện đối diện với tấm thân cường tráng của Quan Vân Sơn.
Và không ngờ ánh mắt của nàng cứ bị tấm thân cường tráng của chàng cuốn hút:
- Sao diện mạo của các hạ nửa đỏ, nửa tái nhợt, còn khắp thân thì không? Phải chăng đó là do các hạ dùng giả diện che đậy diện mạo thật quá quen thuộc đối với bọn tiểu nữ?
Cách nhìn của Công Tôn Uyển Uyển làm Quan Vân Sơn bối rối phải quay lại:
- Trang chủ đừng quá nghi ngờ. Thứ nhất, đây là diện mạo thật của tại hạ tuy có quái dị. Thứ hai, cách Trang chủ hỏi như thể Trang chủ đang nghi ngờ tại hạ là nhân vật nào đó Trang chủ từng biết. Cho hỏi, đó là ai vậy?
Công Tôn Uyển Uyển cũng phần nào bối rối nên đáp khẽ; - Không phải tiểu nữ nghi ngờ. Mà chính Đông Điền vô tình nghe yêu phụ ngờ các hạ chính là Thiếu bang chủ Tứ Hải Bang, có tính danh là Quan Vân Sơn.
Quan Vân Sơn chuyển câu hỏi qua Đông Điền:
- Cô nương thử nói xem, Kiều Mộng Phi nghi ngờ như thế nào?
Đông Điền đáp:
- Trước hết, vì nghi ngờ nên yêu phụ sau khi cho thủ hạ đả thương tiểu nữ, còn cho tiểu nữ nuốt một hoàn độc dược. Yêu phụ bảo...
Quan Vân Sơn gật gù:
- Tại hạ đoán đúng rồi. Từng nghe nói Thiếu bang chủ Tứ Hải Bang đang giữ một báu vật là Tỵ Độc Châu. Và chỉ cần tại hạ tự dưng có thể giúp cô nương giải độc là yêu phụ họ Kiều có thể minh định tại hạ chính là Quan Vân Sơn.
Công Tôn Uyển Uyển ậm ừ:
- Chỉ tiếc yêu phụ đã tính sai. Vì các hạ vô tình là nhờ Thiên Niên Chu Quả chứ không phải Tỵ Độc Châu để giải độc cho Đông Điền.
Đông Điền tiếp:
- Yêu phụ còn nghi ngờ, các hạ đã chứng tỏ là quá tinh thông Kỳ môn thuật, trùng khớp với lần Quan Vân Sơn nhờ tinh thông trận đồ mới có thể phá vỡ trận thế từng giữ kín mọi bí ẩn trong Trúc Lâm cổ viện.
Quan Vân Sơn phì cười:
- Nếu Thiếu bang chủ Tứ Hải Bang có tinh thông trận đồ thì cũng vị tất tinh thông bằng tại hạ. Nhị vị đừng quên xuất thân của tại hạ là từ Toàn Chân giáo phái. Một giáo phái đạo gia rất am hiểu đạo lý Âm Dương Kỳ Môn Bát Quái Thuật.
Đông Điền gượng cười:
- Yêu phụ còn nói:
Chỉ có Quan Vân Sơn là có tư chất thông tuệ. Do các hạ thông minh không kém, nên yêu phụ nghĩ Âm Dương Quái Diện chính là do Quan Vân Sơn cải danh.
Quan Vân Sơn cười thành tiếng:
- Giữa tại hạ và Kiều Mộng Phi từng lý luận về điều này. Và tại hạ đã cho Kiều Mộng Phi rõ thế nào là câu “Cao nhân tắc hữu cao nhân trị”. Không một ai dám tự phụ bản thân là thông minh hơn mọi người. Và kết quả là Kiều Mộng Phi đã thất bại. Tại hạ vẫn không chết, cho dù đã bị rơi vào Siêu Hồn Cốc.
Công Tôn Uyển Uyển hồ nghi:
- Theo yêu phụ khoa trương, Siêu Hồn cốc là nơi chưa từng có người toàn mạng. Vậy mà các hạ vẫn có thể quay trở lại. Chuyện là thế nào?
Quan Vân Sơn vẫy tay ra hiệu:
- Nhị vị cứ đi theo tại hạ thì rõ. Đi nào!
Cả hai thấy vậy, vội bám theo Quan Vân Sơn.
Đông Điền chợt lên tiếng, trong khi Công Tôn Uyển Uyển vẫn còn ngây người vì bàng hoàng, khi mục kích cảnh tượng ngay trướa mặt:
- Với cách bài trí này, Âm Dương Quái Diện các hạ thử nghĩ xem, có phải đây là thánh địa của Ngũ Liên Giáo?
Quan Vân Sơn đã nhặt lấy một bộ Lân Y Giáp Cốt từ một bộ cốt khô và sắp khoát vào người, thay cho y phục đã bị xé thành những đoạn dây vải cứu sinh.
- Tại hạ cũng từng nghĩ như vậy, nhưng sau nghĩ lại thì không phải.
Công Tôn Uyển Uyển nhờ nghe hai người đối thoại, nên tỉnh qua cơn bàng hoàng.
Nàng tiến lại gần Đông Điền và hỏi Quan Vân Sơn:
- Điều gì khiến các hạ nghĩ là không phải?
Quan Vân Sơn khoác Lân Y Giáp Cốt lên người và hỏi như trêu hai nàng:
- Nhị vị sẽ phản ứng ra sao, nếu tại hạ như thế này bất ngờ xuất hiện trước mặt nhị vị?
Công Tôn Uyển Uyển co rúm người lại:
- Trông thật kinh tởm. Chẳng thà các hạ để mình trần còn dễ nhìn hơn là mang bộ y phục có vẽ nguyên một cốt khô bằng lân quang như thế này.
Riêng Đông Điền thì gật gù:
- Ngũ Liên Giáo quả có cách làm mọi người khiếp đảm. Chỉ cần nhìn thấy hình vẽ của bộ cốt khô lấp lánh này, có ai lại không sợ, vì cứ nghĩ giáo chủ chính là hiện thân của tử thần.
Quan Vân Sơn vụt cười lạt:
- Vậy mà xuất xứ của Ngũ Liên Giáo lại có liên quan đến Phật môn. Đó chính là nguyên nhân khiến tại hạ nghĩ đây chẳng phải là thánh địa của Ngũ Liên Giáo. Nhị vị hãy nhìn xem.
Quan Vân Sơn chỉ cho hai nàng nhìn thấy một bí đạo cạnh đó. Và nếu từ ngoài nhìn thẳng vào trong bí đạo thì ai ai cũng phải nhìn thấy phần bên trong chính là những bài trí của một nơi thuộc chốn Phật đường.
Công Tôn Uyển Uyển kinh ngạc:
- Quả nhiên là chỗ thờ Phật. Có Ngũ đài được tạo hình theo năm đóa sen với mỗi đóa một màu khác biệt.
Đông Điền cũng lẩm bẩm:
- Đó là năm màu trùng với ngũ hành. Có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lại có hình năm đóa sen, phải chăng hậu nhân sau này của chủ nhân từng kiến tạo ra Phật đường đã dựa vào đó mà lập ra một giáo phái và gọi là Ngũ Liên Giáo?
Quan Vân Sơn gật đầu:
- Liên là đóa sen, bảo danh xưng Ngũ Liên Giáo từ đây mà có cũng phần nào hữu lý.
Nhưng tại sao dường như mãi cho đến tận bây giờ, bọn người Ngũ Liên Giáo ở đây vẫn chưa phát hiện ra điểm này?
Công Tôn Uyển Uyển động tâm:
- Tiểu nữ hiểu rồi, Thường Đại Thành là nhân vật như có quan hệ mật thiết với yêu phụ Kiều Mộng Phi. Lão họ Thường đã tỏ ra quan tâm đến Trúc Lâm Thiền Viện, trong khi yêu phụ đã rõ là người của Ngũ Liên Giáo. Như vậy có phải giữa Phật đường này và Ngũ Liên Giáo có liên quan?
Đông Điền bỗng vỗ tay lên trán:
- Trang chủ nói đúng rồi. Cứ nghĩ yêu phụ là người vô tình phát hiện trụ sở này của Ngũ Liên Giáo trước kia, và yêu phụ cũng nhân đó tiếp nhận di học của Ngũ Liên Giáo. Rồi cũng theo di ý đó, yêu phụ biết Ngũ Liên Giáo có xuất xứ từ Phật môn và thay vì đi tìm chỗ Phật đường này, yêu phụ lại nghĩ Trúc Lâm Thiền Viện mới đúng là chỗ yêu phụ cần tìm.
Quan Vân Sơn cứ ngây cả người, khi nghe hai nàng lần lượt suy đoán như thế. Sau cùng, Quan Vân Sơn gật gù:
- Từ từ đã nào. Theo tại hạ hiểu thì nhị vị đang đề quyết Kiều Mộng Phi vì tình cờ lọt vào Thiên Ma Cổ Động nên đã tiếp nhận di học Ngũ Liên Giáo. Nhưng do di học bị khiếm khuyết, nên bấy lâu nay Ngũ Liên Giáo chưa có cơ hội tái xuất giang hồ. Để khắc phục điều này, Kiều Mộng Phi phải cố tìm cho bằng được chỗ thật sự là xuất thân của Ngũ Liên Giáo chính là Phật đường này. Vậy thì Phật đường này thật sự có ẩn tàng di học tối cao của Ngũ Liên Giáo đang được Kiều Mộng Phi cố tìm.
Quan Vân Sơn vừa dứt lời liền có tiếng Kiều Mộng Phi âm âm lan truyền theo nhiều động khẩu vang đến:
- Ta phải thừa nhận ngươi là kẻ thông tuệ bậc nhất mà ta chưa hề gặp. Vì không những ngươi có thể tự nghĩ ra cách thoát chết dưới Siêu Hồn cốc, mà còn thừa thông minh tự khám phá ra Ngũ Liên Phật Đài này. Chỉ tiếc bọn ngươi vì cứ mãi huênh hoang nên không sớm tìm đến nơi hiện ta đã đến trước. Vì thế, ha... ha... hãy đón nhận những gì ta dành cho bọn ngươi thay cho lời cảm kích. Lần này thì thật sự vĩnh biệt thôi. Ha... ha...
Tràng cười thì mặc tình âm u vọng đến, còn chốn Phật đường, nơi được Kiều Mộng Phi gọi là Ngũ Liên Phật Đài, thì từ năm đóa ngũ đài được tạo thành hình năm đóa sen với năm màu hữu biệt chợt phún mạnh ra những thứ không ai trong nhóm Quan Vân Sơn ba người ngờ đến. Đó là đóa sen màu đỏ thì phún ra từng quần lửa cuồn cuộn. Đóa sen xanh ở thủy vị trong ngũ hành lại bắn mạnh ra từng tia nước xối xả... Tóm lại, ở mỗi đóa sen là một thứ uy lực. Chúng cùng bất ngờ phun ra, ngập đầy bí đạo và cuộn thẳng về phía ba người Quan Vân Sơn đang đứng.
Hốt hoảng vì cảnh trạng hãi hùng này, cả Công Tôn Uyển Uyển và Đông Điền đều giật mình, tự thi triển khinh công và nhảy lùi thật nhanh về phía hậu.
Trái lại, chỉ vì lo cho hai nàng, Quan Vân Sơn thì tiến lên trụ bộ và cùng một lúc phát ra hai loại kình, quyết ngăn chặn năm loại uy lực đang cuồn cuộn xông ra từ bí đạo. Quan Vân Sơn còn quát lên thật to:
- Nhị vị mau chạy đi. Đừng chần chừ nữa, tại hạ duy trì thêm một lúc nữa sẽ theo nhị vị ngay. Đi đi!
Tuy nhảy lui, nhưng Đông Điền vẫn không quên nhìn Quan Vân Sơn. Và nàng đột nhiên kêu hoảng khi phát hiện tất cả năm loại uy lực đó như được người điều động đã bất ngờ bốc lên cao và lập tức trút ầm ầm lên chỗ Quan Vân Sơn đang đứng ngăn cản.
- Chao ôi!
Và Đông Điền không thể kêu gì thêm, vì toàn thân Quan Vân Sơn ngay sau đó bỗng bị cả năm loại uy lực quái dị nọ không hiểu sao bỗng thu về và cuốn luôn Quan Vân Sơn vào bí đạo, mất hút vào chốn Phật đường kỳ bí.
Ào...
Công Tôn Uyển Uyển cũng đưa mắt nhìn và thật sự rúng động khi mục kích kết cục bi thảm đang diễn ra cho Quan Vân Sơn. Vì bị như thế này, nếu Quan Vân Sơn không để nước cuốn trôi thì thế nào cũng bị những quầng lửa cực nóng thiêu hủy. Đó là chưa nói đến ba loại uy lực còn lại gồm đất, đá và loạn tiễn, tương đương với ba phương vị còn lại thuộc ngũ hành là kim, mộc và thổ.
Do quá kinh hoảng, cả Công Tôn Uyển Uyển và Đông Điền không hề phát hiện nền đá dưới chân hai nàng chợt lay chuyển.
Đến khi phát hiện thì đã muộn, nền đá bỗng hất hai nàng ngã lăn, làm hai nàng va loạn vào đủ các loại đổ vỡ cũng bị ngã lăn như hai nàng. Diễn biến này khiến hai nàng cùng ngất lịm, không biết bản thân sắp phải lâm vào những tử cảnh nào nữa...
Trong khi đó, do bị năm loại uy lực cuốn ngược vào trong Phật đường, Quan Vân Sơn tuy kinh hoảng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, nên kịp nhìn thấy giữa năm đóa sen đang phún tỏa uy lực chợt từ từ nhô lên một pho tượng Phật. Đó là một pho tượng Phật trong tư thế ngồi xếp bằng với hai tay cuộn lại thành vòng, vô tình tạo thành một chỗ trống ở giữa hai tay và thân của pho tượng.
Và Quan Vân Sơn thêm kinh nghi khi phát hiện mọi uy lực tỏa ra từ năm đóa hoa sen như không gây chút tổn hại nào đến pho tượng. Do vậy, không cần nghĩ ngợi nhiều, Quan Vân Sơn đánh liều lao qua năm loại uy lực cực mạnh kia và nhảy đến ngồi lọt thỏm vào giữa vòng tay ôm của pho tượng.
Vút...
Chợt pho tượng chao nghiêng, sau đó bất ngờ chui ngược trở lại nền đá, vốn là vị trí đã làm pho tượng đột ngột xuất hiện.
Chưa biết đó là may hay rủi, Quan Vân Sơn bỗng thất kinh vì có cảm nhận bản thân đang cùng pho tượng rơi mãi, rơi mãi như không thể nào dừng lại.
Ào...
Xung quanh Quan Vân Sơn vụt tối đen, làm cho Quan Vân Sơn vì tăng thêm nỗi khiếp đảm nên cũng mê muội thần trí.