Âm Dương Phu Phu

Chương 14: Ngón tay trẻ con (Hai)

Lúc tỉnh lại thì đã không còn thấy Trần Lập Châu đâu nữa. Ngó ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã sẩm tối. Nhớ tới chuyện lúc trước đào xác của anh ta lên mà tôi lại thấy hơi sởn người.

Tuy ấy ấy cũng có thoải mái thật, thế nhưng dẫu sao cũng là ấy ấy với một khối thi thể, ông đây cũng biết sợ đó.

"Tiểu Duẫn, con còn định ngủ đến bao giờ nữa?" Lão đầu hô lớn ngoài cửa sổ.

Tôi trở mình xuống giường, ra ngoài hầu hạ lão đầu cơm nước.

Ăn xong, lão đầu cầm tẩu hút thuốc. Đợi tôi dọn bàn sạch sẽ, ông mới bảo: "Tí nữa mang chậu than ra trước mộ Trần đại thiếu, đốt cho cậu ta hai bộ quần áo."

Tôi hơi ngớ ra, nhắc đến chuyện đốt quần áo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh dây dưa trên giường cùng với Trần đại thiếu, mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.

"Sao mặt con đỏ vậy?" Lão đầu ngậm yên, vừa hút vừa nhìn tôi.

Tôi lắc đầu nguây nguẩy, "Làm gì có."

Lão đầu nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, sau đó nhanh chóng cầm theo áo đi ra ngoài.

Tôi gật gù cái đầu, vào phòng lấy quần áo. Trước đó tôi đã chọn sẵn được mấy bộ trường sam, định bụng là sẽ đốt cho Trần Lập Châu.

Vừa mới cầm vào, lập tức cảm giác có cái gì đó không ổn lắm, lật qua lật lại thì phát hiện ra hai bộ quần áo tôi mua cũng được kẹp ở bên trong. Hai bộ trường sam phổ thông lẫn trong một đống y phục thượng hạng, trông chướng mắt vô cùng. Đây là bộ đồ tôi mua được trong tiệm may vá mà tôi vẫn thường hay lui tới, một xanh một trắng, mặt trong lót vải tơ tằm, trông không có gì nổi bật, thế nhưng khi sờ lên lại rất êm tay.

Ai bỏ vào thế nhỉ? Tôi mẩm nghĩ, chẳng lẽ là Trần Lập Châu? Muốn đi hỏi anh ta mà lại chẳng biết đi đâu tìm.

Hay là do tôi tiện tay bỏ nhầm vào? Lo sợ Trần Lập Châu phát hiện rồi lại xảy ra chuyện, tôi bèn bỏ hai bộ trường sam ra ngoài.

Giữ lại vậy, đợi khi nào cao hơn tôi sẽ lôi ra mặc.

Tôi đặt chậu than ở trước mộ, cầm nến đốt một bộ trường sam màu xanh nhạt có thêu hoa văn màu vàng. Vừa đốt vừa cảm thán, má, công nhận có tiền sướng thật, đồ tốt thế này mà không để cho người sống mặc, lại đi đốt hết cho người chết.

Sư phụ đứng bên cạnh nhìn tôi đốt quần áo, vỗ vỗ cái mông: "Cứ đốt đi nhớ, ta về nhà nằm tí đây."

Tôi "vâng" một tiếng, lại cầm tiếp một bộ bỏ vào.

Đang đốt dở thì thấy Trương Tiểu Bảo chạy như bay về phía mình. Tôi sợ hết hồn, vội vàng giấu chậu than ra phía sau, thuận tiện gạt đống quần áo ra sau cái cây nốt.

"Tiểu Duẫn, í, mày đang đốt cái chi đó?"

"Không có gì cả, đốt giấy lộn ấy mà. Mày chạy tới đây làm gì?"

Trương Tiểu Bảo giậm chân một cái, "Xảy ra chuyện lớn rồi."

Tôi đã nhìn quen cái dáng vẻ kinh ngạc của Trương Tiểu Bảo nên cũng không để tâm lắm, "Sao cơ?"

"Nhà thúc tao xảy ra chuyện!"

Vừa nghe được thúc của nó xảy ra chuyện, tôi liền vội hỏi: "Nói rõ ra xem nào? Thúc mày làm sao cơ?"

"Chuyện xảy ra từ hai ngày trước." Tiểu Bảo vừa nói vừa lau mồ hôi.

Trương Cường là chú ruột của Trương Tiểu Bảo, nhà ở ngay đầu thôn Đông. Ông sống với một người vợ. Hai người đào đất kiếm thức ăn qua ngày. Lúc nào rảnh Trương thúc thường sẽ đi săn hai con thỏ đem đi bán, cuộc sống tuy không giàu có nhưng cũng không đến nỗi khó khăn. Nếu có thì cũng chỉ có một việc đáng tiếc duy nhất, đó chính là hai người đến tận giờ vẫn chưa có được mụn con.

Đi coi bói thì thấy bảo mệnh số của bọn họ không có con cái, Trương Cường không tin tà, bèn đi khắp nơi cầu thầy thuốc chữa bệnh, nhưng cũng chẳng thấy có biến chuyển gì. Hai người vì chuyện này mà phát sầu, có điều cũng chẳng biết phải làm sao.

Ngoại trừ việc này ra thì hai người họ cũng không có vấn đề gì lớn cả. Thế nhưng hai ngày trước, trong nhà đột nhiên xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Hôm kia Trương thúc có đem thỏ rừng mình săn được ra ngoài trấn bán, Trương thẩm ở nhà một mình. Đến quá trưa, sau khi ăn cơm xong, Trương thẩm nằm ngủ ở trên giường. Mơ mơ màng màng cảm giác được có thứ gì đó rơi xuống, vừa vặn rơi trúng mặt mình.

Đưa tay mò thử thì thấy vật kia nhỏ nhỏ, mềm mềm. Lúc đầu tưởng đó là con sâu, đến khi nhìn kỹ lại, suýt thì Trương thẩm bị doạ cho mất hồn.

Cái thứ đó hoá ra lại là ngón tay của đứa trẻ con!

Trương thẩm sợ đến đờ người, cứ vậy ngồi thừ trên mặt đất tới tận lúc tối Trương thúc về.

Trương thúc trông thấy ngón tay cũng hết hồn. Thế nhưng dẫu sao cũng là đàn ông, nên ông cũng to gan hơn, bèn quyết định lên nóc nhà xem thử rốt cuộc ngón tay này là rơi từ đâu xuống.

Nhìn ngó hồi lâu mà vẫn chưa phát hiện ra được cái gì. Hai người thấy kỳ quái vô cùng, nhưng cũng không dám kể cho người khác biết, mẩm bụng chờ ngày mai xem sao, cứ nơm nớp như vậy qua ngày.

Sang sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn còn bình thường, thế nhưng đến quá trưa, lại có một ngón tay trẻ con rơi xuống từ trên nóc nhà. Trương Cường vội vã lên nóc nhà, nhưng vẫn không tìm ra được cái gì bất thường. Trương thẩm vì chuyện này mà bị doạ đến phát bệnh, nằm liệt giường nói mớ lung tung cả ngày.

Trương Cường mời mấy vị đại phu tới cũng không giải quyết được. Mẹ của Trương Tiểu Bảo biết được chuyện, một mực chắc chắn rằng đây là do ma quỷ gây ra, thế là liền sai Trương Tiểu Bảo tới tìm Phùng đạo sĩ.

"Tìm sư phụ tao á?" Tôi nhếch miệng cười một tiếng.

"Sư phụ tao chỉ xem phong thuỷ, chứ không bắt được quỷ đâu."

"Tao biết, thế nhưng trong thôn này chỉ có mỗi sư phụ mày là cao nhân, tốt xấu gì cũng nên qua xem thử một tí, đề xuất biện pháp nào đó cũng được mà." Trương Tiểu Bảo khẩn nài.

Thấy nó cũng đáng thương, tôi đành gật đầu, "Thế để tao vào hỏi sư phụ đã nhé."

Trương Tiểu Bảo thiên ân vạn tạ, đi theo tôi vào trong.

"Sư phụ." Lão đầu đang nằm trên giường hút thuốc. Thấy chúng tôi đi vào bèn "hừ" mũi một cái.

"Phùng sư phụ, nhà thúc cháu có chuyện, muốn mời ông qua xem thử một chút." Trương Tiểu Bảo vội vàng nói.

"Có chuyện gì?" Sư phụ tôi ngồi dậy, gõ gõ tẩu thuốc.

"Trong nhà có thứ không sạch sẽ ạ."

"Ầy, ta chỉ xem phong thuỷ, mấy cái khác không biết đâu."

Sư phụ tôi lắc đầu.

"Phùng sư phụ đừng thế mà, cả nhà chúng cháu chỉ trông cậy được vào mỗi ông, ông cứ qua đó ngó thử xem đã!" Trương Tiểu Bảo vừa nói vừa chùi nước mắt.

"Đừng khóc, đàn ông đàn ang lớn tướng cả rồi, đừng có không có tiền đồ như Tiểu Duẫn nhà ta."

Hừ, cái lão đầu này! Không nhắc đến tôi là ngứa mồm hay sao ấy!

"Thế thúc của cháu thì sao ạ?"

"Thúc nhà mi ấy à, ta sẽ không qua đó đâu, để Tiểu Duẫn qua xem đi."

"Dạ?"

"Á?"

Tôi và Trương Tiểu Bảo đều sửng sốt, mắt nhìn nhau, trong mắt Trương Tiểu Bảo tràn ngập vẻ hoài nghi.

Thấy thế, khí huyết trong tôi bừng bừng trỗi dậy, thằng nhóc thối, dám xem thường ông đây?

"Đã rõ, thưa sư phụ!"

Trương Tiểu Bảo cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là đau khổ gật đầu.

"Tiểu Bảo, mi ra ngoài trước, để ta dặn dò Tiểu Duẫn mấy câu đã."

"Vâng ạ."

Vừa nãy nhất thời xúc động nên mới nhận lời, nếu thật sự bảo tôi đi thì tôi còn lâu mới đi.

"Sư phụ, người muốn hại con đấy à? Con có biết bắt quỷ gì đâu!"

Sư phụ rít một hơi thuốc: "Không làm gì trái lương tâm, không sợ bị quỷ gõ cửa. Con cứ yên tâm, không có gì nguy hiểm đến tính mạng đâu."

"Con đã không bắt được thì người còn bảo con đi làm gì nữa?"

"Con không bắt được, thế nhưng cái vị kia nhà con thì lại bắt được. Nếu có quỷ thật thì vừa khéo cứ để cậu ta ăn luôn, cho bớt hung tính quá độ."

Thế mà cũng được? "Sư phụ, người đúng là cái đồ trộm gà(*)!"

(*) 鸡贼 /jīzéi/: Cách nói của người Bắc Kinh, có ý là "kẻ không ra gì, kẻ keo kiệt..."

"Xí xí, còn không phải vì con đấy sao. Được rồi, cầm hai lá phù trong ngăn kéo của ta rồi đi đi."

"Nhưng sư phụ, Trần đại thiếu không có ở đây."

Sư phụ gõ tẩu thuốc vào đầu tôi, "Có con quỷ mà cũng không nhìn ra được!"

Mắt thấy lão đầu lại định gõ ta thêm cái nữa, tôi liền mau chóng cầm lấy hai tấm phù rồi chạy biến ra ngoài.

"Nhớ đấy, có việc gì cứ gọi tên của Trần đại thiếu!"

Tôi "vâng" một tiếng, đưa mắt nhìn Trương Tiểu Bảo đang đứng ngoài cửa.

"Đi thôi."

Trương Tiểu Bảo kéo tôi lại, "Tiểu Duẫn, mày có được không đó? Nhỡ như, nhỡ như mày xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

Tôi vỗ vỗ ngực, "Tin huynh đệ một lần đi."

Nói xong tôi liền giơ phù trong tay lên. Trương Tiểu Bảo thấy thế, hai mắt sáng rực, "Sư phụ mày đưa cho đó hả?"

Tôi gật gật, chưa kịp mở miệng thì Trương Tiểu Bảo đã kéo tôi chạy về hướng nhà Trương thúc.