Hạc giấy dẫn đường cho Phượng Hoàng đến ngõ hẻm sau lưng một con phố tràn ngập các quán bar. Phía trước ồn ào ăn chơi thác loạn, sau lưng cực kỳ yên tĩnh, muốn giết người không còn chỗ nào tốt hơn.
Những khu quán bar có rất nhiều nam nữ sa đọa, là nơi có nhiều dục vọng, tội lỗi. Mỗi ngày chỉ có thêm người ra vào, ham muốn hơn người thường rất nhiều, dễ dàng bị dụ dỗ. Ác ma chọn nơi này trú thân cũng không có gì lạ.
Lúc Tâm Nhi đi dò tin tức, "nó" biết có người đang tìm, không cần trốn. Nếu người ta muốn tìm, thì "nó" sẽ tự động xuất hiện cho bọn họ thấy, vui chơi một chút.
Chỉ cần là con người nhất định sẽ có một chút dục vọng hay tà niệm, "nó" sẽ lợi dụng được.
"Nếu đã tới thì đừng có trốn, lết ra đây cho lão nương!" – Sư Âm bừng bừng lửa giận, lúc này mà đụng đến chẳng bảo toàn tính mạng.
Hẻm nhỏ tối tăm, chỉ có chiếc đèn đường vàng mờ mờ, không khí tràn ngập sát khí, đèn thì nhấp nháy vài lần. Lương Ư Tú run cầm cập lui ra sau lưng Đào Tuyết Ương, cái đầu tàu hủ kia nhìn chẳng có chút gì là sợ, còn rất hưng phấn chờ xem ác ma bị Sư Âm đánh cho bò lê lết.
Ngọn đèn đường mờ vàng sáng rực lên, trong hẻm xuất hiện một người phụ nữ rất có khí chất, bước đi chừng mực, mỉm cười rất hiền hậu. Nhưng tất cả chỉ là hình thức bên ngoài.
"À, ác ma mang mặt nạ thiên sứ, cũng thật mỉa mai. Ta sẽ đốt ngươi thành tro!" – Hai ngón tay Sư Âm kẹp một lá bùa, bắt đầu phát hỏa. Nàng thật sự chuẩn bị lò thiêu để đốt "nó" đến tro cũng không còn.
"Đại sư, đó là thân thể Hà Vận, chị bình tĩnh!" – Gà mẹ Đào Tuyết Ương vẫn đâm đầu ra chắn trước mặt Sư Âm.
"Hà Vận đã chết, đó chỉ là cái xác, sớm nên vứt vào lò thiêu rồi!" – Sư Âm hận không thể đem nha đầu chướng mắt giết chết.
"Hai chị đừng kích động, bình tĩnh đi!" – Lương Ưu Tú không biết nên giúp ai, bọn họ không phải cùng phe sao? Tại sao lúc nào cũng nội chiến?
"Em có cách đối phó "nó", chị đừng xuất chiêu tàn nhẫn."
"Hà Vận" vẫn đứng bên ngoài nhìn họ nhí nhố, chẳng lo lắng, xem việc đó không liên hệ gì với "nàng".
Đào Tuyết Ương không cho Sư Âm dùng hỏa chú, lấy trong balo ra một vật, tiến hai bước đến gần Hà Vận, rồi đem vật trong tay vẩy vào "nàng". Sư Âm không biết nha đầu ngốc đang làm gì, cũng không biết vẩy cái gì về phía con ác ma kia.
"Mợ nó, cô làm gì vậy? Muốn dùng vũ khí thì cũng phải tìm cục đá to to ấy!" – Sư Âm chịu thua, quản không được cái người bạ đâu bậy đấy.
"Muối! ma quỷ không phải đều sợ muối sao? Đây là muối ăn nhà chị đó."
"Cô chưa sáng mắt ra mà vẫn ngây thơ vậy à? Vẩy hai nắm muối tác dụng thì thiên sư còn có cơm ăn à?"
"Này này, hai chị xem, thi thể Hà Vận!" – Lương Ưu Tú ngăn hai bà chị cãi nhau.
Thân thể Hà Vận bắt đầu biến đổi, những chỗ bị dính muối cháy lên bốc khói đen. "Nàng" không nghĩ cơ thể bị ảnh hưởng, kinh hoàng dập tắt những nơi bị đốt cháy. Thét lên một tiếng khiến người nghe sợ hãi, khác xa với bề ngoài ôn nhu thùy mị.
"Đệt! Có tác dụng thật à." – Sư Âm không thể tin được.
"Các ngươi nghĩ một chút muối ăn có thể tổn thương ta? Quá ngây thơ, ta có thể thay đổi thân xác lúc nào cũng được. Ha ha ~~" – Ngoại hình phụ nữ ôn nhu, lại phát ra giọng nói đàn ông thô lỗ, nở nụ cười. "Nó" có thể chiếm lấy thân thể người khác, dù một hai cái bị hủy cũng không có gì ghê gớm.
"Tốt, ngươi đã nói vậy ta sẽ phá hủy nó, xem ngươi chiếm được ai."
Sư Âm bốc một nắm muối trong balo Đào Tuyết Ương, đọc thì thầm vài câu, nàng dùng linh lực nhân lên số lượng muối gấp mấy lần. Sư Âm mạnh mẽ vung tay, toàn bộ muối bay tới thi thể vốn phải nằm trong lò hỏa táng kia. Nhưng Sư Âm lại không chú ý đến, gương mặt thiên sứ kia đang cười rất tà các.
Thân thể Hà Vận bị đánh bằng muối có linh lực, bốc cháy càng nhanh. Đánh bại ác ma đâu có dễ vậy, đó dù sao cũng chỉ là một cái xác chết.
"Hừ! Loài người các ngươi đều ngu xuẩn. Ma Quân ta vĩnh viễn không biến mất, ha ha ~~~" – Thi thể Hà Vận bị thiêu cháy gần một nửa, "nó" cười thích chí, lộ ra bộ mặt hung ác.
"Nếu có thêm cái này!" – Sư Âm lấy ra cuốn sách cũ nát đã từng phong ấn Ma Quân, từ đâu tới thì trở về nơi đó.
"Ngươi không thể!"
Ma Quân bắt đầu điên cuồng, trong hẻm nhỏ nổi lên một trận cuồng phong. Sư Âm không thể mở mắt, quyển sách trong tay bị bay đi. Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú bị sức gió cuốn muốn bay theo, đang kêu la thảm thiết.
Lúc Sư Âm mở mắt ra, đã không còn đứng ở trong hẻm nhỏ. Bốn phía trống không, là một ảo cảnh không phải đời thực. Sư Âm biết mình bị rơi vào ma cảnh của Ma Quân, con người ai cũng có dục vọng, Sư Âm cũng không ngoại lệ. Ma Quân muốn nàng bị chính tâm ma của mình giết chết.
Trống rỗng, không giới hạn, không lối ra, không biết nên đi đâu, Sư Âm muốn dùng linh lực liên lạc với bên ngoài. Nơi này ngăn chặn linh lực nên không có tác dụng.
Sư Âm tiến lên phía trước, một cô bé xuất hiện trong vùng sáng nhỏ, cô bé không cười cầm trong tay tờ giấy trắng. Từng chút, từng chút gấp giấy thành hạc giấy, thử làm nó bay lên, nhưng đều thất bại. Cô bé giận dữ, ném hạc giấy xuống đất, đạp nát nó.
Sư Âm biết rõ cô bé kia là ai, đó chính là nàng lúc nhỏ.
Cô bé cố gắng gấp một con hạc giấy, niệm hai câu chú, hạc giấy bay lên, bây giờ cô bé mới nở nụ cười. Lại xuất hiện thêm một người đàn ông, bên cạnh có một bé trai rất đáng yêu, chỉ cần cầm hạc giấy có thể dễ dàng biến thành bồ câu trắng bay đi. Người đàn ông hài lòng xoa đầu cậu bé nói: "Tiểu Phù con rất có năng khiếu, nếu chăm chỉ con sẽ trở thành thiên sư lợi hại nhất!" – Cậu bé không thích nói: "Nhưng con không muốn học những thứ này."
Bé gái chạy tới chỗ ba ba, muốn nói cô bé đã làm hạc giấy bay được, nhưng đệ đệ chỉ cần tiện tay là đem hạc giấy hóa thành bồ câu trắng. Cô bé cố gắng tập luyện lâu như vậy, chỉ mới được trình độ cơ bản, chẳng trách ba ba chưa bao giờ nhìn cô bé luyện đạo thuật, bởi vì trong mắt ba ba cô bé là đứa kém cỏi.
Bé gái nhìn hạc giấy trong tay, tàn nhẫn bóp nát.
Sư Âm lắc đầu, không phải như vậy, điều nàng nhìn thấy là giả.
"Giả sao? Đây chính là việc ngươi đã từng làm. Ngươi đố kị đệ đệ, hận đệ đệ, hắn có năng khiếu, có linh lực cao hơn ngươi. Hắn thích hợp làm thiên sư hơn ngươi, so với hắn ngươi đã phải nổ lực rất nhiều. Dù cố gắng, nổ lực thế nào ngươi cũng không bằng hắn. Ngươi hận hắn, ngươi muốn hắn biết mất, như vậy ba ba sẽ thương yêu ngươi nhiều hơn. Có phải không?"
Bé gái kia đứng trước mặt Sư Âm nói rất nhiều.
"Ngươi nói bậy! Ta không có! Ta không có hận Tiểu Phù, suốt đời không hận Tiểu Phù. Là ba ba chết tiệt, là ba ba!" – Sư Âm bịt chặt lỗ tai không muốn nghe, nàng chưa bao giờ nghĩ như vậy, nàng không có ác niệm, đây chỉ là hư ảo.
"Ngươi có, ngươi rõ ràng nghĩ đến, nếu đệ đệ ngươi chết đi thì tốt hơn. Không phải ngươi đã từng đẩy té hắn xuống lầu sao? Chính là ngươi làm, bảo vệ cùng quan tâm, chẳng qua là đang chuộc lại tội lỗi mà thôi. Ngươi là tỷ tỷ độc ác!...Người đáng chết nhất là ngươi! Không có năng khiếu thì đừng học người khác giả làm thiên sư!"
Tiếng nói của cô bé không cách nào ngăn được, đều đều rót vào trong tai. Sư Âm sụp đổ, đây là chuyện nàng không bao giờ muốn nhớ đến nữa, nàng không cố ý, thật sự không phải cố ý.
"Câm miệng, câm miệng, cấm nói nữa!!! Ngươi biến đi, biến đi cho ta!!" – Sư Âm ôm đầu ngã xuống, nàng bây giờ vô dụng như lúc bé, không thể đứng dậy. Lúc nhỏ cả tiểu quỷ nàng cũng không diệt được, bất kỳ con ma yếu ớt nào cũng có thể bắt nạt thiên sư vô dụng này.
Nếu Sư Âm không thoát khỏi ác niệm của chính mình, nàng sẽ bị "nó" nuốt chửng không thể thoát ra.
Bên ngoài, cuồng phong đã ngừng, Sư Âm còn đang lạc vào mê cảnh. Lương Ưu Tú và Đào Tuyết Ương bị sức gió đánh bay văng lên tường, cơ thể đập mạnh mỗi đốt xương như muốn nát ra. Đây cũng không phải lần đầu gặp xui xẻo, vẫn cố gắng gượng dậy được.
Sư Phù vừa chạy đến, đứng trước mặt hai người lập kết giới. Không biết ác ma tiếp theo sẽ làm gì, trước tiên cứ bảo vệ tốt bọn họ.
Sư Phù ở nhà ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy nên chạy đến giúp. Lúc nãy, Sư Âm vì quá nóng giận chưa kịp xem nội dung cuốn sách, nhất định sẽ bị tổn thương. Hắn không thích bước chân ra ngoài, vì tỷ tỷ hắn sẽ chịu chạy đi hỗ trợ. Vừa mới đến nơi, đã thấy tình trạng thê thảm ngay trước mắt.
Một vòng sáng trắng bọc lấy thân thể Sư Âm, nhìn không rõ người bên trong. Sư Phù biết, tỷ tỷ hắn lành ít dữ nhiều.
"Tiểu sư, cậu đến rồi. Mau mau xem đại sư làm sao vậy?" – Đào Tuyết Ương gấp gáp lắc cánh tay Sư Phù, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Sư Âm lợi hại sẽ bị đánh bại.
"Nếu như tỷ tỷ thua chính tà niệm của mình, có thể không thoát được." – Sư Phù còn gấp hơn Đào Tuyết Ương, hắn muốn vào ảo cảnh cứu tỷ tỷ. Nhưng bên ngoài Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú đều không có linh lực, thì chết là cái chắc.
"Mình vào cứu chị ấy!" – Đào Tuyết Ương cắn răng nhảy vào vòng sáng.
"Này, cô không thể vào!" – Sư Phù cản không kịp.
Sư Âm ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt. Vừa mở mắt ra, một tia hung ác lóe lên. Đào Tuyết Ương không biết từ đâu xông ra.