Ám Dạ Ma Vương

Chương 14

"Dạ chủ nhân......" Thanh Vũ nửa quỳ, nhìn qua quân vương tuấn mỹ phía trước, do dự có phải nên mở lời hay không.

"Thanh Vũ, bổn vương cho ngươi đến Nhân giới, không phải để cho ngươi làm đầu gỗ......" 

Dạ Yểm bưng lên chén có chất lỏng đỏ tươi ở trong, khẽ nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày, "Hương vị thật kém......"

"Cư! Gọi Hoán Nguyệt đại nhân, nói bổn quốc sư muốn luyện đan......" Dạ Yểm đem cái chén tính cả chất lỏng trong chén qua một bên cho Trương Cư vẫn đang hầu hạ hắn, máu đỏ tươi đổ lên cả người Trương Cư......

"Vâng....."  Trương Cư lập tức hiểu ý, cung kính  nhặt lên chén dạ quang đi ra khỏi phòng......

"Thanh Vũ, ngươi không phải có chuyện muốn nói với bổn vương sao?"

"Dạ chủ nhân, liệt viêm chú trên người của Hoán Nguyệt công tử......?"

"Ha ha...... Có phải đã không thể chờ muốn  nhìn uy lực của nó rồi?......" Dạ Yểm lạnh lẽo nheo lại mắt, tà tà  cười, "Qua hai ngày nữa, hắn sẽ biết, cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong......"

"Dạ chủ nhân khiến hắn làm chuyện gì sao?"

Dạ Yểm nhìn biểu lộ khẩn trương của Thanh Vũ, lạnh lùng  mở miệng "Thanh Vũ, ngươi hận nhất nhân loại nhưng lại đồng tình vì hắn sao?"

"Dạ chủ nhân, Thanh Vũ chỉ là cho rằng, Hoán Nguyệt công tử hắn khác biệt với những phàm nhân khác......"

"Khác biệt?? Hừ...... Hắn thậm chí so với nhân loại bình thường cũng không bằng!! Ta muốn hắn nếm nổi thống khổ vì phản bội ta, sau đó lại tự tay, xé rách thân thể của hắn, uống cạn máu của hắn!!" Dạ Yểm trong đầu hiện hình ảnh Hoán Nguyệt cùng Chu Úc ôm nhau hôn môi, đôi mắt biến thành đỏ đậm......"Ta muốn hắn, ngay cả cơ hội đầu thai đều không có!!!"

Thanh Vũ trông thấy trong mắt Dạ Yểm nồng đậm sát ý, thoáng run rẩy, không dám lại mở miệng nói chuyện...... Dạ chủ nhân, vì cái gì không xem tâm của Hoán Nguyệt kỷ càng...... Một người ngạo mạn như vậy, tình nguyện uỷ khất bản thân để nhận hết thống khổ, cũng vẫn như cũ mà trở lại bên cạnh ngươi, ngươi không thử suy nghĩ thử tại sao ư...... Yêu mãnh liệt, mới hận sâu nặng...... Cũng chính vì yêu mãnh liệt, mới có thể chống đỡ linh hồn mỏi mệt kia, yên lặng  tuân thủ ở bên cạnh ngươi, gánh chịu hận ý của ngươi, mong mỏi có một ngày, có thể xử dụng tánh mạng của hắn, đến hồi phục thương thế của ngươi a......

(#Ap~: bởi vậy~ người ngoài cuộc luôn luôn bik rõ hơn người trong cuộc a~, Dạ ca ngốc quá @[email protected])

"Dạ chủ nhân......" Trương Cư bước vào chánh đường, trong tay bưng lấy chén dạ quang đựng máu tươi, chất lỏng nồng đặc đỏ thẫm được ánh nến chiếu rọi mà phát ra ánh sáng yêu dị. Dạ Yểm thoáng nở nụ cười, thân thủ tiếp nhận khẽ nhấp một ngụm, "Bổn vương quả nhiên không có uổng phí đợi ba năm......"  tiếng cười trầm thấp cuồng vọng, vang vọng khắp nội đường...... Thanh Vũ trầm mặc  nhìn một hồi, yên lặng lui ra......

Đau quá...... Hoán Nguyệt cố gắng tự mình bó lại miệng vết thương ở cổ tay, Viêm đao quả nhiên bất đồng với những lưỡi đao bình thường, tuy là máu không hề theo miệng vết thương chảy ra, chính là ở miệng vết thương vẫn truyền tới đau đớn liên tục không ngừng  ...... Hoán Nguyệt miễn cưỡng băng bó kỹ miệng vết thương, cúi đầu quan sát chỗ hồng long chiếm giữ ở ngực, long trảo chỗ đỏ tươi phảng phất đang nhỏ máu xuống...... Hắn nhẹ nhàng  thở dài, thổi tắt ánh nến, để cả y phục mà nghiêng người dựa vào trên giường......

Hoàng nhi...... Hoàng nhi......

Sương mù thật dày a~, ta đang ở nơi nào? Có ai đang kêu gọi ta sao?......

Hoàng nhi......

Mẫu phi?? Là mẫu phi sao?......

Hoàng nhi, ngươi sống có tốt không? Nương rất nhớ ngươi......

Mẫu phi, hài nhi...... Hài nhi sống rất tốt...... Mẫu phi không cần phải nhớ......

Hoàng nhi, nương hiểu được lòng của ngươi...... Ngươi mệt không?

Mẫu phi...... Hài nhi rất muốn ngài, hài nhi đi cùng ngài được không?......

Ngốc hoàng nhi, ngươi còn có tâm nguyện chưa làm xong a...... Vì cái gì không nói cho Dạ Hoàng, lòng của ngươi......

Hài nhi......

Hoàng nhi, có một số việc, một khi bỏ qua thì không thể lại quay lại được...... Đừng để cho bản thân hối hận nga...... Nương phải đi...... Hoàng nhi phải bảo trọng......

"Mẫu phi!!"  Hoán Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt nhìn qua gian phòng một mảnh đen kịt  ...... Đã bao lâu không nằm mộng thấy mẫu phi rồi,  hạnh phúc ngắn ngủi đó nhưng lại xa quá...... Mẫu phi, ngươi biết tâm của hài nhi sao? Hài nhi thật sự nên nói cho hắn biết à...... 

Xem sắc trời hiện tại, có thể vừa mới qua canh ba a, Hoán Nguyệt khóac quần áo ngồi dậy, đẩy cửa đi ra bên ngoài......

Dạ lương như thuỷ, nhất câu Tần nguyệt quải tại thiên không, thảm đạm bạch quang chiếu tại tiêu sắt đích chi đầu, vi không tịch đích dạ sắc canh thiêm nhất phân thê......

(Đêm lạnh như nước, trăng khuyết treo giữa trời, ánh sáng âm u rọi trên đầu cành, làm bóng đêm vắng vẻ tăng thêm một phần thê lương.) 

"Dạ......"  Hoán Nguyệt nhẹ vỗ về cổ tay, cúi đầu nói, "Ta, yêu ngươi...... Ngươi biết không......" không cần nghĩ đến phạm vào luân lý, không quan tâm nhân yêu có gì khác nhau...... Ta chỉ đơn thuần đã yêu ngươi, sự bá đạo của ngươi, sự cuồng vọng của ngươi, cùng sự lơ đãng nhưng toát ra nhu tình nhàn nhạt của ngươi...... Nếu như có thể, ta thật sự hi vọng ….đao sẽ đâm vào trên người của mình, không cần thương tổn ngươi...... Không cần nhìn đến đôi mắt bi thương thống hận của ngươi......

"Hoán Nguyệt công tử......"

Hoán Nguyệt quay sang, nhìn Thanh Vũ đi vào cửa, thoáng nở nụ cười, ngày trước ở cung điện Ma giới, không cùng hắn nói chuyện chính là Thanh Vũ...... Ngày nay, ở nhân gian, một người duy nhất thạt sự quan tâm chiếu cố hắn cũng là Thanh Vũ, thật là mỉa mai......

"Thanh Vũ...... Ngươi làm sao lại tới đây?......"

"Hoán Nguyệt công tử, có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?" đã qua  hai ngày rồi, Thanh Vũ thật sự có chút lo lắng mà tới hỏi.

"Không có...... Ta rất khỏe......"  Hoán Nguyệt nhẹ nhàng  trả lời, chỉ là chỗ ngực lúc nào cũng truyền đến đau đớn, bất quá cũng may tạm thời có thể chịu được...... Thanh Vũ lo lắng nhìn  hắn một hồi, xoay người nhẹ nhàng  rời đi nói, "Dù cho Dạ chủ nhân không tin ngươi, ngươi cũng nên nói cho hắn biết, tình cảm của ngươi......" 

"......"  Hoán Nguyệt ngây ra một lúc, quay lại cho Thanh Vũ một nụ cười loá mắt.

"Hoán Nguyệt đại nhân! Dạ chủ nhân cho mời......" Trương Cư đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, vênh váo hung hăng  nói một tiếng, khinh thường nhìn Thanh Vũ cùng Hoán Nguyệt liếc xoay người rời đi.

"Tiện nhân!" Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, dốt nát vô tri, Dạ Hoàng bệ hạ sao lại, có thể đối loại nhân này động tâm!

Thanh Vũ theo Hoán Nguyệt bước vào đại sảnh, chỉ thấy vẻ mặt Dạ Yểm biểu lộ cảm giác chán đến chết, một tay chống cằm nhìn qua Hoán Nguyệt đang đi vào trong phòng  ......"Nguyệt...... Bổn vương cho ngươi cơ hội cuối cùng nga...... Nếu không, không nên trách bổn vương bất niệm cựu tình (không nhớ tình cũ) !" Hắn cười lạnh, mong mỏi nhìn qua bóng dáng đơn bạc trong sảnh.

Tình cũ?...... Còn gì nữa không? Hoán Nguyệt tự cười giễu, ta đã sớm không yêu cầu xa vời...... Dạ Yểm thấy hắn như đi vào cõi thần tiên, phẫn nộ  một chưởng đập lên cái bàn, vài dụng cụ ở trên đều bị chấn động, rơi lả tả đầy đất, hắn khẽ cười một cái, âm thanh lạnh lẽo giống như từ sâu trong Điện Ngục phát ra, mỗi chữ mỗi câu nói: "Nguyệt, ngươi không cần phải hối hận nha......"

Hoán Nguyệt lẳng lặng nhìn về phía hắn, bình tĩnh rồi lại quật cường  lắc đầu, Dạ Yểm hừ lạnh một tiếng, mở miệng hỏi đến: "Hoán Nguyệt, ta muốn ngươi lấy trái tim của Chu Úc, có thể làm được không?......"

Hoán Nguyệt ngây ngốc một chút, cái gì? Biết rõ còn cố hỏi sao? Đang suy tư, chỉ thấy âm thanh của Thanh Vũ, "Không cần phải trả lời!!", rồi sau đó quỳ xuống đối Dạ Yểm nói, "Dạ chủ nhân, xin ngài hãy cho Hoán Nguyệt công tử chút thời gian a......"

"Thanh Vũ...... Ngươi đã đi theo ta bao lâu rồi?"

"Bẩm Dạ chủ nhân, đã 500 năm......"

"Đủ lâu rồi......" âm thanh Dạ Yểm tà mị khủng bố phảng phất như Tu La đoạt mệnh, mang theo lạnh lẻo thấu xương......

Hoán Nguyệt lập tức hiểu được đáp án của hắn chính là chìa khóa mở ra chú ngữ, mà Thanh Vũ chính là hiểu được việc này mà ngăn cản hắn trả lời...... lòng bàn tay Dạ Yểm dần dần xuất hiện một đóm hồng quang (ánh sáng hồng), Thanh Vũ chỉ là kiên định  nhìn qua hắn, không sợ hãi chút nào......

"Không nên!" Hoán nguyệt phi thân ngăn tại trước mặt Thanh Vũ, đôi mắt thanh tịnh nhìn qua Dạ Yểm đang nộ khí ngút trời, "Ta trả lời ngươi......"

Thanh Vũ sốt ruột định mở miệng ngăn cản, cũng trông thấy trong mắt Hoán Nguyệt tràn ngập thê lương nhưng vẫn nở nụ cười mà đột nhiên dừng lại, Hoán Nguyệt nhàn nhạt nhìn qua Dạ Yểm, nhẹ nhàng  mở miệng, "Dạ chủ nhân, ta không có hoàn thành ý chỉ của ngài..... Bày ra......"

Lời còn chưa nói hết, trước mắt Hoán Nguyệt đột nhiên tối đen, chỗ ngực trái truyền đến đau đớn giống như bộ ngực bị xé hoàn toàn, một trận tới một trận càng mạnh mẽ, hắn đau đớn mà  lui một bước, lấy tay vịn cậy cột trong sảnh không để cho mình ngã xuống......

"Hoán Nguyệt công tử!" Thanh Vũ lo lắng kêu đến, quay sang nhìn xem Dạ Hoàng âm trầm, trong mắt đen kịt không thấy bất luận tâm tình gì, chỉ có khóe miệng kéo ra một vòng cười cân nhắc, biểu lộ giống như mấy trăm năm trước xem một cái quý tộc chết ở trước mặt hắn, thị huyết mà lãnh khốc......

Hoán Nguyệt cảm thấy lồng ngực cơ hồ bị xé ra, cường đại  đau nhức làm cho hắn cơ hồ muốn ngất đi, chính là đại não lại giống như không nghe sai khiến, thanh tỉnh cảm nhận được mỗi một phần đau đớn, hắn gắt gao cắn môi dưới, tầm mắt mịt mù mơ hồ nhìn về phía bóng người trong nội đường, bước chân như trống rỗng khổng thể chống đỡ thân thể càng ngày càng nặng, dọc theo cậy cột chậm rãi  té xuống mặt đất, môi bị cắn rách chảy xuống dòng máu đỏ thẫm, từ cằm dưới tái nhợt nhỏ xuống trên bạch y......

Đau quá!...... Đau quá...... Hoán Nguyệt liều mạng  nắm chặt y phục trước ngực, lòng bàn tay dùng sức bắt đầu chảy xuống máu tươi, hắn dường như phảng phất không có ý thức, một khi dùng sức nắm...... Rất thống khổ...... Dạ, ngươi thật sự hận ta như vậy ư, ta nghĩ muốn được chết, cầu ngươi, để cho ta chết được không...... Hoán Nguyệt cố gắng  ngẩng đầu, nhìn qua con ngươi đen nhánh phía trước...... Dạ, ta yêu ngươi, cho nên, ta nguyện ý gánh chịu tất cả hận ý của ngươi, chết ở trong tay ngươi, ta cam tâm tình nguyện......

Đau đớn một hồi liền tăng lên, nếu như trong tay có một lưỡi dao, ta chỉ sợ sẽ không chút do dự mà đâm xuyên lồng ngực a...... Hoán nguyệt cố gắng ngẩng đầu, hai mắt mê mang nhìn qua nam tử tuấn mỹ tà mị phía trước, trong nội tâm một mảnh tan nát......

"Dạ Yêm! Ta không thương ngươi, dù cho có chết cũng sẽ không yêu ngươi! Ngươi đừng có hy vọng a!" Hoán Nguyệt cơ hồ dùng hết tất cả khí lực mà gào thét, thoả mãn nhìn con mắt Dạ Yểm đỏ hồng lệ  quang hung ác, hắn thoáng thở dốc, "Dạ Yểm, dù cho ngươi khống chế được thân thể của ta, nhưng sẽ không khống chế được lòng của ta! Ta khinh bỉ ngươi!"

Nhìn qua Dạ Yểm cuồng nộ  hướng hắn đi tới, một tay bóp chặt cổ của mình, đem bản thân kiên cường kéo lên, Hoán Nguyệt buồn bả thoáng nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt bởi vì hít thở không được mà biến thành dị thường thê lương......

"Khinh bỉ bổn vương?" Dạ Yểm lạnh lùng ở bên tai hắn nói, "Ngươi rất có dũng khí......", hắn chậm rãi  cầm cánh tay mảnh khảnh, chỉ nghe"Răng rắc" một tiếng, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên rõ ràng  , Thanh Vũ ngơ ngác  nhìn qua trước mắt  một màn, cơ hồ đình chỉ suy nghĩ......  

"A!......" lúc âm thanh xương cốt thứ hai bị bẽ gãy  lần nữa vang lên thì Hoán Nguyệt rốt cuộc ức chế không nổi đau đớn mãnh liệt  , nghẹn ngào kêu ra, hai mắt mê huyễn  nhìn qua nam nhân hung ác tàn độc phía trước, Hoán Nguyệt nhẹ nhàng  nở nụ cười...... Đúng vậy, Dạ...... Cứ như vậy, giết ta đi...... Như vậy, ta liền không cần thống khổ giãy dụa vừa yêu ngươi cùng khoảng cách bị ngươi thống hận  ...... Có thể triệt để biến mất...... Tốt nhất, đừng để cho ta lại được luân hồi...... Tình yêu, 

thật sự rất đau khổ......

Thanh Vũ nhìn thấy rõ rang hắn vui vẻ trong bi thương tuyệt vọng, cũng trông thấy Dạ Yểm cơ hồ điên cuồng tức giận thấu trời, bẻ gảy hai cánh tay của hắn, hung hăng đem thân thể suy yếu  ném xuống, đụng vào trên cây cột, lại ngã xuống trên mặt đất......

"Hoán nguyệt công tử......"

"Không...... Không cần phải tới......" Hoán Nguyệt há mồm phun ra một búng máu, miễn cưỡng  lần nữa chống đỡ thân thể bị tàn phá, tựa ở trên cột, cánh tay bị gãy rủ xuống ở bên người, máu tươi từ cánh tay tái nhợt nhỏ trên mặt đất...... Nguyên bản bạch y giống như không nhiễm bụi trần lại nở ra một đoá sen hồng (người thấm máu a~), trên mặt tuyệt mỹ của Hoán Nguyệt lộ ra một nụ cười thản nhiên, bi thương khó nói lên lời từ đôi mắt trong suốt mỹ lệ của hắn tràn ra......

"Ta hủy linh hồn của ngươi! Cho ngươi trọn đời không thể siêu thoát!......" trong lòng bàn tay Dạ Yểm xuất hiện ánh sáng đỏ tươi, chậm rãi  che ở trên đầu của Hoán Nguyệt, thất thải vòng dường như phảng phất cảm ứng được cái gì đó, không ngừng biến đổi màu sắc choá mắt, Hoán Nguyệt đau đớn  che ngực, cố gắng giương mắt, phảng phất muốn đưa hắn khắc vào trong tâm, nhìn hắn thật sâu (*hắn đây là chỉ Dạ Yểm) , rồi sau đó chậm rãi  nhắm mắt lại, thu lại bi thương cùng ý nghĩ không muốn rời xa trong mắt  ...... Ta yêu ngươi...... Dạ...... Yêu ngươi, chính là hận ý của ngươi quá sâu, khiến ta không có bất kỳ dũng khí nào đi đến gần ngươi...... Chỉ có ngươi tự mình giết ta...... Ngươi mới có thể bình tĩnh a...... Thực xin lỗi...... Thật sự thực xin lỗi......

"Ta...... Yêu...... Ngươi......" Hoán Nguyệt nhẹ nhàng  động động môi, không tiếng động  hướng Dạ Yểm kể rõ lo lắng trong lòng...... Dạ, ngươi phải hạnh phúc nha...... Nhất định phải hạnh phúc......

Dạ Yểm đem hắn ôm vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn thoáng lên đôi môi mang theo mùi máu tươi, trong giọng nói tàn khốc vô tình  thậm chí có có chút run rẩy, "Từ biệt rồi...... Nguyệt của ta............" Mắt thấy hồng quang dần dần biến mất trên đầu Hoán Nguyệt  hô hấp cũng càng ngày càng nhẹ, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười thản nhiên...... Máu đỏ thẩm không ngừng từ khóe miệng tràn ra, nhiễm đỏ bạch y, thân thể trống rỗng mềm mại từ từ tụt xuống đất......

"Không cần!!" Thanh Vũ điên cuồng nhào lên, cầm tay của Dạ Yểm, "Dạ chủ nhân, Hoán Nguyệt công tử hắn yêu ngươi a!"

Dạ Yểm thoáng chấn động, đột nhiên giống như tỉnh ngộ điều gì, không thể tin nhìn về phía hai tay của mình, vừa mới xảy ra cái gì? Ta đã làm cái gì? Hắn nhanh chóng ôm lấy thân thể Hoán Nguyệt cơ hồ khí tức đều không có, đặt ngang trên mặt đất, đối với Trương Cư bị doạ ngây ngốc hét lớn một tiếng "Cút cho ta!!", Trương Cư hù động cũng không động được, bị Dạ Yểm phất tay áo quét hắn ra khỏi cửa, sau đó xoay người đối Thanh Vũ nói, "Thanh Vũ, giúp ta trông coi môn sảnh, bất luận kẻ nào tiến đến, giết!"

"Vâng!" Thanh Vũ rút ra phối kiếm tùy thân, đi tới cửa do dự mà quay đầu lại, "Hoán nguyệt công tử hắn......" 

"Ta muốn đem hồn phách của hắn lại!" Dạ Yểm nói nhỏ một tiếng, tay có chút run rẩy mà xoa khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt..... Nguyệt...... Tại sao phải chọc giận ta...... Vì cái gì......

"Dạ, cần ta giúp không?"

"Ám chủ nhân!!" Thanh Vũ kinh hỉ nhìn qua người tới......