Ấm Áp Nơi Anh Dành Cho Em

Chương 1

Vì ảnh hưởng của dịch bệnh, tôi bị cách ly tại nhà của giáo sư mặt lạnh Từ Mục Chi.

Tôi ngồi trong góc sofa run rẩy gửi tin nhắn cho bạn trai trên mạng:

"Em đang bị cách ly ở nhà của Đại ma vương, phải mười bốn ngày nữa em mới có thể ra ngoài. Hu hu hu, em sợ quá..."

Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại di động của giáo sư đã vang lên.

Sau khi cau mày đọc tin nhắn, anh ấy bước tới đè tôi xuống ghế sofa:

"Phương Giai Giai, em sợ tôi?"

𝟏.

Vì thua một vụ cá cược với bạn cùng phòng nên tôi đã bị phạt bằng việc phải đi lấy thông tin về kì thi cuối kì từ chỗ của đại ma vương mặt lạnh-Từ Mục Chi.

Việc này đối với tôi còn khó hơn cả việc phải di cư từ Trái Đất lên Sao Hỏa.

Vì tôi không thường xuyên tham gia khóa học và không tìm hiểu về môn học này nên lại càng gặp khó khăn. Tôi nghe nói phải học thuộc hết toàn bộ sách giáo trình và hiểu rõ từng phần thì các sinh viên mới có thể qua môn.

Nên tôi muốn thay đổi tương lai thì trước tiên tôi phải lấy được lòng của Từ Mục Chi.

Tôi vẫn không biết rốt cuộc mình giẫm phải "vận may" quái quỷ gì mà sứ mệnh rắc rối này lại rơi đúng vào người tôi.

Không còn cách nào khác, tôi đã đánh cược thì đành phải sẵn sàng chấp nhận mình sẽ thất bại.

Sau giờ học, tôi cắn răng bước từng bước nhỏ về phía Từ Mục Chi.

Bạn cùng phòng của tôi đứng phía sau lưng cổ vũ tôi:

"Giai Giai, chúc cậu may mắn!"

"Giai Giai, chúng ta có tốt nghiệp thành công hay không là dựa vào cậu!"

Tôi quay đầu lại thì thấy họ nhìn tôi với dáng vẻ mong chờ nhưng họ đâu biết trong lòng tôi đang khóc.

Chỉ có ma mới biết, tại sao tôi lại sợ Từ Mục Chi như thế.

Tôi quay đầu lại ba lần, nhìn bạn cùng phòng với vẻ mặt thê lương và tiếp tục tiến về phía trước. Việc này còn đáng sợ hơn trò chơi con mực.

Khoảng cách để đi đến gặp tử thần chỉ còn lại ba bước, hai bước, một bước..

Ngay khi tôi nhận ra rằng khoảng cách giữa tôi và anh rất gần, tôi đã vấp phải cái gì đó rồi bị loạng choạng, tôi vươn tay ra nắm vạt áo của Từ Mục Chi lao về phía trước.

Theo phản xạ, tôi chỉ có thể làm vậy.

Dường như lực vấp phải cái gì đó rất mạnh, khiến tôi ngã xuống và miệng tôi đã vô tình gặm trúng đôi giày da cá sấu của Từ Mục Chi.

𝟐.

Có một giọng nói xẹt qua trong đầu tôi,thật nhục nhã, tôi lập tức vội vàng dời miệng đi.

Tôi không biết dấu răng đó có thể bị thời gian làm cho mờ đi không nhưng bây giờ tôi có thể tẩy nó đi được không?

Tôi dùng tay chà mạnh vào đôi giày da, cố gắng làm cho đôi giày da cá sấu trở lại như cũ.

Ngay khi tôi còn đang chìm trong sự xấu hổ, thì phía sau lưng bỗng nhiên có tiếng đùa cợt:

"Phương Giai Giai, da cá sấu ăn có ngon không?"

"Cá sấu hẳn sẽ không nghĩ tới, ch.ế.t rồi lại bị Phương Giai Giai cắn."

"..."

Đợi đã, kẻ đáng ghét ở đâu ra mà mạnh miệng thế?

Ngẩng đầu nhìn lên, Phương Giai Giai thấy vạt áo của Từ Mục Chi đã bị xé rách. Lộ ra phần cơ bụng tám múi.

"A....."

Tôi xấu hổ cúi đầu xuống đất.

Nếu biết trước sự việc này xảy ra để phá vỡ khoảng cách giữa tôi và người đang đứng đối diện kia thì tôi nhất định sẽ chạy trốn không do dự.

"Giai Giai, em còn suy nghĩ gì đó, em có thể nới lỏng cái tay nắm ở quần tôi được chưa?"

A?

Tôi vừa rồi quá lo lắng và thay vào đó, tôi đã nắm lấy quần của Từ Mục Chi.

...

Tôi thề, lúc này nhất định là khoảnh khắc nhục nhã nhất mà tôi muốn từ thiên đường xuống tận địa ngục.

Tôi nhanh chóng rút tay đang nắm chặt ống quần, che khuôn mặt đang nóng bừng của tôi.

Bạn cùng phòng tôi lại xem.

Tôi lén liếc mắt nhìn Từ Mục Chi, anh đang cầm áo vest đến một góc, cài khuy áo lại.

Tôi biết mình đã làm sai,tai tôi lại bất giác đỏ lên.

Aaaaa tôi nên làm gì đây? Tôi đã làm cho Từ Mục Chi tức giận.

𝟑.

Sau đó, trong tiết học về lễ Quốc Khánh, tôi cũng chẳng thể nào tập trung nghe giảng được. Tôi còn đang bận suy nghĩ cách để xin lỗi Tần Mục Chi.

Nhưng điều quan trọng là anh ấy không cho tôi cơ hội để xin lỗi. Anh ấy sau khi hết tiết đã mang theo giáo án đi nhanh ra khỏi lớp.

Tôi trở về ký túc xá với khuôn mặt buồn bã, tôi ngồi lặng lẽ trên giường.

"Haizzz...."

Điện thoại của tôi rung lên,là bạn trai qua mạng của tôi gọi đến. Tôi nhanh chóng kết nối và ngay lập tức anh ấy lại đoán ra được tôi đang không vui.

"Em yêu, có chuyện gì sao em?"

"Hôm nay trong lớp em gặp phải một tình huống khó xử. Sau khi ngã em đã lỡ làm hỏng giày và áo của đại ma vương. Khi tan học em muốn tìm anh ấy xin lỗi thì lại đi mất. Em thật sự rất buồn rầu."

Sau khi nói xong vì ngại ngùng nên tôi chôn đầu vào chăn.

Cả hai đều im lặng trong một khoảng thời gian. Vì không nhịn được mà bạn trai đã cười thành tiếng.

"Đừng cười nữa!" tôi tức giận quở trách.

"Em thật đáng yêu, cười lên đi nào."

Đáng yêu cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Thật may là anh vẫn còn quan tâm và lo lắng cho tôi. Tôi vui vì cảm thấy khi tôi buồn vẫn có anh ấy lo lắng cho tôi.

"Nếu không có gì nữa thì em cúp máy đây, em muốn nghỉ ngơi." Tôi vội vàng muốn cúp máy.

"Chờ anh nghĩ cách đã. Được rồi, anh có một cách."

"Cách gì?"

"Anh có mối quan hệ rất tốt với Từ Mục Chi. Đó là bạn tốt của anh ở Trung Quốc. Anh biết địa chỉ nhà cậu ấy. Nếu em thành tâm muốn xin lỗi thì nên mua lại một cái áo với một đôi giày khác. Như thế sẽ thành tâm hơn."

Đúng vậy, trước mắt nên làm như thế.

Sau khi cúp máy, bạn trai qua mạng của tôi đã nhắn tin hỏi Từ Mục Chi về địa chỉ nhà của anh ấy, đồng thời còn hỏi giúp tôi về kích cỡ áo và giày của anh ấy.

Bạn trai qua mạng của tôi rất tận tâm, làm tôi cảm thấy hổ thẹn nhưng tôi yêu bạn trai tôi quá đi mất.