Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

Chương 8: Chương 8


Sau khi tiễn Gia Huy về, cũng là lúc đến giờ Tử Đằng đi làm.
Cạch
Cậu khoá cửa căn hộ rồi chạy xe mô tô đi.

Nơi cậu làm khá xa so với trường học.

Tử Đằng đang làm pha chế trong một cửa hàng thức uống, nhưng thật ra cửa hàng đó chính là do cậu mở, chỉ có quản lý mới biết được cậu là chủ thôi.
Từ lúc xuyên không đến giờ cậu đã mở được một cửa hàng nhỏ và mua hơn một trăm nghìn cổ phiếu.

Tất cả đều là nhờ kiếp trước chăm đọc sách về kinh tế và chính trị.

Lúc cậu xuyên vào cơ thể này, nguyên chủ đã mất do trượt chân trong lúc leo núi, và đây là một anh chàng chăm chỉ, tiền cậu tích góp được hơn cả chục triệu rồi.
Ràooo
"Mưa hả?"
"Xui gì đâu"
"Vào trú mưa thôi mọi người ơi!"
Người đi đường hô hoán.
Cơn mưa đột ngột giữa đô thị tấp nập.

Mưa dần nặng hạt hơn, Tử Đằng dừng xe dưới một cây to rồi mặc bộ áo mưa vào, xong tiếp tục chạy xe đi.

Chiếc mũ lớn có tấm kính mờ vì nước, Tử Đằng kéo nó lên.


Xe dừng hai bên đường khá nhiều, đường lộ khá trống trải.
...............
Chiếc siêu xe đậu bên lề đường, bên trong có hai bóng dáng khá quen thuộc.
Hạ Đông Quân say mê nhìn Ninh Lạc ngồi kế bên.

Chiếc kính để giảm độ xinh đẹp của cậu đã được gỡ bỏ, Ninh Lạc trở về với hình dáng ban đầu.
Đôi mắt đào hoa màu xanh lam mĩ miều, mái tóc hồng nhạt chải kiểu thoải mái, môi mỏng màu cam tự nhiên.

Chiếc cổ mảnh trắng đến loá mắt, bả vai vuông góc, nếu hôm nay cậu mặc bộ vest cao cấp thay vì áo sơ mi đơn giản thì sẽ càng đẹp hơn.
Cho dù hiện tại cậu đeo kính áp tròng màu đen kia lên mắt thì vẻ đẹp vẫn rực rỡ như vậy.
"Đừng nhìn nữa"
Ninh Lạc ghét bỏ hành động nhìn chằm chằm của hắn, nhìn đến muốn chảy cả dãi.

Thật kinh tởm!
Nếu không phải vì gần đây hai tập đoàn có vụ hợp tác dự án lớn thì cậu không đời nào đi ăn tối với hắn đâu.

Alpha mà, muốn gì đều nổi lên hết cả mặt.
Cậu bực bội nhìn ra ngoài.

Tiếng mưa dần lấn át tiếng cười nói thường ngày.

Bỗng một bóng dáng có phần quen thuộc xuất hiện trước mắt Ninh Lạc.
Chẳng phải tên alpha cùng bàn hay sao?

Tử Đằng đứng trong cửa hàng cà phê nhìn ra ngoài khung cửa sổ trong suốt.

Cậu đang mặc đồng phục của cửa hàng, thường ngày đã quá quen với hình ảnh Từ Đằng mặc đồ học sinh, bây giờ thấy cậu mặc đồ khác, Ninh Lạc chợt nhận ra, tên này cũng thật cao đi.

Dáng người cũng khá đẹp.
........
Bốp
"Sao tự dưng đập trán thế?" Hạ Đông Quân hơi bối rối vì hành động đột ngột của Ninh Lạc, thấy vệt đỏ trên cái trán trắng nõn của cậu, Hạ Đông Quân đau lòng.
"Chỉ là nghĩ vớ vẩn thôi"
Ninh Lạc nói qua loa, Hạ Đông Quân sợ cậu tức giận không dám hỏi tiếp.
"Đi về thôi, mưa ít rồi"
"Được, nghe cậu"
Chiếc xe nhanh chóng rời đi...
Tử Đằng than ngắn thở dài.

Trời lạnh như vậy, ít khách a! Ế quá! Cậu thở dài bước vào quầy.
Bên ngoài chẳng có một bóng người, dự báo thời tiết đoán mưa còn kéo dài hơn nửa tiếng.

Nhiệt độ bây giờ là 25, lạnh vậy ít người vào uống nước lắm.
"Sao ủ rũ vậy?"
Một vị khách nữ ăn mặc sang trọng bước vào.

Tử Đằng cười khi thấy khách quen:
"Chào đàn chị! Hôm nay vẫn cà phê sữa sao?"
"Ừ, làm cho tôi ly nóng nhé!"
"Vâng, chị đợi một chút"
Cô phục vụ thấy có khách, vội đem menu đồ ăn vặt ra.
"Lấy cho chị hai miếng bánh kem vị dâu và dứa, thêm một phần bánh su kem macha"
"Vâng, chị đợi một chút!".