Khi Cừu Cẩn nhận cuộc gọi từ Quý Thâm Tiêu, Hạng Hi còn đang trong phòng dựng kịch.
Buổi chiều Hạng Hi còn phải quay một cảnh quay nữa, cảnh diễn này theo như cốt truyện là cảnh sau khi Cơ Đồng Quang trở lại An quốc, nhưng lại phát hiện không có bất cứ người nào tin tưởng hắn.
Nhiệm vụ của cậu trong cảnh này là ngỏ lời hợp tác An quốc với Đông Võ quốc, để mọi người cùng nhau chống lại cương thi.
Nhưng mà Hạng Hi phát huy không được tốt lắm, Dịch Tùng Thanh quay vài lần vẫn không hài lòng, để cậu ta nghỉ ngơi một chút, ngày hôm sau lại tiếp tục.
Hạng Hi không còn cách nào khác, buổi tối liền tới gõ cửa phòng Cừu Cẩn.
Lúc ấy Cừu Cẩn chỉ mới vừa tắm xong, khi nhìn thấy Hạng Hi đứng ngoài cửa thì cũng có chút ngoài ý muốn: "Sao vậy?"
Hạng Hi nhìn chằm chằm tay nắm cửa: "Tôi muốn tìm anh để diễn tập..."
Cừu Cẩn nhìn bên ngoài hành lang, phát hiện bên ngoài không có bất cứ người nào, lúc này mới lùi về về sau một bước để người vào.
Hạng Hi: "Anh yên tâm, không ai biết tôi tới hết."
Cừu Cẩn đưa nước tới, thuận miệng nói: "Cậu muốn diễn tập cảnh nào?"
"Chính là cảnh này," Hạng Hi đưa kịch bản qua, "Đạo diễn luôn nói trạng thái của tôi không tốt, nhưng mà ông ấy cũng không nói cụ thể là không tốt như thế nào."
Cừu Cẩn nhìn sơ qua, cũng có chút ấn tượng: "Lúc chiều tôi có đi quay phim với phó đạo diễn, không có ở đó xem cậu diễn, nếu được thì cậu diễn một đoạn cho tôi xem được không?"
Hạng Hi dựa theo năng lực của mình diễn qua một lượt, sau khi kết thúc cũng không ngồi xuống, có chút căng thẳng đứng một bên, chờ Cừu Cẩn nhận xét.
Cừu Cẩn nghĩ một lát, nói: "Chủ yếu là do lực độ của cậu không đủ."
"Lực độ? Tôi diễn còn chưa đủ dữ sao?" Hạng Hi nhíu mày, có chút không hiểu, "Nhưng hồi chiều đạo diễn lại nói tôi đang tức giận, cảm xúc vượt quá mức."
"Vấn đề không phải do cậu có tức giận hay không, mà ngay từ đầu phương hướng mà cậu xác định đã sai rồi, đề nghị cậu biểu diễn trước, cậu nên tìm hiểu về việc khiển trách trước."
Tìm hiểu?
Hạng Hi theo bản năng nhăn mày lại, đương nhiên là cậu ta biết khiển trách là gì rồi, Cừu Cẩn đang khinh thường cậu ta đấy à?
Không chờ Hạng Hi hành động, Cừu Cẩn liền giải thích chi tiết ra cho cậu ta.
"Cậu xem, ý khiển trách là chỉ trích, chỉ trích do có một người nào đó có hành động sai lầm hoặc làm một điều gì đó trái với quy tắc, có sắc thái trang nghiêm."
Hạng Hi gật đầu: "Tôi biết mà."
Cừu Cẩn: "Vấn đề của cậu nằm ở chỗ không có cảm giác lực độ diễn xuất, quá tức giận, nhưng mà không đủ trang nghiêm."
"Hả?" Hạng Hi ngẩng đầu lên.
"Tức giận cũng vô dụng, phẫn nộ là cảm xúc rẻ tiền, cậu muốn bày ra quan điểm và tư tưởng của cậu, lấy những lời đó để thuyết phục những người thậm chỉ còn lớn tuổi hơn cậu."
Hạng Hi có chút ngốc: "Chỉ đơn giản bày tỏ quan điểm, vậy thì cũng không hiệu quả lắm nhỉ."
Cừu Cẩn gật đầu: "Đúng vậy, cho nên cậu cần phải bày ra sự trang nghiêm lẫn trong sự phẫn nộ."
Hạng Hi cái hiểu cái không, nhưng cũng không hỏi lại, chỉ nói: "Vậy để tôi thử một chút."
"Không phải vấn đề của cậu, loại cảnh diễn này vốn dĩ đã không có nhiều người diễn được." Cừu Cẩn không nặng lời, "Khiển trách là ý của người trên nói với người bên dưới, nhưng tuổi của chúng ta còn nhỏ, khí chất không đủ mạnh, cũng ít nhiều có cảm giác thiếu hụt."
Hạng Hi vò đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ừm... Cậu có thể làm như thế này" Cừu Cẩn nghĩ một lát, nói, "Tuy vẻ bề ngoài của cậu không đủ làm người khác kinh sợ, nhưng cậu có thể tìm kiếm cảm xúc từ trong thâm tâm cậu, ví dụ như tự tưởng tượng rằng mình là một ngọn núi lớn, còn những người bên dưới là những con kiến không có gì quan trọng."
"À, tôi biết rồi!" Hạng Hi ngẩng đầu, có cảm giác như não của mình đã được thông, "Tôi phải nghĩ mình làm một người có đạo đức đứng trên đỉnh cao nhìn xuống bọn họ, lại bắt đầu khiển trách và trình bày quan điểm của mình! Chứ không phải nghĩ mình là hậu bối của bọn họ, cầu xin bọn họ, mềm yếu mắng bọn họ."
"Không sai, chính là như vậy," Cừu Cẩn vừa lòng gật đầu, "Bây giờ cậu đã hiểu rất khá rồi."
Hạng Hi xoay người tập luyện, cùng lúc đó, điện thoại của Cừu Cẩn reo lên. Khi cậu vừa móc điện thoại ra đã thấy, vậy mà lại là một cuộc gọi video do Quý Thâm Tiêu gọi cho cậu.
Ngón cái tay phải của Cừu Cẩn đã đặt trên nút màu xanh lục, nhưng lại chậm chạp không buông ra.
Cuộc gọi này là trò chuyện qua video, nói như vậy thôi, chứ chỉ có những người có mối quan hệ rất thân mật mới sử dụng tính năng này, hơn nữa bây giờ còn là buổi tối...
Cừu Cẩn đang muốn làm bộ không nghe thấy, lại đột nhiên nhớ ra là cậu đã xem Quý Thâm Tiêu như bạn bè.
Một phút trước khi hệ thống tự động ngắt cuộc gọi, cậu vẫn bấm nút đồng ý: "Alo?"
Quý Thâm Tiêu gióng như còn đang ở trong văn phòng, trên người vẫn còn mặc âu phục, tóc thả xuống nhưng không hề rối chút nào.
Sau khi video được truyền tơi, Sắc mặt lạnh nhạt của người đàn ông hiện lên tia ý cười nhợt nhạt: "Ngày mai cậu có ở đoàn phim không? Tôi muốn tới đó một chuyến."
"Có chứ."
Cừu Cẩn cũng nở nụ cười, đối phương thẳng thắn như vậy, có lẽ như lúc nãy mình có lo lắng hơi quá rồi.
Quý Thâm Tiêu: "Buổi chiều tôi liền tới xem cậu."
"Buổi chiều à..." Cừu Cẩn đột nhiên nghĩ đến cảnh thân thiết của mình với Giang Minh quay vào buổi chiều, cậu liền theo bản năng không muốn cho Quý Thâm Tiêu thấy cảnh đó, vậy nên nói, "Nhưng buổi chiều tôi còn phải đóng phim, chắc không có thời gian đâu."
"Không sao, tôi chỉ thuận đường tới gặp mặt cậu một cái, hơn nữa đã lâu rồi cậu chưa được đánh dấu."
Nghe đối phương nói như vậy, trong một khoảnh khắc Cừu Cẩn cũng không thể nào tìm được lý do nào để từ chối, chỉ đành phải gật đầu nói được.
Đúng lúc này, Quý Thâm Tiêu giống như nghe được gì đó bên phía cậu, thuận miệng hỏi một câu: "Phòng cậu có ai sao?"
Cừu Cẩn: "Hạng Hi tìm tôi tập luyện."
Quý Thâm Tiêu: "Tôi cúp máy trước đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi."
Cừu Cẩn: "Ừm, ngủ ngon."
Nghỉ ngơi, cậu có thể nghỉ ngơi mới là lạ, nghĩ đến cảnh diễn ngày mai sẽ bị Quý Thâm Tiêu thấy được, cậu hoàn toàn không có khả năng nghỉ ngơi tốt được.
Ai quay cảnh thân thiết còn bị người quen thấy cũng sẽ thấy rất ngại, cũng giống như việc lần trước Quý Thâm Tiêu lau súng bị cậu bắt gặp vậy.
Dù nói ở phương diện nào, cũng là cảnh công khai xử tội.
Sau khi Hạng Hi đi, Cừu Cẩn đi tới đi lui trong phòng, tự hỏi làm sao để tìm được lý do để xử lí chuyện này.
Ngày mai chính là cảnh thân thiết của Cơ Hạc và Giang Minh, cố tình Quý Thâm Tiêu cũng muốn tới, cậu gần như đã có thể tưởng tượng ra cảnh hai người bọn họ giương cung bạt kiếm.
Nhìn thông bao ngày mai, Cừu Cẩn nghĩ một chút, quyết định nhắn tin riêng cho Dịch Tùng Thanh.
"Đạo diễn à, buổi chiều ngày mai tôi có chút việc, có thể dời cảnh diễn lại thành buổi sáng được không?"
Dịch Tùng Thanh trả lời rất nhanh: "Có thể chứ, dù sao cũng diễn trong nhà, bối cảnh diễn cũng rất dễ sắp xếp."
Cừu Cẩn cuối cùng cũng yên lòng, lại nói muốn mời đạo diễn ăn cơm để cảm ơn, Dịch Tùng Thanh cũng không từ chối, cười ha hả đồng ý.
Buổi sáng ngày hôm sau, Cừu Cẩn với tinh thần phấn chấn chạy tới phim trường, đang chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, liền thấy một hình bóng quen thuộc ở studio.
Cừu Cẩn: "!"
Đ*t, Quý Thâm Tiêu sao lại tới đây rồi?!
Anh ta còn giống như đã cố ý chuẩn bị một chút nữa.
Âu phục được may rất vừa vặn phác họa dáng người hoàn mỹ, nút tay áo tinh xảo, phối với cà vạt với màu sắc và hoa văn được đặt riêng, đeo đồng hồ vừa nhìn đã biết rất quý, Khuôn mặt với làn da không chút tỳ vết...
Hôm nay Quý Thâm Tiêu giống như lóa mắt mắt hơn so với mọi ngày, dẫn tới không việc không ít nhân viên công tác ghé mắt nhìn trộm.
Tầm mắt của đối phương trong nháy mắt đã nhìn thấy cậu, bước nhẹ nhàng mấy bước đã tới trước mặt cậu.
Khuôn mặt Cừu Cẩn lộ ra vẻ xấu hổ: "Anh... Không phải anh nói tới chiều anh mới tới à?"
"Tôi nghĩ buổi sáng cũng không sao, không bằng tới đây sớm một chút." Quý Thâm Tiêu có chút căng thẳng, hôm nay anh chuẩn bị sinh nhật cho Cừu Cẩn, cũng không nghĩ anh lại bị lộ nhanh như vậy. Anh đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thuận miệng nói, "Hôm nay cậu quay cảnh gì?"
Cừu Cẩn: "..."
Quý Thâm Tiêu: "?"
Cừu Cẩn: "... Cảnh giường chiếu với Giang Minh."
Nụ cười trên mặt Quý Thâm Tiêu biến mất.
Cừu Cẩn: "..."
Cậu biết ngay nó sẽ như thế này mà.
Kỳ thật nghiêm túc mà nói, cảnh này cũng không tính là cảnh giường chiếu, bởi vì nó căn bản không tiến hành ở trên giường, là cậu bị Giang Minh đè xử lý ngay trên long ỷ(*).
(*) Ghế vua ngồi.
Cốt truyện cảnh giường chiếu, là cảnh sau khi Cơ Hạc trở về từ Tây Kỳ quốc, Hắc Ngũ và tùy tùng đều chết ở Tây Kỳ quốc, bọn họ tới đó mười người, cuối cùng chỉ còn một người là hắn quay về. Quá trình rất thảm thiết, nhưng may mắn không làm nhục mệnh, Cơ Hạc tìm được sư phó của mình, cũng như nguyên nhân diễn ra quá trình cương thi hóa.
Cùng lúc đó, khắp đại lục vẫn nóng không chịu nổi như cũ. Nạn hạn hán từ Tây Kỳ quốc vẫn luôn lan tràn tới bốn nước phương Bắc, Phần quốc, Ninh quốc, Đông Võ.(!)
(!) Chắc bốn nước này cũng tính Tây Kỳ quốc nhỉ, chứ nó để tứ quốc mà liệt kê có ba nước làm mình không biết như thế nào nữa.
Theo sự khô hạn tăng lên, lượng nước của sông Hoàng Hà càng ngày càng ít, cương thi nhiều không đếm được canh giữ bên bờ sông như hổ rình mồi.
Mười ngày trước, Hoàng Hà cuối cùng cũng khô cạn.
An quốc đứng mũi chịu sào về tai họa, người dân bên bờ không ngừng bị cương thi đồng hóa, lực lượng còn lại lùi về giữ bên thành An quốc. Một phút trước khi thành An quốc chuẩn bị thất thủ, Cơ Hạc mang theo kết quả hắn kiếm được trở về, tiến tới khuyên bảo Khương Chá phái quân đến giúp đỡ mọi người chống lại cự cương thi.
Khương Chá vì lúc trước Cơ Hạc nhượng quyền cho Cơ Đồng Quang, mà trở nên tức giận không ít. Bây giờ lại đụng phải Cơ Hạc ở cửa, liền lập tức bùng nổ.
Đại diện Đông Võ quốc trước sau đều rộng mở cao ngất như một, so sánh với An quốc tràn ngập nguy cơ thất thủ, nơi này không thấy một chút máu nào, tốt đẹp giống như một thế giới hoàn toàn khác.
Nhưng Cơ Hạc biết, loại hòa bình này cũng chỉ là tạm thời, nếu phía Tây ba nước bị thất thủ, cương thi triều sẽ thổi quét cả đại lục này.
Cơ Hạc cũng rất mệt mỏi rồi, thoạt nhìn bên ngoài hắn cũng chỉ chật vật một chút, nhưng cả người lại rất có tinh thần, như là một thanh kiếm thẳng tắp.
Trong cốt truyện tiếp theo, Cơ Hạc nói có sách mách có chứng đưa ra yêu cầu, Khương Chá lại bị hắn chọc giận, một hai ấn hắn làm ngay trên long ỷ. Hơn mười vị văn võ đại thần Đông Võ quốc chứng kiến một màn kinh người này.
Phim trường bố trí đã chuẩn bị xong, bây giờ Dịch Tùng Thanh đang giảng diễn cho bọn cậu.
Dịch Tùng Thanh rất coi trọng cảnh diễn này, khi giảng diễn cũng tinh tế hơn so với thường ngày.
"Giang Minh cậu phải nhớ kỹ, Khương Chá làm Cơ Hạc ở chỗ này, chủ yếu là muốn làm hắn nhục nhã, không chỉ làm hắn nhục nhã mà còn làm nhục nhã cả An quốc cao trên trời kia. Công tử như ngọc đã từng ở trên đỉnh lại nằm dưới người khác, đây cũng là sự biến đổi địa vị."
"Nhưng cũng không nhục nhã lắm nhỉ?" Giang Minh nghĩ một chút, nói, "Tôi nghĩ không nên lấy cảnh này thành một cảnh cưỡng bức bình thường, tôi có ý nghĩ, Khương Chá đã có tình cảm nhất định với Cơ Hạc."
Dịch Tùng Thanh nâng mi: "Nói như thế nào?"
Giang Minh: "Cơ Hạc có ngoại hình đẹp, vả lại tính cách tàn nhẫn, thông minh cơ trí, liên tục mang tới kinh hỉ cho Khương Chá, không có người đàn ông nào không bị loại người như thế này hấp dẫn. Khương Chá có lẽ không nhất định phải thích Cơ Hạc, nhưng nhất định sẽ để ý hắn. Nếu không thì có nhiều phương thức khiến người khác nhục nhã như vậy, vậy tại sao hắn lại chộn một nơi như vậy để lăng nhục Cơ Hạc? Đó là bởi vì hắn không thể kìm được sự tức giận của mình và một chút xúc động."
Dịch Tùng Thanh sờ cằm, gật đầu: "Đúng đúng, cũng có thể, trình tự như vậy cũng có cảm giác phong phú hơn."
Cũng có thể?
Quý Thâm Tiêu quay đầu nhìn về phía Dịch Tùng Thanh, ánh mắt u ám lại lạnh lẽo: Ông chắc chắn là có thể được?
Đạo diễn lớn lại theo đuổi nghệ thuật mà vẫn hồn nhiên không biết gì, đã đem lực chú ý chuyển hướng về phía Cừu Cẩn.
Dịch Tùng Thanh lại nói: "Mục đích của cảnh diễn này là Cơ Hạc muốn Khương Chá xuất binh để ngăn cản cương thi, cậu phải phải diễn tốt cảnh này, tôi hy vọng cậu có thể có thái độ tốt nhất khi diễn."
"Vì Cơ Hạc đã trải qua quá trình bị cương thi đuổi bắt, người nọ đã thấy qua vô số sinh mạng bị cướp đi, đối với cậu mà nói thì chuyện này không có gì đáng để nói, cậu cũng sẽ không bị kích thích gì khi diễn cảnh này. Nhưng qua trình cậu diễn cảnh thuyết phục Khương Chá còn phải qua một quá trình rất dài."
Mỗi câu Dịch Tùng Thanh giảng, ánh mắt của Quý Thâm Tiêu lại lạnh thêm một phần. Chờ đến khi ông nói xong, mặt của Quý Thâm Tiêu đã đen hoàn toàn.
Cố tình Dịch Tùng Thanh lại không hề phát hiện, trước khi tập luyện, lại vỗ vỗ bả vai Cừu Cẩn: "Đã hiểu rồi chứ? Cảnh này phải diễn từ từ như thế."
"Tôi hiểu rồi." Cừu Cẩn gật đầu, lại hỏi, "Vậy tôi sẽ cởi đồ tới đâu?"
Quý Thâm Tiêu:???
Còn muốn cởi?
Cái gì mà cởi tới đâu? Một cái áo cũng không được cởi!
Mấy người quay cảnh mấy cảnh như thế này, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?
Dịch Tùng Thanh sờ cằm: "Hừm... Lúc trước tôi có thảo luận với người tạo hình, cảm thấy tốt nhất là nên cởi hết."
Cuối cùng Quý Thâm Tiêu cũng chịu không nổi nữa, cắt ngang lời nói của Cừu Cẩn: "Ai phải cởi hết?"
"Cơ Hạc cởi hết, nhưng vì một số nguyên nhân, nên trường bào của Khương Chá sẽ che người hắn lại, giống như một vách ngăn để nhìn thấy cơ thể người nọ." Nói tới đây, Dịch Tùng Thanh còn có chút đắc ý, "Dù sao cảnh này còn có ý bên trong, chứ không phải đơn thuần quay một cảnh cưỡng bức."
Quý Thâm Tiêu lạnh lùng nói: "Tôi không đồng ý."
Dịch Tùng Thanh: "Đương nhiên, bộ vị đặc thù kia sẽ có bảo hộ, sẽ không quay đến chỗ đó."
Quý Thâm Tiêu: "Tôi không đồng ý."
Lời này vừa nói ra, hiện trường đột nhiên im lặng.
Bởi vì mọi người đột nhiên phát hiện, vị đại lão luôn không can thiệp vào quá trình quay phim của bọn họ vậy mà lại tức giận.
Còn nhấn mạnh tận hai lần!
Tuy không ai nói ra ngoài, nhưng những người trong giới điện ảnh đều biết, người có quyền nhất ở đây là vị đầu tư này.
Người đầu tư muốn thay diễn viên, đạo diễn cảm thấy kỹ thuật diễn của đối phương không tốt, nên không muốn đổi?
Uy hiếp tuyệt đối.
Người đầu tư muốn sửa kịch bản, đạo diễn cảm thấy sửa như vậy không hợp logic, không muốn sửa?
Uy hiếp tuyệt đối.
Ngành sản xuất điện ảnh rất chuyên nghiệp, nhưng loại động tác này giống như đang khoa tay múa chân với mọi người xung quanh vậy, nếu là người thường thì vẫn có thể mắt điếc tai ngơ, nhưng mà người đầu tư là người không thể nào bỏ qua được.
Có tiền là cha, có sữa là mẹ.
Những người đầu tư tiền đều là đại gia, hơi có một chút không giống như ý của mình liền uy hiếp.
Nhưng mà Quý Thâm Tiêu không giống như vậy.
Anh rất hào phóng, dứt khoát đưa tiền, cũng cũng không khoa tay múa chân với việc quay phim, cho đoàn phim tự quản, thậm chí cũng không đặt ra bất cứ quy tắc gì đè nặng lên các diễn viên.
Nhưng anh lại không phải người ngoài nghề cái gì cũng không hiểu, anh nhìn xa, hiểu rộng về sự phát triển của ngành điện ảnh, ở hạng mục điện ảnh cũng đã được phê chuẩn khi anh cũng bắt đầu đầu tư vào hạng mục này.
Hơn nữa anh cũng không mặc kệ tiến độ của bộ phim này, có một cái bảng thông báo tiến độ quay, ngay cả phó đạo diễn trông coi cũng phải cẩn trọng, ngay cả Dịch Tùng Thanh cho đoàn phim nghỉ, đều phải xin chỉ thị với phó đạo diễn trước.
Người trong ngành sản xuất điện ảnh ngành đều luôn mong có thể gặp được người đầu tư như Quý Thâm Tiêu, đi theo anh, giống như đang đi trên con đường thành công vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên người của đoàn phim thấy Quý Thâm Tiêu can thiệp vào cốt truyện, không khỏi sôi nổi tò mò, chuyện này rốt cuộc là sao? Chỉ vì đây là một cảnh quay thân thiết thôi sao? Nhưng mà cảnh thân thiết trong 《 Thiên Hạ Hưng Vong 》cũng rất nhiều mà, sao lại cố tình không cho quay cảnh này?
Dịch Tùng Thanh biết đối phương không phải người độc đoán ngang ngược, bắt đầu nỗ lực thuyết phục đối phương: "Quý tổng à, đây là cảnh diễn để đắp nặn tính cách nhân vật cũng nhưu thúc đẩy cốt truyện, không thể thiếu được."
Quý Thâm Tiêu mặt vô biểu tình: "Tôi chưa từng nói sẽ cắt phân cảnh này, tôi chỉ bảo mấy người không cần cởi."
"Quý tổng à, tính chừng mực của việc này không lớn lắm đâu, hơn nữa tuyến lúc trước của Mị Lạc cũng từng khỏa thân rồi, ngay cả cảnh lên giường của vua và hai phi tần trong hậu cung nữa." Dịch Tùng Thanh lời hay ý đẹp khuyên bảo, "Hơn nữa trong lịch sử còn khoa trương hơn nhiều so với chuyện này, phụ tử loạn luân, mẫu tử cùng giường, huynh muội thân cận... Chúng tôi cũng đã chỉnh sửa lại rồi."
Quý Thâm Tiêu sắc mặt lạnh lùng: "Không được."
Dịch Tùng Thanh không ngừng cố gắng: "Khả năng hiểu biết của ngài cũng không phải không đủ kỹ càng tỉ mỉ, nhưng mà đây không phải chỉ là một cảnh diễn sắc tình thôi, mà còn thông qua sự xung đột để thể hiện hai loại giá trị quan trọng khác nhau."
Quý Thâm Tiêu nâng mi: "Việc thể hiện giá trị quan trọng của mấy người là thông qua cảnh sắc tình sao?"
"Chuyện đó... Không phải đó cũng chỉ là phương pháp ẩn dụ thôi sao," Dịch Tùng Thanh hấp hối giãy giụa, "Chúng tôi cũng bị áp lực lâu lắm rồi, cho nên mới có thành kiến với cảnh diễn sắc tình, nhưng trên thực tế, đây cũng chỉ là một phương thức để tồn tại của nhân loại thôi. Ngay cả 《 Oedipus The King 》 nhìn thoáng qua cũng chỉ là một câu chuyện xưa thôi, cũng có cảnh khi Oedipus giết cha cùng mẹ khi hai họ lên giường đó thôi."
Quý Thâm Tiêu: "..."
Quý Thâm Tiêu bị cách nói không biết xấu hổ này làm cho chấn kinh rồi, nhưng anh vẫn kiên trì như cũ: "Không được."
Dịch Tùng Thanh cắn răng, lùi một bước: "Vậy dùng thế thân đi."
Dù sao Cơ Dao cũng chỉ đổi mặt, đến lúc đó đổi thành mặt của Cơ Hạc lên người của người kia là được rồi.
Quý Thâm Tiêu: "Thế thân cũng không được."
Tuy là thế thân, nhưng khi cắt nối hậu kỳ xong, gương mặt kia vẫn là của Cừu Cẩn thôi.
Sao anh có thể cho nhiều người mơ tưởng tới thân thể của Cừu Cẩn được chứ?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Dịch Tùng Thanh: "..."
Ông có thể liệt kê ra mười lý do để phản bác, nhưng ai là người có thể làm người đầu tư lớn nhất cơ chứ? Từ phía trình độ nào mà nói, ông có thể có quyền đạo diễn khống chế mọi thứ, đây cũng là do Quý Thâm Tiêu giao cho ông.
Dịch Tùng Thanh cuối cùng vẫn thỏa hiệp, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, vẫy vẫy tay nói: "Làm đi, vậy đổi thành cảnh hôn cũng được, cưỡng hôn là được."
Quý Thâm Tiêu nâng mi: "Cưỡng hôn?"
"..."
Dịch Tùng Thanh không dám nói tiếp nữa.
Ở mọi thời điểm, Quý Thâm Tiêu là một người rất tốt để ở chung.
Thân sĩ lễ phép, bề ngoài và phẩm hạnh cao đều không thể nào bắt bẻ được, hơn nữa cũng chưa từng có loại thái độ cao cao tại thượng như đám con cháu của những phú hào. Tuy tính cách nhìn qua có hơi lạnh lùng, nhưng quỹ từ Hoa Ích mỗi năm đều tiêu hơn trăm triệu để làm từ thiện, hạng mục trẻ em, làm giàu nông thôn, bảo đảm xã hội... Ai cũng biết anh là người nhân mỹ tâm thiện.
Nhưng là người đã đi tới vị trí này rồi, tuyệt đối sẽ không vô hại giống như vẻ bề ngoài được.
Dịch Tùng Thanh đã mơ hồ nghe qua một ít lời đồn của Quý Thâm Tiêu.
23 tuổi trở về sau khi đi du học ở nước ngoài, sau khi cha qua đời liền tự tay gánh trọng trách của cả tập đoàn.
Tập đoàn Hoa Ích đã không chỉ có một hình thức đầu tư cổ phần xí nghiệp đơn giản nữa, mà còn tham dự rất nhiều về hạng mục quốc kế dân sinh. Sau khi ông chủ lớn qua đời, thế lực khắp nơi đều như hổ rình mồi, đều đang chờ cắt xẻ miếng mồi ngon này.
Nhưng tất cả đều sụp đổ khi Quý Thâm Tiêu lên, hơn nữa còn làm tốt hơn so với những gì mọi người mong đợi —— làm quen với các cổ đông của những công ty lớn, ngăn thu mua ở khắp nơi, hơn nữa sáng lập ra hạng mục công ty Hoa Ích hợp tác với đảo Lam Hậu.
Bốn năm sau tại ngày hôm nay, cuối cùng cũng không có người nào dám khinh thường người thanh niên này nữa.
Tuy thoạt nhìn người ta có tính tình rất tốt, nhưng cũng không có nghĩ là dễ nói chuyện, chỉ tức giận với người chọc giận mình thôi.
Mà bây giờ, rõ ràng là Quý Thâm Tiêu giận cá chém thớt.
Dịch Tùng Thanh thu hồi tầm mắt, rất nhanh đã thỏa hiệp: "Vậy đổi đi."
"Tôi nghĩ là không nên đổi đâu."
Một âm thanh vang lên, Giang Minh đứng trước mặt Quý Thâm Tiêu.
Nhân viên công tác ngay lập tức liền hưng phấn, hai mắt sáng ngời, sôi nổi lộ ra biểu cảm ăn dưa.
Giang Minh nhìn Quý Thâm Tiêu, gằn từng chữ: "Kịch bản đều đã được biên kịch nghiêm túc chỉnh sửa, ở buổi đọc kịch bản cũng đã được mọi người kiểm tra, sao có thể nói sửa là sửa được?"
Mọi người đều kinh ngạc, Giang ảnh đế là đang muốn công khai làm ầm ĩ lên sao? Đối phương chính là Quý Thâm Tiêu đó!
Nhưng nghe nói bối cảnh của Giang Minh cũng rất lợi hại, nhưng lại tự dùng năng lực của chính mình để đi lên, trong toàn bộ studio, muốn nói tới người có tư cách phản đối Quý Thâm Tiêu, chỉ sợ là chỉ có một mình hắn.
Hơn nữa còn rất tự tin...
Nhìn chướng ngại vật trước mắt, Giang Minh lại bắt đầu tiến công lần nữa, thái độ đúng đắn hỏi: "Hay là Quý tiên sinh cho rằng, tư bản có thể can thiệp vào việc sáng tác nghệ thuật sao?"
Hai tầm mắt trong không trung va chạm với nhau, tia lửa xẹt qua.
Mọi người vây xem đều nhìn không chớp mắt, ngay của hô hấp cũng vô thức thở nhẹ hơn.
Quý Thâm Tiêu sẽ nói cái gì? Bảo Giang Minh cút đi? Hay là vị tổng tài trực tiếp nổi giận làm ầm ĩ đây?
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, đột nhiên có một âm thanh ang lên phá vỡ sự yên lặng, Cừu Cẩn đứng dậy.
"Tôi nghĩ kịch bản cũng có thể thay đổi được." Cừu Cẩn đi đến bên cạnh Quý Thâm Tiêu, lại không nhìn Giang Minh, mà nói với Dịch Tùng Thanh, "Tuy con đường của《 Thiên Hạ Hưng Vong 》 đi là đường phim hay hình đẹp, nhưng mà phương đông chúng ta chỉ chú ý tới cái đẹp, kiềm nén phẫn nộ còn có hơn việc nổi giận lôi đình, " đêm nay ánh trăng thật đẹp " còn có tình thú hơn so với "Anh yêu em", nửa che nửa lộ nhìn còn mê người hơn so với việc nhìn không sót thứ gì."
"Tôi nghĩ rằng, cảnh diễn này thay đổi như vậy là được rồi."
Dịch Tùng Thanh vuốt cằm đang tự hỏi, biên kịch ở một bên gật đầu trước.
Đậu Cao nói: "Thật ra lúc trước khi viết cảnh này, tôi với Ngọc Tuyền đã tranh luận với nhau rất lâu, giữa chuyện kín đáo hay lộ hết ra, rốt cuộc thì cái nào có hiệu quả tốt hơn. Cuối cùng Ngọc Tuyền cho rằng lộ hết ra mới có thể hấp dẫn mấy người trẻ tuổi, rất có sức hút, cho nên mới dùng bản này."
Trước mặt nhiều đại lão như vậy, Quan Ngọc Tuyền cao ngạo không đứng dậy, hắn sờ sờ ót, rất khiêm tốn: "Tôi chỉ cảm thấy như vậy sẽ có nhiều người xem hơn, nhưng lời Cừu Cẩn nói cũng không sai, văn hóa của chúng ta đúng thật là thích hợp với việc kín đáo hơn..."
Trên mặt Giang Minh mang sự tươi cười, nhưng mà trong mắt lại không có chút độ ấm nào.
Quý Thâm Tiêu: "Dịch đạo thấy thế nào?"
Dịch Tùng Thanh nghĩ một lát lại nói: "Vậy sửa đi."
Chỉ có dân tộc mới là thế giới. Khi bọn họ đóng phim thì không thể mù quáng làm giống như ở nước ngoài mà bỏ qua tinh hoa của dân tộc mình được. Quý Thâm Tiêu và Cừu Cẩn đã khai sáng cho ông!
Dịch Tùng Thanh bảo sửa, hai vị biên kịch lập tức bắt đầu sửa chữa kịch bản, Đậu Cao vẫn còn giữ bản kín đáo. Cuối cùng định viết thành xé quần áo, rồi mấy vị kia mới đi vào.
Nhưng mà xé quần áo cũng không dễ như vậy, người có sức lực yếu sẽ xé không được, sức lực quá lớn lại vượt quá chừng mực nên không có mỹ cảm, rất khó khống chế. Hơn nữa mỹ cảm chủ yếu của cảnh diễn này chủ yếu nằm trên đùi, xé quần càng khó, người phụ trách lập tức lại tìm tổ đạo cụ để cắt quần.
Khi bắt đầu quay phim, Quý Thâm Tiêu đứng bên cạnh camera, nhìn Giang Minh xé quần áo Cừu Cẩn, đè bả vai Cừu Cẩn lại, hung hăng đè người lên ghế...
Trong nháy mắt kia, Quý Thâm Tiêu thậm chí muốn để Giang Minh cút xuống dưới, để anh lên thay.
Nhưng cuối cùng lại phải nhịn xuống.
Khi phim chính thức được đăng lên, "Long ỷ thừa hoan" thành cảnh nổi tiếng của Cừu Cẩn, trong một thời gian dài, thổi quét qua các video cắt ghép.
Phim trường lộn xộn, Cừu Cẩn gác cái chân trắng nõn thon dài lên trên long ý, mu bàn chân banh thẳng, ngón chân uốn lượn...
Ống kính quay bên dưới, kín đáo mông lung, mười phần liêu nhân.