Chương 11
Trận đấu giữa trường trung học Teiko và trung học Harada chính thức bắt đầu.
Không ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Teiko vừa lên sân đã đánh đòn phủ đầu.
Murasakibara dựa vào dáng người cao lớn dễ dàng giành lấy quả bóng đầu tiên.
Hắn không chuyền bóng cho ai, tự mình vượt qua hai người phòng thủ cho bóng vào rổ.
Teiko nhận được 2 điểm.
Aomine ngay lập tức đoạt bóng vừa rơi xuống, thảy lọt rổ.
Teiko lần nữa ghi thêm điểm.
Lần này đến Kise không cho Harada có bất cứ cơ hội nào chạm vào quả bóng, hắn nhanh chân đón bóng, vòng qua vài người cho bóng vào rổ.
Chỉ với 3 phút đầu, Teiko đã ghi được 20 điểm.
"Lợi hại quá"
Takao cảm thán, trăm nghe không bằng mắt thấy, đây chính là thực lực của Teiko.
Nhưng mà bọn hắn cũng không hề yếu, Takao mỉm cười đắc ý.
Teiko dù rất mạnh, nhưng không hoàn toàn không có sơ hở.
Cái đội hình ra sân này khá khiếm khuyết, có lẽ là do Akashi không ra sân, thay vào đó là một thành viên năm 3 bình thường.
Takao tính toán chuẩn điểm này, hắn bắt lấy thời cơ, nhẹ nhàng băng qua chuyền bóng cho đội mình.
Trung học Harada ghi được 1 điểm đầu tiên.
"Không tồi! Cố lên!"
"Cố gắng giữ vững trạng thái chiến đấu này.
Tranh thủ giành bóng về"
Các thành viên trong đội Harada cổ vũ nhau.
"Chán ngắt".
Murasakibara ngáp lớn.
"Murasakibara! Thi đấu nghiêm túc một chút đi!" Midorima bất mãn nói.
"Thi đấu kiểu này không cần nghiêm túc.
Dù sao cũng sẽ thắng".
Aonime lười biếng hừ.
"Aonime, cậu cũng thật là...!Tôi mới ném được hai lần bóng thôi.
Cậu đoạt bóng trên tay người khác không tính nhưng ngay cả bóng trên tay tôi cậu cũng giành luôn."
Midorima bắt đầu quở trách Aomine.
Aomine đắc ý cười rộ lên.
"Là do bản thân cậu không giữ bóng tốt mới bị tôi đoạt chứ".
"Aominecchi thật quá đáng!" Kise oán giận.
" Tớ còn chưa có được trái bóng lần nào".
"Cậu yếu đâu phải lỗi của tôi".
"Không phải.
Aominecchi dùng lối chơi quá cá nhân".
Tương phản với sự đoàn kết động viên nhau của trung học Harada, phía Teiko lại cãi nhau.
"Thông tin tìm hiểu đúng ghê.
Bên đó ai cũng mang theo chủ nghĩa cá nhân".
Takao liếc nhìn đám ồn ào nhốn nháo ở sân đối diện.
Thế hệ kỳ tích cường đại, điều này không ai có thể phủ nhận.
Nhưng với cái lối chơi không dựa vào người khác, chỉ tin tưởng bản thân, sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé.
Midorima Shintarou, thiên tài ném bóng của Teiko, Takao quan sát toàn sân, phán đoán tình hình.
Takao vừa nghĩ vừa vươn tay...!
Tên khốn này.
Bị lấy mất bóng, Midorima tức giận, hắn nhìn ra được động tác của mình ư?
Aomine Daiki, cầu thủ chơi bóng không xem trọng hình thức, am hiểu nhất là ném rổ với tốc độ cao.
Cho nến, chỉ cần không cho hắn bắt được bóng là ổn.
Takao giành trước một bước, mạnh mẽ chuyền bóng về phía Aonime.
Người này...!Aonime thất thần, phương thức truyền bóng này rất quen thuộc.
Murasakibara Atsushi, thần kinh phản xạ của hắn hơn hẳn người thường.
Thân thể cao lớn của hắn có lợi thế tuyệt đối, không ai có thể ngăn cản hay chặn hắn.
Nhưng mà hắn rất lười, Takao nỗ lực đem bóng chuyền xa vị trí trung tâm.
A..
Murasakibara híp mắt, người này là ai?
Kise Ryota rất phiền phức, Takao không thèm để ý tới hắn, chạy trở về vị trí của mình.
Tóm lại, "Thế Hệ Kì Tích" không phải chỉ là những tên quái vật bình thường làm cho Takao hưng phấn, đấu với bọn họ sẽ nâng cao sức mạnh.
Takao liếm môi cười cười.
Akashi ngồi trên ghế, quan sát trận đấu.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Takao.
Tiếng còi vang lên, nửa trận đấu tạm nghỉ.
Teiko dẫn trước 40 điểm.
Tuy rằng trung học Harada có cầu thủ khá tốt là Takao, nhưng thực lực của Teiko chính là thiên tài.
"Mới dẫn trước có 40 điểm thôi à?" Aononime bất mãn.
"Chắc chắn một mình tôi được 40 điểm đó rồi".
"Aominecchi đủ rồi nha! Bóng đều bị cậu giành!" Kise chán nản kêu gào.
"Ăn đồ ăn vặt ăn đồ ăn vặt..." Murasakibara cho nack vào miệng.
"Akashi, nửa trận sau cậu có muốn lên sân đấu không?" Midorima uống mấy ngụm nước, nhìn thoáng qua Akashi.
"Không cần tôi phải lên."
Akashi nhếch miệng cười, tuyệt đối tự tin.
Đối thủ như vậy không đủ tư cách khiến hắn phải lên sân đấu.
"Tôi nhắc nhở các cậu một câu.
Chú ý số 10"
"Takao sao?" Midorima nhìn về phía trung học Harada.
Takao đang đùa giỡn với đội viên của mình.
Midorima đem tầm mắt thu hồ.
Kỹ thuật truyền bóng của Takao đúng là không đơn giản.
Lúc này, Takao đột nhiên hướng về phía khán giả vẫy vẫy tay, vui vẻ cười to.
Ngồi ngoài sân, Akashi xem rõ ràng toàn bộ trận đấu, động tác chuyền bóng của Takao khiến hắn nổi lên hứng thú.
Không tệ, đế vương dùng ánh mắt sắc bén đốt cháy người này.
Akashi suy tư, dường như nắm bắt được điều gì đó.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 105:56, Teiko chiến thắng.
"Thua tận 50 điểm"
"Đáng giận, Tớ không cam lòng, nhưng mà đuổi cũng không kịp."
"Mạnh như thế này, nhất định không phải là người mà là quái vật"
"Không thắng được...!Không có khả năng thắng..."
Đội bóng của trung học Harada u ám, bất lực.
"Chỉ 50 điểm thôi mà.
Lần sau chúng ta cố gắng hơn." Tinh thần Takao vẫn rất phấn khởi.
Thế hệ kì tích cùng nhau rời khỏi sân vận động, ai nấy đều có khí chất vương giả.
Chính mình hiểu rõ bọn hắn nhưng vẫn không có cách nào thắng được.
Takao nhìn ra hướng cửa thở dài, loại người như họ chắc chắn rất cô độc.
Trừ khi có ai đó tích cách tương phản xuất hiện bù trừ, cứu rỗi.
Ai có thể làm được? Takao không dám tưởng tượng, dù sao hắn làm không được.
Muốn thay đổi mấy quái vật, chỉ nghĩ đến thôi đã nổi da gà.
"Không thú vị gì hết, thắng nhẹ nhàng quá, bóng rổ càng ngày càng không thú vị."
"Tớ muốn ăn Umaibo"
Đi sau cùng, Moimoi dùng sức nắm chặt sổ ghi chép, ánh mắt ảm đạm ưu phiền.
Một đội hình chỉ toàn ánh sáng chói lóa, có phải thiếu cái bóng của riêng họ không?.