All You Need Is Kill

Chương 3-9: Full Metal Bitch (9)

Dịch giả: Maththunder

Cuối cùng Rita vẫn đi xem buổi tập thể hình. Còn Shasta thì không. Người duy nhất đứng gần Rita là gã Murdoch chết tiệt đó. Những người còn lại trong đội duy trì một khoảng cách tượng trưng cho lòng kính trọng.

Đó là khi đôi mắt Rita chạm phải ánh mắt đầy thách thức kia từ sân tập, ánh mắt mang sức nặng của cả thế giới. Ở thằng nhóc kia có gì đó khiến Rita cảm thấy thích thú. Cô bước lại gần anh ta.

Cô cố ý bước đi, mỗi bước đều là một bước di chuyển hoàn mỹ được thiết kế để đẩy một chiếc Chiến giáp băng qua chiến trường với toàn bộ hiệu suất. Cô là chuyên gia càn quét chiến trường mà không hề tốn chút nỗ lực nào và cũng chẳng để lại một tiếng động. Để đạt được 100% hiệu suất của Chiến giáp, một người lính phải đi bộ trong một căn phòng đầy những quả trứng mà không làm vỡ một quả nào. Có nghĩa là phải có năng lực phân phối hoàn hảo sức nặng cơ thể lên mỗi bước chân.

Người lính kia vẫn nhìn chằm chằm vào Rita. Cô bước lại ngay chỗ anh ta, rồi quay ngoắt chín mươi độ về phía cái lều nơi vị lữ đoàn trưởng cấp tướng đang ngồi. Cô trao cho ông ta một cử chỉ hành lễ phổ thông.

Lữ đoàn trưởng nhìn Rita bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Rita là một thượng sĩ nếu xét về quân hàm, nhưng cô cũng là lính Mỹ, thế nên mối quan hệ thực sự giữa họ trong cấp bậc quân đội có hơi chút rối loạn.

Rita nhớ mặt người đàn ông này. Ông ta là người đi chung với vị tướng đã trực tiếp tới bắt tay Rita tại màn dạo đầu của buổi tiếp đón thừa thãi nhằm chào đón Lực lượng Đặc nhiệm. Có kha khá sĩ quan được thăng quân hàm mà chưa từng chiến đấu trên tiền tuyến, nhưng người này có vẻ như có tình yêu đặc biệt với trò khoe mẽ và gây hấn.

Họ nói chuyện ngắn gọn, tướng quân có vẻ khá ngạc nhiên và thái độ cùng ngôn ngữ cơ thể của Rita khá là chuẩn. Rồi Rita trở lại sân tập, đi ngang qua những chàng trai trông như đang cúi mình trước cô. Cô chọn chỗ bên cạnh người lính đã nhìn chằm chằm vào mình và bắt đầu bài tập chống đẩy tổng hợp. Cô có thể cảm thấy hơi ấm từ cơ thể anh ta lan tỏa trong bầu không khí có phần se se lạnh giữa họ.

Người lính đó không cử động. Rita không cử động. Mặt trời treo cao trên bầu trời, chậm rãi thiêu đốt làn da của họ. Rita thấp giọng nói chỉ vừa đủ để tay lính bên cạnh cô nghe thấy:

“Trên mặt tôi có gì à?”

“Tôi không thấy gì cả.”

Ngoại trừ âm điệu có hơi kỳ quái, giọng Burst của người lính rất rõ ràng và dễ hiểu. Không giống như ở Bắc Phi. Những người từ thuộc địa của Pháp trước đây không thể nói tiếng Burst để cứu mạng chính họ.

English Burst, hay ngắn gọn là Burst, là một thứ ngôn ngữ được tạo ra để giải quyết vấn đề bất đồng ngôn ngữ trong một quân đội gồm những người lính đến từ cả tá quốc gia. Hệ thống từ vựng đã được giản lược và có càng ít quy tắc ngữ pháp càng tốt. Khi họ phác thảo ngôn ngữ, họ đã thận trọng không thêm vào những từ ngữ tục tĩu vào trong hệ thống từ vực chính thức, nhưng rút cục thì bạn cũng chẳng thể nào ngăn được mấy gã kia thôi dùng từ “fuck” dưới dạng danh từ, động từ, tính từ và gắn với mọi từ khác.

“Anh nhìn chằm chằm vào tôi từ đấy đến giờ.”

“Tôi đoán là vậy,” anh ta nói.

“Anh muốn nói gì với tôi à?”

“Tôi không muốn nói chuyện trong lúc này.”

“Thằng đầu tôm Kiriya! Mày đang trượt tay kìa!” trung úy hét lên. Rita, khoác cái vẻ mặt hờ hững của người chưa từng có nhu cầu giao tiếp với nhân loại trong suốt cả cuộc đời, tiếp tục bài tập chống đẩy tổng hợp.

Chống đẩy tổng hợp khó hơn vẻ bề ngoài của nó nhiều. Từng giọt mồ hôi đọng lại nơi chân tóc, chảy dọc xuống thái dương, chui vào trong mắt –– khiến chúng rát lên trước muối mặn –– và trôi xuống cổ bạn trước khi rơi vào trong ngực. Cam chịu trước cơn khó chịu đó chạy khắp cơ thể cũng giống như một người lính phải chịu đựng cảnh tù túng bên trong chiếc chiến giáp. Bài tập samurai này cũng không phải hoàn toàn là vô dụng, Rita nhận định.

Khi mọi chuyện trở nên quá khó khăn, tốt nhất là thả lỏng tâm trí. Rita để tâm tư của mình thoát ra khỏi từng cơn gào thét kháng nghị của cơ thể và đi ra xung quanh. Lữ đoàn trưởng cấp tướng từ Ban Chỉ huy trông bối rối trước kẻ xâm nhập không mời. Với hắn ta, một gã chưa từng trải qua một khoảnh khắc xung đột vũ trang thực thụ nào, có lẽ sân tập này, với làn gió biển dịu dàng này là một phần của chiến tranh. Với những người chưa từng hít thở trong bầu không khí trộn lẫn mùi máu, bụi và kim loại cháy tràn ngập khắp chiến trường, bài huấn luyện này là chiến tranh, leo vài bậc thang trong sự nghiệp cũng là chiến tranh. Chỉ có một người bị chiến tranh lấy mất cái ngày yên bình trước trận chiến ấy: một người phụ nữ tên Rita Vrataski cùng những vòng lặp thời gian của cô.

***

Rita từng mơ rằng một ngày nào đó cô sẽ gặp một người khác cũng trải qua những vòng lặp. Cô thậm chí còn nghĩ ra cụm từ họ có thể dùng để phân biệt nhau với người khác. Một cụm từ chỉ có Rita biết. Một cụm từ chỉ có hai người họ chia sẻ cho nhau.

Một người khác bị dính vào trong một vòng lặp thời gian, vậy có nghĩa là có người khác ngoài Rita đã vô tình giết con Mimic server. Cũng như Rita bị ép phải bỏ mặc những người không ở trong vòng lặp. Anh ta hẳn cũng rất cô đơn.

Có lẽ cô không thể du hành thời gian trong cùng một vòng lặp với anh ta –– mặc dù thực ra cô cũng có thể, và cái suy nghĩ đó khiến cô sợ hãi –– nhưng cô có thể cho anh ta những lời khuyên. Chia sẻ nỗi cô đơn của anh ta. Kể cho anh ta cách phá vỡ vòng lặp, kiến thức mà Rita mất 211 lần tử vọng mới ngộ ra. Anh ta có lẽ vẫn đang chiến đấu trong bối rối, cũng như Rita trước đây. Anh ta có lẽ sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại.

Sâu trong trái tim Rita, cô biết chắc sẽ không ai tới nói cho cô những lời chỉ mình cô biết.

Tín hiệu Tachyon của Mimic là đỉnh cao trong công nghệ của người ngoài hành tinh, thứ công nghệ cho phép họ xâm chiếm khoảng không bao la. Việc Rita bị kẹt trong vòng lặp thời gian trong cuộc chiến giành lại Florida đã là một vận may bất ngờ của nhân loại rồi. Nếu cái vận may đó không xảy ra, trái đất đã bị biến thành một hành tinh khác từ lâu rồi. Không chỉ loài người mà gần như mọi loài sinh vật trên hành tinh đều đã bị tuyệt chủng rồi.

Danh tiếng của Rita lên cao vùn vụt sau mỗi trận đấu, và nỗi cô đơn của cô cũng vậy. Cô đã phá vỡ được vòng lặp, nhưng cô cảm thấy cứ như mỗi ngày cô sống vẫn đang lặp lại vậy. Hy vọng của cô là khi chiến thắng của loài người tới, cái ngày mọi con Mimic đều bị quét sạch khỏi địa cầu, cũng sẽ là ngày cái cảm giác bị cô lập đáng sợ này rời bỏ cô. Cho tới lúc đó, cô vẫn sẽ tiếp tục đóng cái vai trò độc nhất vô nhị của mình trong cuộc giao tranh này.

Rita không quan tâm tới những trận chiến. Trong chiến đấu cô không cần dùng tới bộ não. Khi cô leo lên chiếc Chiến giáp đỏ rực, nỗi buồn, niềm vui, những ký ức ám ảnh cô hơn hết thảy –– tất cả đều bị quét sạch. Chiến trường ấy, cái nơi tràn ngập khói và thuốc súng ấy, là nhà của Rita.

***

Buổi tập thể hình kết thúc sớm hơn một tiếng. Tướng quân vội vàng quay trở về doanh trại.

Khi Rita đứng dậy, người đàn ông bên cạnh cô loạng choạng bước đi. Anh ta có chiều cao cũng không quá nổi bật khi là lính Chiến giáp. Anh ta còn trẻ nhưng lại mang cái vẻ mệt mỏi cứ như thể anh ta sinh ra cùng với nó. Quần áo anh ta trông cứ như vừa bước ra từ nhà máy, vậy nên diện mạo của anh ta có gì đó khiến người ta khó chịu. Đôi môi anh ta vẽ nên một nụ cười Mona Lisa, nụ cười rất thành công che đậy tuổi của anh ta.

Con số 157 viết bằng số Ả rập được ghi trên mu bàn tay. Rita không biết nó có nghĩa là gì, nhưng chuyện đó khá là kỳ lạ. Đủ kỳ lạ để Rita nghĩ cô sẽ khó mà quên được trong một thời gian dài. Cô đã từng nghe kể có những người lính xăm nhóm máu của họ tại dưới lòng bàn chân vào ngày trước khi những chiếc Chiến giáp được lưu hành, nhưng cô chưa từng nghe về chuyện có người ghi chú bằng bút máy lên mu bàn tay.

“Vậy anh muốn nói chuyện à. Đó là gì?”

“À, đúng rồi,” anh ta nói.

“Hử? Cứ nói đi, chàng lính. Tôi là một cô gái kiên nhẫn, nhưng ngày mai có một trận chiến, và tôi có nhiều việc phải làm.”

“Tôi, ừm, có một câu trả lời cho câu hỏi của cô.” Chàng trai do dự cứ như một cậu chàng học sinh cấp ba đang đóng kịch bị bắt đọc một đoạn kịch bản rất chi là không hay. “Những nhà hàng ở Nhật Bản không thu tiền trà xanh.”

Rita Vrataski, vị cứu tinh của nhân loại, chiến thần Valkyrie, cô gái mười chín tuổi, lột trần lớp mặt nạ của mình.

Full Metal Bitch bật khóc.