Ái Triều (Loan Phượng Bi Dao)

Quyển 1 - Chương 4: Rơi xuống sơn cốc [3]​

Ba người vừa ăn tối vừa trò chuyện đến tận giờ hợi* mới chịu về phòng nghỉ ngơi.Quỷ lão để họ ngủ lại chiếc giường phía tây, còn mình thì tiến lại một góc của căn phòng.Qua ánh đèn đuốc le lói, Miêu Ánh Huyên phát hiện nơi đó còn có một cánh cửa gỗ.Thì ra bên trong là một nhà kho Quỷ lão dùng để chứa một số vật dụng sinh hoạt, ngoài ra còn có một chiếc sập gỗ, đêm nay lão sẽ ngủ tại đó.

*Giờ hợi: Từ 21 giờ đến 23 giờ khuya

Phòng ngoài Miêu Ánh Huyên và Tôn Phi Hải lúng túng nhìn chiếc giường không biết phải làm thế nào.Dù sao họ cũng chỉ giả làm phu thê, cô nam quả nữ cùng chung một giường nói ra e là sẽ khiến người ta chê cười.

Tôn Phi Hải không muốn khiến nàng khó xử, bèn lên tiếng trước: “Nàng ngủ trên giường đi, ta ngồi ghế nghỉ ngơi một lát là được.”

Miêu Ánh Huyên im lặng cắn môi, nàng hạ quyết tâm: “Không.Ta và huynh sẽ cùng ngủ chung trên giường.Chỉ cần chúng ta trong sạch thì không cần phải thẹn với lòng mình, càng không sợ người ngoài dị nghị.Hơn nữa cũng đâu có ai biết?”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì hết.Ta là nữ nhi còn không ngại, lẽ nào huynh lại ngại?”

Nếu nàng đã nói vậy rồi thì Tôn Phi Hải cũng không cần phải giữ kẽ nữa, ngược lại trong lòng hắn có chút mừng thầm.Chờ hắn nằm xuống giường, Miêu Ánh Huyên cũng thổi tắt đuốc rồi nằm cạnh hắn.

Nửa đêm, đột nhiên nàng cảm thấy hơi khát, bèn đứng dậy mò mẫm tìm nước.Nhưng do trời quá tối, chân nàng vấp phải chân giường, cả người nghiêng ngả, nàng khẽ kêu một tiếng thảng thốt.Tôn Phi Hải giật mình mở mắt, vội bật dậy đỡ lấy nàng khiến hai người theo đà ngã thẳng xuống giường.

Người Miêu Ánh Huyên nằm đè lên người Tôn Phi Hải, môi nàng chạm môi hắn.

Thời gian như ngừng lại trong chốc lát...

Miêu Ánh Huyên sực tỉnh, vội vàng đẩy hắn ra đứng bật dậy.Mặt nàng nóng bừng.

Tôn Phi Hải không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, hắn cũng luống cuống: “Xin lỗi, ta...ta không cố ý đâu, thật đấy!”

Nhìn bộ dáng như phạm phải trọng tội của hắn, đột nhiên Miêu Ánh Huyên hơi buồn cười, nỗi ngượng ngùng cũng tiêu tán hơn phân nửa.Nàng chợt muốn trêu hắn một chút, bèn tức tối nói: “Đây là nụ hôn đầu của ta, thế mà huynh...đáng ghét!”

Tôn Phi Hải càng xấu hổ: “Ta chỉ là không muốn nàng ngã bị thương nên mới...mới...Thực xin lỗi!”

Miêu Ánh Huyên cười thầm, hay lắm! Hóa ra lại là một tên đại ngốc dễ lừa!

“Không biết không biết!” Mỗ nữ mếu máo: “Nụ hôn đầu đáng thương của ta, cứ như vậy mà mất sao? Huynh đền cho ta đi!”

Dứt lời, nàng giơ hai tay ôm mặt, nhưng vẫn để hở ra mấy kẽ tay lén nhìn hắn.

Qua khung cửa sổ, ánh trăng gần như phác họa rõ nét khuôn mặt rầu rĩ của Tôn Phi Hải.Vốn muốn trước mặt nàng thể hiện tốt một chút để nàng cảm động mà tiếp nhận hắn, nhưng suy cho cùng người tính vẫn không bằng trời tính.

“Vậy được, lần này mạo phạm nàng là lỗi của ta, nàng muốn ta làm gì để đền bù? Cứ nói đi, ngoại trừ mấy yêu cầu vô lý thì ta đều có thể làm được.Mà không, cho dù là yêu cầu vô lý ta cũng sẽ cố gắng làm.Chỉ cần nàng đừng tức...”

Đến đây, Miêu Ánh Huyên thực sự không nhịn được, nàng bật cười ha hả cắt đứt lời nói của Tôn Phi Hải.

Hắn ngớ người: “Sao nàng lại cười?” Hắn buồn cười lắm sao?

Miêu Ánh Huyên vẫn chưa dứt cười, nàng xua tay: “Đùa huynh chút thôi, xem huynh kìa...đồ ngốc!”

Đúng lúc, một giọng nói già nua còn mang theo chút ngái ngủ vọng sang: “Phu thê hai người nửa đêm còn chơi trò náo nhiệt gì vậy?”

Ặc...là Quỷ lão, Miêu Ánh Huyên nuốt nước miếng, nàng quên mất trong nhà còn có người.Nàng lập tức kéo Tôn Phi Hải cùng nằm xuống giường, ái ngại đáp: “Không có gì! Quỷ lão ngủ tiếp đi, chúng ta cũng ngủ ngay đây!”

Không có tiếng đáp trả, có lẽ Quỷ lão ngủ mất rồi...

Không gian yên tĩnh trở lại.Miêu Ánh Huyên và Tôn Phi Hải vẫn trằn trọc chưa ngủ, họ đều suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.Mỗi người ôm một cảm xúc riêng, một tâm tư riêng...Dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau...

Miêu Ánh Huyên mộng thấy mình rơi xuống một sa mạc tuyết lạnh lẽo.Nàng nằm giữa một bầy gấu tuyết, chúng đều rất hiền từ.Chính nàng còn đang dụi đầu vào lòng con gấu tuyết lớn nhất đàn, ấm áp vô cùng.Miêu Ánh Huyên thầm nghĩ, mơ mà cũng có thể chân thực nhường này, ấm áp nhường này, nàng nguyện sống trong mơ mãi mãi...

Đợi đã, chân thực á?

Bầy gấu tuyết trong mơ bỗng biến mất.Miêu Ánh Huyên từ từ hé một mắt...

Đập vào mắt nàng là lồng ngực rộng lớn của Tôn Phi Hải.Nàng và hắn cùng đắp chung một chiếc chăn lông thú.Tay hắn vòng qua ôm chặt nàng, còn nàng lại chui vào lòng hắn đầy thân mật.Miêu Ánh Huyên trợn mắt khó tin nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Khó khăn lắm mới ngăn được cảm giác muốn hét thật to, nàng nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi người mình.Chưa kịp chuồn đi, cánh tay 'lang sói' của hắn lại vô thức vung một cái ôm chặt nàng lần nữa.

Miêu Ánh Huyên giật mình nằm im, mặt nàng méo xệch.

Loay hoay một khắc mới thoát khỏi Tôn Phi Hải mà không khiến hắn tỉnh giấc, nàng vội chạy như bay ra ngoài.Trời vẫn chưa sáng rõ, nàng ngửa mặt hít sâu một hơi bình ổn lại nhịp tim.Quỷ lão và Tôn Phi Hải chưa dậy, Miêu Ánh Huyên bèn một mình lang thang đến con suối gần đó súc miệng đánh răng.

Nàng ngẩn người nhìn cảnh vật in bóng trên mặt nước, tâm tư trôi dạt về phương xa...Không cần biết bằng cách nào, nàng nhất định phải rời khỏi đây.

***

Hoàng cung - Nguyên Lạc

“Hoàng hậu, sen hôm nay nở đẹp quá!”

Cung tỳ Hiểu Nguyệt nhìn hồ sen trước mặt khẽ thốt lên.

Hoàng hậu mỉm cười, tay vịn vào tay Hiểu Nguyệt: “Nào, mau đỡ bản cung xuống thuyền!”

“Dạ!” Hiểu Nguyệt quay lại chỉ bốn cung nữ phía sau: “Các ngươi đứng đây đợi!”

“Dạ, cô cô!”

Chủ tớ hai người bơi thuyền ra giữa hồ.

Trong hồ, lá sen xanh ngắt một màu, hương hoa vấn vít, chợt khiến Hoàng hậu có một xúc cảm khó nói thành lời.

“Đưa chén đồng cho ta, ta sẽ tự hứng!”

Chỉ những lúc ở riêng với Hiểu Nguyệt Hoàng hậu mới không xưng 'bản cung'.

Hiểu Nguyệt mỉm cười, lập tức đưa chén đồng cho Hoàng hậu.Hoàng hậu cầm chén đồng hứng từng giọt sương đọng trên cánh sen.Động tác của nàng cực kỳ nhàn tản, lại như đang trân trọng những gì tinh túy nhất của đất trời.

“Tiểu Nguyệt, em có biết vì sao ta trồng hồ sen này không?”

“Đương nhiên biết ạ, vì trong vô vàn loài hoa, Hoàng hậu thích sen nhất!”

Hiểu Nguyệt là nha hoàn hồi môn theo Hoàng hậu từ nhà mẹ đẻ vào cung.Lớn lên cùng Hoàng hậu, Hiểu Nguyệt rất rõ nàng xưa nay luôn có cảm tình đặc biệt với hoa sen.Sau khi trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, Hoàng hậu liền cho người trồng một hồ sen trong hoa viên hoàng cung, rảnh rỗi thường đến đây thưởng hoa.

“Vậy em có biết vì sao ta thích hoa sen không?”

Hiểu Nguyệt ngẫm nghĩ: “Chẳng phải vì hoa sen nở rất đẹp sao ạ?”

Hoàng hậu nghe vậy, lắc đầu: “Không hẳn.Từ nhỏ ta đã thích sen, không đơn thuần là vì vẻ đẹp mà còn bởi thứ cảm giác thanh thuần mà sen mang lại: cư trần bất nhiễm trần.”

“Những tưởng ta sẽ như sen, có thể sống một đời thanh cao minh bạch, nhưng ta sai rồi! Phàm là những kẻ đã tiến cung, mấy ai còn trong sạch? Để có được ngày hôm nay, bàn tay ta từng nhuốm máu.” Hoàng hậu cười buồn: “Ta bây giờ, lấy tư cách gì để so với sen?”

Lảm nhảm: Trước tết phải cố lết lấy một chương, cơ mà hàng tồn kho sắp hết *khóc*

~