Ải Tình Vị Đắng Trên Đầu Môi

Chương 24: Dừng Lại



Bà Ngụy đưa ra tấm thẻ tín dụng và đẩy nó về phía Tịnh Lâm Yên, không dài dòng, liền đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
"Trong đó có một con số không nhỏ, đủ để cô sống sung túc trọn đời về sau.

Cầm lấy, rồi đừng làm phiền con trai tôi nữa."
Tịnh Lâm Yên liếc mắt ngang dọc, nhìn qua tấm thẻ, rồi lại nhoẻn miệng cười nhạt.
"Lần trước bác cũng như vậy, dùng tiền trao đổi."
"Và sau khi khóc lóc, giả tạo một hồi, cô vẫn cầm tiền rời đi.

Nay quay lại, số tiền này còn gấp mười lần trước, chắc sẽ khiến cô rút ngắn thời gian diễn tuồng đáng thương hơn nhỉ?" Bà Ngụy vội thâm sâu đáp lời, trên môi vương chút khinh bỉ.
Đối phương nhếch mép, lại từ từ đẩy tấm thẻ trở về với bà Ngụy, rồi nói:
"Tiếc rằng, lần này cháu khiến bác phải thất vọng rồi.

Cháu sẽ không rời xa anh Tần Khôn nữa, vì cháu yêu anh ấy."

"Yêu?" Bà Ngụy cười khẩy.
"Nếu là lần đầu, thì tôi còn tin ba phần.

Chứ lần thứ hai rồi, cô còn diễn cái gì? Nói thật nha, cô diễn dở lắm, tôi xem mà chán ra mặt.

Hoặc là cầm tiền rồi tránh xa con trai tôi, hoặc sẽ phải mãi mãi biến mất khỏi cái Thủ đô này, cô tự chọn đi."
"Cháu bảo rồi, cháu chọn con trai bác.

So với chút tiền này, thì việc ở bên anh ấy còn nhiều lợi ích hơn cơ."
Cuối cùng, bà Ngụy cũng khiến cái đuôi hồ ly xuất đầu lộ diện.

Nhưng bà vẫn hết sức điềm tĩnh, đối đáp:
"Cô biết tại sao, tôi thà chọn một người có gia cảnh bình thường cho con trai mình, chứ không chấp nhận một thiên kim tiểu thư như cô không? Thiết nghĩ, chắc cô cũng rất muốn biết."
Tịnh Lâm Yên thoáng cau mày, trong lòng đã hoài nghi về câu chuyện úp mở của bà Ngụy.
"Đúng là cháu cũng rất thắc mắc."
Nhâm nhi chút trà cho ấm, bà Ngụy mới thong thả hồi đáp:
"Cô ngốc lắm! Đâu có một thiên kim tiểu thư nào lại bị đồng tiền làm mờ mắt, chỉ có kẻ giả mạo mới dễ dàng thao túng bởi những con số thôi."
Hơi cười nhạt, khi thấy sắc mặt đối phương thay đổi.

bà Ngụy lại nhàn nhã nói tiếp:
"Tần Khôn do tôi sinh ra, nuôi nấng dạy dỗ hơn hai mươi năm, lẽ nào tôi không hiểu tính tình của con mình thế nào.

Bề ngoài, tuy là đứa lạnh lùng, nhưng thực chất khi yêu ai, lại vô cùng ấm áp, đối với người nó yêu, mọi khuyết điểm đều trở thành ưu điểm.

Nên sẽ không có chuyện nghi ngờ hay phải điều tra thân thế, nhưng tôi thì khác.
Con dâu của Ngụy gia, lấy đức hạnh làm trọng, không lấy vẻ ngoài, không phân biệt sang hèn.


Còn cô, để tiếp cận con trai tôi, liền chối bỏ cha mẹ già trong cảnh cơ hàn, sống đua đòi để tạo cho mình vỏ bọc của một người thượng lưu.

Một kẻ rẻ mạc như vậy, làm sao xứng trở thành vợ của con tôi?"
Thân thế bị vạch trần, Tịnh Lâm Yên hoàn toàn sửng sốt.

Nhất thời chẳng còn biết dùng lời nào biện minh cho bản thân.
"Không riêng gì chuyện này, mà còn cả những mối quan hệ mập mờ khác của cô, tôi đều nắm rất rõ.

Chẳng qua muốn chừa cho cô chút thể diện, nên lười phải nói.

Cô cũng nên biết điều một chút, đừng chấp mê bất ngộ, đeo bám, phá hoại hạnh phúc gia đình của con trai tôi, nếu không..."
"Bác làm gì được tôi?"
Nhận được thách thức từ người trẻ tuổi, bà Ngụy vẫn thản nhiên mỉm cười, rồi nhấn mạnh nhắc nhở một câu:
"Nhất định, khiến cô không thể ngẩng mặt nhìn người."
...----------------...
Ngụy Tần Khôn, sau khi trở về Thủ đô Y, liền chủ động tìm tới căn hộ chung cư của Tịnh Lâm Yên.
Anh phải nghe lời vợ, đi giải quyết rõ ràng và hoàn toàn cắt đứt với người bạn kiêm người yêu cũ của mình, mới được tha thứ.
Lúc nhìn thấy Ngụy Tần Khôn tới tìm, Tịnh Lâm Yên liền ôm anh, rồi bật khóc nghẹn ngào, như thể đang vô cùng ấm ức.

Nhưng khi đó, người đàn ông ấy đã lạnh nhạt đẩy cô ta ra, bước vào nhà.
"Vào đây, tôi có chuyện muốn nói với em."
Nhìn thái độ, đoán được ngay vấn đề.
Tịnh Lâm Yên ảm đạm bước theo sau, chọn vị trí đối diện Ngụy Tần Khôn, chờ đợi anh ta lên tiếng, tới khi thấy anh lại lấy ra một tấm thẻ tín dụng, cô ta liền nhếch môi cười nhạt.
"Lại giống mẹ anh, muốn dùng tiền để xua đuổi em sao?"
"Mẹ tôi đã tìm em à?" Ngụy Tần Khôn khá ngạc nhiên.
"Phải! Bà ấy dùng tiền, bắt em rời xa anh và em đã từ chối.


Ba anh còn đuổi việc em rồi, căn nhà này, sắp tới cũng không còn tiền để thuê tiếp.

Số phận một đứa như em, đúng là bất hạnh." Tịnh Lâm Yên cười khổ.
Lúc đó, sắc mặt của người đàn ông vẫn không thay đổi gì, vẫn nhàn nhạt buông lơi một câu: "Sa thải em, thật ra là ý của anh."
"Còn số tiền này, là cho em sang nước ngoài trị bệnh và đủ để sống ổn định cả đời.

Anh nghĩ, với năng lực của em, sẽ không khó để tìm cho mình một công việc thích hợp."
"Anh vẫn muốn bỏ rơi em thêm một lần nữa sao, Tần Khôn?" Tịnh Lâm Yên nhất thời không thể chấp nhận sự thật.
"Không phải bỏ rơi, mà không có trách nhiệm phải cận kề lo lắng cho em.

Ngay từ đầu, tôi đối với em chỉ có thương hại, thương cho cuộc hôn nhân bất hạnh của em, vô tình lại khiến cuộc hôn nhân của chính mình tan vỡ, khiến vợ tôi tổn thương.

Thiết nghĩ, đã đến lúc nên chấm dứt tất cả."
Nghe anh ta nói xong, Tịnh Lâm Yên lại ngây ngô bật cười như kẻ cuồng trí đang rơi vào hoàn cảnh thống khổ, muốn được người khác thấy bản thân cô ta đang khổ sở nhường nào.
"Vậy là, lúc Lam Hải Như bỏ đi, anh mới nhận ra giữa tôi và cô ta, ai quan trọng hơn.

Giờ muốn hàn gắn với vợ, nên chạy tới đây chấm dứt với người yêu cũ.

Ngụy Tần Khôn, anh ác thật, cứ thích làm tôi đau lòng, cứ thích xem tôi như món đồ chơi rẻ tiền, muốn bỏ lúc nào là bỏ."
Tịnh Lâm Yên bật khóc, rồi ôm lấy ngực trái, tỏ ra đau khổ, nhưng đối phương căn bản chẳng còn quan tâm tới nữa.
"Em nghĩ sao cũng được, dừng lại tại đây là được."