Ái Thê

Chương 11

Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Lo Vanh Vương đi đường mệt nhọc, Thẩm Tranh phân phó người dẫn Vương gia và Thế tử đi nghỉ ngơi trước, Vương phi và nhóm Thế tử phi cũng được thu xếp ổn thỏa ở nơi khác rồi. Sáng mai lại để gia đình bọn họ đoàn tụ sau.

Về phần hắn thì ngỏ ý muốn cùng Hồ Phó sứ và các tướng sĩ uống rượu thỏa thích suốt đêm.

Vanh Vương mong mau rời khỏi chỗ máu tanh còn không được, vội vàng để cho nhi tử đỡ mình theo người hầu đi xuống.

Bọn họ được bố trí ngồi trong phòng chính của phủ Thứ sử. Ở đây ngay cả tường phòng cũng được quét qua một lần, vừa bước vào cửa đã thấy trên bàn tròn lớn bày rượu và thức ăn, hiển nhiên là chuẩn bị vì bọn họ.

Nha hoàn hầu hạ cười nói: "Tiết độ sứ đại nhân nói Vương gia và Thế tử đi đường vất vả, chắc hẳn sẽ đói bụng nên đã đặc biệt chuẩn bị một chút rượu và thức ăn để ăn khuya."

Bụng thế tử đã kêu vang từ lâu, thấy đồ ăn và hoàn cảnh yên ổn, toàn thân như bị tê liệt ngồi trên ghế nói với nha hoàn: "Nếu sau đó Tiết độ sứ đại nhân có hỏi đến thì thay chúng ta cảm ơn ý tốt của hắn. Nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi lui xuống trước đi."

Nha hoàn đáp vâng một tiếng rồi quỳ xuống thỉnh an.

Sau khi đám người rời đi, Thế tử như đống bùn nhão gục xuống bàn, thở hổn hển một hồi lâu mới tức giận hỏi phụ thân: "Phụ vương, người cảm thấy khá hơn chút nào không?" Đột nhiên thấy phụ thân ngửa mặt, tựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn chằm chằm lên trời, lại thoáng có giọt nước mắt chảy xuống má, hắn bị dọa vội hỏi: "Phụ vương, sao người lại rơi lệ ạ?"

"Mộ Thiền... muội muội của ngươi... con gái ngoan của ta..." Vanh Vương đấm ngực giậm chân, đau khổ nói: "Làm sao ta lại ưng thuận? Làm sao ta lại đồng ý với hắn chứ."

Thế tử vội vã nắm chặt cổ tay phụ thân: "Người tỉnh táo chút đi!"

"Đúng rồi, do ngươi, ngươi chọc xương sườn của ta, bảo ta đồng ý đi." Vanh Vương đột nhiên ngừng tay, kinh ngạc nhìn về phía nhi tử: "Chính là ngươi, nhát gan sợ phiền phức! Nên mới xúi giục ta chấp thuận!"

Thế tử buông tay phụ thân ra, quay về bàn ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Có liên quan gì đến con chứ? Chính người nói hiền tế mời đứng lên, tất cả mọi người đều nghe thấy, sao có thể trách con? Vả lại, tất cả đều là do người nói, lời nói ra cũng không thể thu lại được. Chi bằng cứ nghĩ theo chiều hướng tốt, người có một Tiết độ sứ binh hùng tướng mạnh làm con rể, ở thời buổi loạn lạc này không phải là rất tốt sao. Hơn nữa, con thấy dáng vẻ hắn đoan chính trang nghiêm, rất có phong thái của đấng anh hào, không giống kẻ tầm thường, gả Mộ Thiền cho hắn cũng không có gì là không tốt."

"Hồ đồ! Hồ đồ!" Vanh Vương cả giận nói: "Con rể làm Tiết độ sứ? Ngươi đi điều tra xem trước kia có người nào từng có? Nếu như Hoàng thượng cho rằng chúng ta và Tiết độ sứ cấu kết thì đầu cũng khó giữ được. Huống chi, ta với Lô thừa tướng là bạn thân, muội muội của ngươi đáng lẽ nên gả cho Lô tam lang mới đúng! Sao lại từ đâu nhảy ra một tên Định Bắc Thẩm Tranh vậy chứ?"

Thế tử khẽ lắc đầu, nhìn phụ vương vẫn còn dưới mí mắt Thẩm Tranh thì không còn lòng dạ nào làm ồn nữa, đã vậy còn đứng cùng chiến tuyến với người ta: "Con không nhịn được nữa, nhịn nữa sẽ chết đói. Người không ăn thì con ăn. Chuyện quốc gia đại sự do người định đoạt hết, đều nghe phụ vương hết, con không xen vào nữa được chưa."

Vanh Vương hoàn toàn không có khẩu vị gì, chống trán lẩm bẩm: "Nhất định là có biện pháp, nhất định có biện pháp thu hồi lại quyết định đó."

***

Tối qua Thẩm Tranh thức trắng đêm uống rượu với đám Hồ Viễn Đình, thành công kí kết đồng minh và ước định như: Ngươi đưa binh mã viện trợ cho ta, hàng năm ta sẽ tặng ngươi rất nhiều muối và hàng loạt các lời hứa khác.

Sáng sớm hôm sau, chờ đám người Hồ Viễn Đình đi nghỉ ngơi, hắn lập tức thay đổi xiêm y, ngựa không dừng vó [1] đi đón Vương phi và Mộ Thiền đến phủ Thứ sử gặp Vanh Vương.

[1] Nguyên văn là 马不停蹄 – Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước. – Nguồn: Tư cầm gia trang –

Hôm qua, Vương phi và Thế tử phi được thu xếp ở chỗ Mộ Thiền. Trong lòng Thẩm Tranh nắm chắc, các nàng nhất định đều đã trải qua chuyện hôn ước nên sẽ thăm hỏi giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng hắn không hề lo lắng bởi chỉ cần Vương gia đồng ý thì hôn ước sẽ tồn tại.

Không giống như mọi lần trực tiếp xông vào, đầu tiên hắn gọi người thông báo, chờ đến khi gọi hắn thì hắn mới hiên ngang đi vào.

Vừa vào cửa, Thẩm Tranh đã thấy Mộ Thiền rúc vào vị phụ nhân phong thái ung dung, sang trọng bên cạnh. Thấy hắn đến, phụ nhân kia thì thầm vài cầu với Mộ Thiền, Mộ Thiền liền cười yếu ớt cúi đầu rời đi.

Đoán rằng đây chính là nhạc mẫu, Thẩm Tranh lưu loát dứt khoát lễ bái: "Tiểu tế Thẩm Tranh, khấu kiến nhạc mẫu đại nhân!"

Vương phi đánh giá Thẩm Tranh từ trên xuống dưới, thấy hắn khôi ngô tuấn tú, mạnh mẽ kiên cường, từ tối hôm qua đến bây giờ, người của hắn tiếp đãi mình chưa từng có chút sơ suất.

Ở Loan Lâm, Vương phi từng chịu gian khổ nên trong lòng đối với người con rể này có vài phần vừa ý. Hơn nữa, nữ nhi còn nói Thẩm Tranh đối xử với mình rất tốt, không hề có chỗ nào quá phận, vì thế càng nhìn hắn càng thấy thuận mắt.

"Không ngờ phụ vương của con làm chuyện này cũng rất tốt." Vương phi ngoảnh mặt về phía con gái, nhỏ giọng cười rồi ngẩng đầu nói với Thẩm Tranh: "Mau đứng lên, ngồi xuống trước đã."

"Tạ ơn nhạc mẫu đại nhân." Sau khi ngồi xuống, Thẩm Tranh quan tâm nói: "Đêm qua người nghỉ ngơi có tốt không, đều hầu hạ chu đáo chứ ạ? Nơi này đương nhiên là không thể so với kinh thành, mong người lượng thứ cho."

"Ngươi có lòng rồi, chăm sóc rất chu đáo. Không riêng gì ta, thời gian qua may mà có ngươi chăm sóc Mộ Thiền." Lời cảm kích lần này của Vương phi không phải là giả: "Sau khi nó với chúng ta thất lạc nhau, mắt của chúng ta khóc đến nỗi thiếu chút nữa là mù rồi. Về sau nghe nói nó ở đây với ngươi... Chúng ta..."

Càng khóc dữ dội hơn.

Mộ Thiền liền tiếp lời, thay mẫu thân xoa dịu: "Mới thở phào nhẹ nhõm."

Vương phi liền điểm nhẹ vào gáy nữ nhi một cái: "Bây giờ đã biết bênh vực hắn rồi đấy."

Không phải Mộ Thiền nói lời bênh vực gì mà nàng chỉ sợ mẫu thân nói chuyện không có chừng mực, gây ra phiền toái không cần thiết. Hắn vừa mới tới, vẫn là hòa hợp êm thấm thì tốt hơn.

Thẩm Tranh không biết nàng nghĩ như vậy nên trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Nương tử quả nhiên là tri kỷ. Đừng nhìn bình thường ít nói, ngữ điệu nhạt nhẽo nhưng nhất định nói tốt không ít về mình trước mặt nhạc mẫu.

Vương phi nghiêm mặt nói: "Sau đó, nghe nói nó ở đây với ngươi, nói thật là chúng ta rất lo lắng bởi nghĩ rằng ngươi sẽ hại nó. Nhưng về sau chúng ta nghe nói nó và ngươi đã cùng nhau cứu tế, ta đã nghĩ chắc ngươi đối xử với nó không tệ nên nó mới bằng lòng phối hợp cùng với ngươi. Tính tình của Mộ Thiền ta biết rõ, nhìn thì nhu hòa nhưng lại rất cứng rắn. Nó mà ghét chuyện gì thì có chết cũng không khuất phục đâu."

Thẩm Tranh cảm khái nói: "Đúng là không ai hiểu con gái bằng mẹ." Hắn thấu hiểu rất rõ bởi kiếp trước hắn đã từng "ăn hành" của nàng rồi. Cho dù hắn đối xử với nàng mềm rắn đủ cả nhưng nàng cũng chưa từng thay đổi sắc mặt với hắn. Nhưng về sau nàng lại đỡ kiếm cho hắn, có phải ý rằng chỉ cần hắn cố gắng nhiều hơn chút nữa là có thể sưởi ấm ý chí sắt đá của nàng?

Tuy có thể là đáp án khác nhưng cho dù thế nào thì vẻ mặt mình cứ đắc ý một chút đã.

Vương phi nghi ngờ hỏi: "Nhưng Mộ Thiền nói với ta, hình như Vương gia lén lút thư từ qua lại với ngươi định ra hôn ước rồi. Điều này thật là kỳ lạ, phụ vương nó không phải là người có thể che giấu chuyện gì, vậy mà lại giấu giếm ta kín đáo như thế. Cuối cùng ta đây một chút cũng không biết."

Thẩm Tranh đã quen với sóng to gió lớn, lời chất vấn thế này làm sao có thể làm khó, liền đáp: "Có lẽ ngày thường nhìn Vương gia giống như không chịu bị gò bó. Nhưng khi liên quan đến tính mạng của bản thân và gia đình thì vì bảo vệ mọi người, Vương gia cũng là người ý tứ kín đáo nhất. Dù sao có quan hệ với Tiết độ sứ là trọng tội, lão nhân gia người đều giấu gánh nặng này vào trong lòng, quả thật là đã làm khó ngài ấy."

"Ta còn tưởng rằng mỗi ngày phụ thân của con chỉ biết chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, trong lòng không giả bộ chuyện gì, không ngờ rằng hắn cũng có khả năng suy xét như vậy." Vương phi cười nói: "Nhưng may mà hắn đưa cho ngươi bức họa của Mộ Thiền nên ngươi mới có thể liếc một cái đã nhận ra và bảo vệ nó bình an."

"Tất cả đều là nhờ phúc của Vương gia."

Vương phi thấy Thẩm Tranh nói chuyện thỏa đáng, hài lòng gật đầu: "Hy vọng ngươi không quên tâm tư ban đầu, luôn luôn bảo vệ Mộ Thiền như vậy."

Trong lòng Thẩm Tranh vô cùng cảm động. Nhạc mẫu thật tốt, vậy mà kiếp trước lại bị mình giết chết, thật sự là có lỗi với người. Hắn lập tức thề: "Ta – Thẩm Tranh nếu như phụ lòng quận chúa thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tim, ngựa đạp hài cốt, chết không toàn thây!"

Nhận được lời thề của con rể, Vương phi hoàn toàn hài lòng: "Tốt rồi, chúng ta cũng nên đi gặp phụ vương của ngươi thôi."

"Tẩu tử đâu ạ?" Tẩu tử trong lời Mộ Thiền chính là Thế tử phi: "Hình như tẩu ấy còn chưa tỉnh ngủ."

"Bảo nó cứ nghỉ ngơi đi, nó quá mệt mỏi rồi. Chúng ta đi là được."

Thẩm Tranh đứng dậy nói: "Ta đi kêu người chuẩn bị xe ngựa."

Vừa sáng sớm hắn đã phải chạy qua chạy lại hai nơi nhưng trong lòng lại như ăn đường, không dụ dỗ nhạc mẫu tốt, làm sao bà ấy có thể gả Mộ Thiền cho mình?

Chờ Vương phi và quận chúa ngồi vào xe ngựa, hắn cưỡi ngựa tự mình hộ tống, mang theo thân binh hùng hậu đi gặp Vanh Vương.

Lúc này có dân chúng hô to: "Thẩm tướng quân ——" mọi người thấy thế cũng đều hô theo: "Thẩm tướng quân ——Thẩm tướng quân ——"

Thẩm Tranh ngồi trên lưng ngựa, có vẻ đắc ý nhưng lại cố ý không thể hiện ra phất phất tay. Vương phi nhìn mà sửng sốt ngẩn người, làm sao mà uy danh của hắn ở trong thành lại cao như thế.

"Ngài sắp trở thành Quận mã gia rồi."

"Tối hôm qua, Vanh Vương đã thừa nhận ngài là con rể rồi."

Trên đường đi, thỉnh thoảng có dân chúng trao đổi tin tức với nhau, Thẩm Tranh nghe vào trong tai, cười ở trong lòng. Xem ra dặn dò truyền mọi chuyện ra cũng có lợi, nhanh như vậy đã làm sáng tỏ thông suốt rồi.

Đến phủ Thứ sử bọn họ liền một mạch đi tới đại sảnh, lúc trước hắn đã phái người truyền tin rồi. Vanh Vương và Thế tử chắc là cũng muốn gặp lại nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ lúc này đang chờ ở chỗ này rồi.

Nha hoàn đẩy cửa ra, Thẩm Tranh liền thấy Vanh vương ngồi trên ghế, Thế tử đứng hầu ở một bên. Thấy hắn, cơ thể Vanh Vương hơi động, có lẽ là trong lòng lại đang giãy giụa không biết có nên đứng dậy hay không. Cuối cùng, cơ thể vẫn ngồi vững trên ghế, không hề nhúc nhích.

"Phụ vương ——" Mộ Thiền bước lên phía trước vài bước nhưng suy cho cùng cũng không thể tùy ý giống như với mẫu thân nên dừng bước, vấn an trước mặt phụ thân, sau đó mới rưng rưng nói: "Người có khỏe không ạ?"

Không ngờ Vanh Vương lại day huyệt thái dương, uể oải nói: "Là Mộ Thiền à, từ sau khi không gặp con, đầu phụ vương liền lúc tốt lúc xấu. Ngày hôm trước vừa xảy ra chuyện gì thì chớp mắt ngày hôm sau đã quên mất, càng tệ hơn là trí nhớ cũng có lúc liền lúc đứt."

Thẩm Tranh sững sờ, liếc ánh mắt lạnh như băng về phía Vanh Vương. Hắn hiểu rõ lão Vanh Vương này muốn làm gì rồi, giả ngây giả ngô tỏ vẻ chuyện lúc trước đều quên hết để không thể bàn đến chuyện hôn ước.

Quả nhiên không sai, chợt nghe Vanh Vương quay sang hỏi hắn: "Ôi, vị tướng quân này là ai vậy?"

Vương phi thấy trượng phu như vậy thì kinh ngạc đi qua: "Ông làm sao vậy? Đương nhiên là con rể ông chọn rồi. Trên đường tới đây, ta nghe người ta nói, tối hôm qua ông đã thừa nhận hắn rồi. Người đều đã biết cả, đường xá khắp nơi đều là tin tức này mà."

Không ngờ tới đúng không, nhạc phụ đại nhân? Sớm đã đoán được có thể ông muốn đổi ý vì vậy đã sớm truyền tin tức ra. Thanh danh của ta ở thành Chá tốt như vậy, nghe nói ta và quận chúa đính hôn, dân chúng ngoài thành thấy thì vui mừng. Khắp thành ai ai cũng biết Mộ Thiền là nương tử của ta rồi, ông còn có thể thu hồi lại quyết định đã ban ra sao, không thể làm trái ý dân, để xem ông có thể làm gì?

"Khụ! Khụ!" Vanh Vương thở không ra hơi, nghẹn đến mặt đỏ bừng lên, nhìn Thẩm Tranh trong lòng thì mắng, tiểu tử thối nhà ngươi lợi hại lắm. Thật sự là ông sống được lâu lắm rồi, ngay cả Tiết độ sứ dùng ý dân để lôi kéo loại chuyện này mà cũng có thể chứng kiến.

"Chắc là vừa rồi do khoảng cách quá xa nên mới không thể nhìn thấy rõ ràng." Thẩm Tranh mỉm cười tiến gần tới, nói rõ ràng từng chữ một: "Nhạc phụ đại nhân, bây giờ đã nhìn thấy rõ tiểu tế chưa ạ?"

Vanh Vương nuốt cơn giận vào trong lòng, rồi vươn tay ra sức vỗ vỗ bả vai Thẩm Tranh, khóc không ra nước mắt mà nói: "Con rể tốt, thật sự là con rể tốt của bổn vương!"

Lãng phí thời gian cả đêm qua nghĩ đối sách vậy mà mới chỉ lộ ra một phần âm mưu đã bị dập tắt.