“Hoàng thượng, Lạc Nhi thật sự sẽ không ầm ĩ đến người. Buổi tối nếu người khát nước đói bụng, Lạc Nhi còn có thể thay người cống hiến sức lực. Người đáp ứng đi.”
Đông Phong Túy bị nàng đong đưa nhưng một chút cáu kỉnh cũng không có.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lúc này đi đến ngưỡng cửa phòng Đông Phong Túy, Cổ Lạc Nhi thấy thế mừng rỡ, vội vàng đi bên cạnh Đông Phong Túy, cùng theo hắn đi vào.
Đông Phong Túy cũng không để ý đến nàng, tự mình đi đến thụy tháp trước cửa sổ, ngã xuống trên giường.
(thụy tháp: giường ngủ tựa như cái sạp đó.)
Cổ Lạc Nhi đứng ở trong phòng, ngắm nhìn bốn phía.
Trong phòng ngoại trừ chiếc thụy tháp kia, còn có một chiếc giường nữa.
(chiếc giường ở đây là sàng, giường mà Đông Phong Túy ngủ chỉ là sạp, còn giường này mới là Long Sàng của Hoàng thượng)
Chiếc giường lớn thật lớn.
Trừ nó ra, không còn chỗ ngủ nào khác nữa.
“Hoàng thượng, buổi tối người đều ngủ trên thụy tháp đó sao?”
Cổ Lạc Nhi ngó ngó nghiêng nghiêng hỏi.
Hắn ngủ trên thụy tháp, vậy nàng ngủ chỗ nào?
Nàng cũng không thể ngủ trên sàn nhà a.
Đông Phong Túy buồn cười gật gật đầu.
“Đúng vậy a, trẫm ngủ trên thụy tháp.”
Xem nàng muốn làm sao bây giờ.
“Nha.”
Cổ Lạc Nhi nhàn nhạt lên tiếng.
“Hoàng thượng, ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại. Người đáp ứng ta rồi, cho phép ta ngủ ở đây, người không được đổi ý đâu đấy.”
Đông Phong Túy mặc kệ nàng, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn suy nghĩ, tĩnh tọa luyện công đêm nay phải trì hoãn rồi, phải đợi đến khi Cổ Lạc Nhi ngủ mới luyện được.
Đông Phong Túy nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao hắn không chán ghét tiểu gian tế này, ngược lại còn vì cùng phòng với nàng mà có chút vui vẻ.
Cổ Lạc Nhi rất nhanh đã trở lại, sảng khoái tinh thần.
Vừa vào cửa đã nói: “Hoàng thượng, ta đã tắm rửa rồi, sẽ không làm dơ giường của người.”
Thấy Đông Phong Túy khép chặt mắt, vội vàng bụm miệng,
Sợ ồn đến hắn, hắn trở mặt lại đuổi mình ra ngoài.
Đông Phong Túy nghe thấy nàng nói giường giường gì đó, trong lòng khó hiểu.
Trong tai lại nghe thấy Cổ Lạc Nhi rón ra rón rén đi đến giường lớn của hắn.
Cổ Lạc Nhi thả nhẹ cước bộ, đương nhiên đi đến bên giường lớn, bò lên giường.
Nằm xuống, kéo chăn qua che lên người.
Đông Phong Túy đã nói, hắn không ngủ trên giường.
Không thì không, không bằng để nàng đến ngủ.
Chẳng lẽ nàng lại ngủ trên sàn, để giường trống không?
Đây không phải là lãng phí tài nguyên sao.
Rốt cuộc là chạy cả ngày, mệt mỏi.
Cổ Lạc Nhi ngã lên giường, rất nhanh liền thiếp đi.
Đông Phong Túy nghe thấy nhịp hô hấp đều đều của nàng, biết nàng đã ngủ, kinh ngạc ngồi dậy.
Nha đầu kia, lại thật sự chạy lên giường hắn ngủ.
Nàng, nàng thật đúng là không khách khí nha.
Đúng là, bình thường, buổi tối hắn đều ngủ ở trên thụy tháp.
Chỉ là lúc giả vờ giả vịt ở trước mặt An Thụy và người khác, hắn mới phải nằm chết dí trên chiếc giường kia.
Vừa rồi Cổ Lạc Nhi hỏi hắn, hắn cố ý trả lời như vậy, kỳ thật cũng là muốn làm khó làm dễ nàng a.
Xem nàng trải chăn dưới sàn ngủ hay tới năn nỉ hắn nhường giường cho nàng.
Ai biết cả hai đều không phải, nàng lại chạy đến trên giường của hắn ngủ.
Tuy nhiên, giấc ngủ buổi tối của hắn thật sự rất ít, nhưng dù sao hắn vẫn muốn ngủ một chút nha.
Đông Phong Túy đứng dậy, đi đến trước giường, đứng trước mặt Cổ Lạc Nhi, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Nàng ngủ rất say nồng.
Thân thể hơi hơi cong, giống như một tiểu oa nhi đáng yêu.
Đông Phong Túy lại một lần nữa vì tính toán không chu toàn của Lãnh Dạ mà nắm chặt tay.
Phái một gian tế không chuyên nghiệp tới điều tra hắn như vậy, nếu Lãnh Dạ biết được chân tướng, không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì a?
Đông Phong Túy ngồi xuống bên giường, gạt sang mấy lọn tóc bay rối rũ xuống trên má Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi vẫn khò khò ngủ, căn bản không có nhận thấy Đông Phong Túy đang ở bên cạnh.