Sau khi tất cả mọi người lui ra ngoài, lúc này Đông Phong Túy mới hung hăng trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một cái.
Trách cứ: “Ngươi bóp chân như thế này sao?”
Cổ Lạc Nhi vô tội nhìn hắn.
“Hoàng thượng, là người muốn Lạc Nhi đấm mạnh một chút nữa nha.”
Đông Phong Túy bị nàng hỏi e rằng không còn lời nào để nói.
Quét mắt quanh phòng, rồi nói: “Không cần bóp nữa. Đi, những cái tủ kia bẩn rồi, đi lau bụi đi.”
Cổ Lạc Nhi không nói hai lời, ra ngoài tìm tiểu thái giám lấy một chiếc chổi lông gà rồi bắt đầu quét bụi.
Mặc dù tất cả tủ bàn cùng bày biện bên trên đều không nhiễm một hạt bụi.
Đông Phong Túy lại tiếp tục nằm xuống trên giường nhỏ, thầm nghĩ, xem trẫm trị ngươi đây.
Lau xong phòng còn có cửa sổ, lau xong cửa sổ còn có sàn nhà, lau xong sàn nhà còn có......
Đông Phong Túy đang tìm cách trút giận mà miên man suy nghĩ, đột nhiên truyền đến một tiếng “Xoảng” vang thật lớn, làm hắn cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
Giương mắt nhìn xem, hóa ra là Cổ Lạc Nhi khi lau bụi, đụng rơi một chiếc bình hoa bày trên tủ xuống đất.
“Hoàng thượng, “
Cổ Lạc Nhi theo thường lệ vẫn là vẻ mặt vô tội.
“Thực xin lỗi a, ta không phải cố ý, ta đền ngươi đi. Ngươi nói cái bình hoa này trị giá bao nhiêu tiền, ta lại dùng kỳ hạn làm Tiên Phi tính trả cũng được.”
Dù sao cả đời nàng đều đã phải đền vào đây, nhiều hơn vài năm nữa thì có sao?
Đông Phong Túy căm tức nói: “Trẫm không cần ngươi phục thị nữa, ngươi ra ngoài đi.”
Hừ, hắn chịu đủ rồi, nếu tiếp tục giày vò nàng nữa, cho dù tính tình hắn tốt đến mức nào cũng không kiềm được sẽ phát hỏa với nàng mất.
Cổ Lạc Nhi bỏ lại cái chổi lông gà, nhưng không đi ra ngoài.
Đi tới trước giường, cười nói: “Hoàng thượng, ta biết người ghét ta làm phiền, hay là suy xét cân nhắc đề nghị lúc đầu của ta đi.”
“Ta làm buôn bán, nói không chừng có thể kéo kinh tế của Vô Ưu quốc đi lên a.”
Cổ Lạc Nhi nói cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.
Ít nhất ở thời không kia của nàng, kinh tế đã rất phát triển.
Nàng đã từng học qua khóa trình về kinh tế, cũng dùng thời gian làm việc nghiệp dư, với kinh tế có chút hiểu biết.
Mặc dù biết cũng không nhiều lắm, nhưng về nguyên lý kinh tế cơ bản, cùng một chút hình thức thông thường cũng xem là hiểu biết.
Thử phát triển ở Vô Ưu quốc, dù thế nào cũng có thể kéo kinh tế đi lên a.
Trong quá trình làm việc, nàng có thể từ từ tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
Nàng cũng không tin, nàng không thể tìm ra thành công phù hợp với kiểu của thời không này.
Theo nàng nghe ngóng mấy ngày nay, Vô Ưu quốc cũng không phải quốc gia duy nhất ở thời không này, ở xung quanh, còn có các quốc gia khác.
Đông Phong Túy nói như thế nào cũng là một Hoàng đế, nên hẳn sẽ không thể không quan tâm đến thực lực quốc gia đi.
Trừ phi hắn thật sự lười đến vô phương cứu chữa.
Đáng tiếc, thật không may Cổ Lạc Nhi lại nói trúng.
Đông Phong Túy chỉ liếc nàng một cái, lập tức bác bỏ lời của nàng.
“Trẫm mệt mỏi, việc này để sau hãy nói.”
Cổ Lạc Nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn hắn.
Thấy hắn lại muốn ngả xuống, vội vàng bắt lấy vai của hắn lay lay.
“Hoàng thượng, cũng không cần ngươi làm gì cả, chỉ cần ngươi gật gật đầu là được.”
Đông Phong Túy bị nàng lay đến không kiên nhẫn, gạt tay nàng ra.
Miễn cưỡng hỏi: “Ngươi định mở trà lâu? Cùng các phi tử khác?”
Cổ Lạc Nhi hai tay chống nạnh, há miệng tròn mắt nhìn Đông Phong Túy.
Lớn tiếng nói: “Hóa ra ngươi cũng biết. Hừ, biết mà còn cố ý làm khó dễ ta.”
Xem ra Đông Phong Túy thật sự không phải là cái đèn đã cạn dầu.
Cổ Lạc Nhi càng ngày càng không thể hiểu hắn.
Rốt cuộc hắn lười thật hay là lười giả?
Nếu lười thật, sẽ có tinh lực để quan tâm hành động mấy ngày nay của nàng sao?
Đông Phong Túy khẩu khí vẫn miễn cưỡng như cũ nói.
“Làm khó dễ ngươi? Trẫm có sao? Trẫm chỉ nghe nói, có người muốn làm trẫm đẹp mặt, muốn nhốt trẫm vào một nơi không có ai, không làm việc sẽ không có cơm ăn.”
Cổ Lạc Nhi kinh hãi.
Không nghĩ tới lời nàng cùng Đông Phong Linh tán dóc, Đông Phong Túy lại cũng biết.