Cổ Lạc Nhi đánh thắng trận này, tất cả hậu phi bị Nguyệt quý phi ức hiếp đều được cổ vũ, lòng tin trước nay chưa từng có tăng vọt.
Đều vây quanh trước mặt Thái hậu, hiến ân tình.
Thái hậu được ăn phi thường cao hứng, được chơi đùa phi thường cao hứng, liên tục tán thưởng, nói về sau sẽ tới tham gia tụ hội.
Còn kỳ quái nói: “Đám hài tử này, làm sao bình thường đều trốn tránh ai gia? Không muốn cùng ai gia chơi đùa, sợ ai gia quấy rầy hào hứng của các ngươi sao?”
Nhóm hậu phi nhất thời đều không trả lời được.
Các nàng trước đó bị Nguyệt quý phi ức hiếp, nào dám tùy tiện xuất hiện ở trước mặt Thái hậu cùng Hoàng thượng a.
Vẫn là Cổ Lạc Nhi lập tức nhanh miệng, giúp các nàng giải nguy.
“Thái hậu, này tính cái gì? Còn có một nơi càng thú vị càng ăn ngon nữa cơ.”
Thái hậu hai mắt liền sáng lên.
Một tay cầm một xâu thịt nướng, vừa ăn vừa hỏi.
“Ở đâu a? Là cái gì? Mau dẫn ai gia đi.”
Cổ Lạc Nhi ra vẻ thần bí.
“Cái này sao, trong cung cũng không có.”
Thái hậu bất mãn nói: “Hừ, ngươi lại lấy ai gia làm tiêu khiển, để cho ai gia một hồi vui mừng vô ích.”
Bỏ lại đồ nướng trong tay, miệng cũng bĩu lên.
Cổ Lạc Nhi khoác tay nàng, đong đưa nàng nói: “Mới không có a. Trong cung không có, chúng ta có thể ra ngoài cung nha. Ngoài cung mới gọi là náo nhiệt a.”
Thái hậu lại hưng phấn lên.
“Thật không? Ngoài cung náo nhiệt như thế nào?”
Cổ Lạc Nhi đem toàn bộ những gì nhìn thấy qua hai ngày xuất cung thêm mắm thêm muối, trắng trợn nói khoác một trận.
“Trên đường có đồ chơi bé xíu bằng đường, được làm rất sống động, liếm một liếm, hương vị ngon không kể xiết. Còn có trò xiếc ảo thuật, cầm căn dây thừng quăng ra, dây thừng liền thông lên trời. Sau đó một tiểu hài tử theo dây thừng leo lên, mới qua một chén trà, liền từ trên trời trộm một quả đào xuống......”
Nàng xem chừng, Thái hậu tính khí như một tiểu hài tử, hẳn là thích những thuật chơi đùa này.
Những thứ nghệ thuật này không thể nào ở nơi thanh nhã, cũng sẽ khác với giải trí tao nhã trong cung nha.
Quả nhiên Thái hậu nghe được không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Nhóm hậu phi còn lại, trước khi tiến cung ở trong khuê phòng, sau vào cung lại ở thâm cung, gần như không có cơ hội ra khỏi cửa.
Bởi vậy, giờ phút này cũng nghe đến say sưa.
Thái hậu vui vẻ một hồi, rồi lại khổ sở nghiêm mặt kể khổ.
“Aizz, ngươi nói cho dù tốt hơn nữa thì có tác dụng gì? Ai gia chỉ có thể ở trong cung, không thể đi ra ngoài nha.”
Cổ Lạc Nhi đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác.
“Thái hậu, chúng ta có thể cải trang vi hành, khảo sát dân tình, thay Hoàng thượng phân ưu, người nói đúng hay không?”
Trong mắt Thái hậu lập tức lại sáng rỡ.
“Ngươi nói không sai, chúng ta sẽ cải trang vi hành.”
Cổ Lạc Nhi mừng rỡ, nhân cơ hội lại tiếp tục đề nghị.
“Thái hậu, để thuận tiện cho ngài thường xuyên xuất cung cải trang vi hành, người xem, nếu mấy hậu phi chúng ta ra ngoài, đặc biệt mở thêm một trà lâu buôn bán, chẳng phải là càng tốt sao.”
Cổ Lạc Nhi sớm đã nghĩ kỹ, trà lâu là nơi tập chung tin tức.
Các nàng trước tiên có thể mở một trà lâu, thử đưa vào hoạt động.
Đến khi nắm đủ tin tức, cũng có kinh nghiệm, liền có thể làm buôn bán khác.
Hừ, Cổ Lạc Nhi nàng muốn trở thiên hạ đệ nhất giàu có.
Ngay cả tên trà lâu bọn nàng đã nghĩ kỹ, gọi là Minh Châu lâu, có nghĩa là bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Hiện giờ, bị nhốt trong cung, các nàng là áo gấm đi đêm, sau này xuất cung, minh châu các nàng đây muốn tỏa sáng thật mạnh.
(áo gấm đi đêm: nguyên bản minh châu ám đầu. có nghĩa người tài giỏi không được trọng dụng)
Lúc này Thái hậu cũng không trả lời, vùi đầu chỉ để ý ăn đồ ăn.
“Lạc nhi, người này a, đúng thật là không thể quá lười. Tự tay mình nướng ăn thật là ngon. Mau ăn mau ăn.”
Cổ Lạc Nhi cười thầm, thầm nghĩ, lời này nếu để cho Đông Phong Túy nghe được thì tốt biết bao.
Nhưng là, Thái hậu này tâm tư thế nào a?
Cổ Lạc Nhi thấy Thái hậu đã nướng được chín, không khách khí đoạt lấy đồ nướng trong tay nàng.
“Thái hậu, người đừng vùi đầu vào ăn uồng nữa. Người để chúng ta xuất cung mở một trà lâu đi, được không?”
Thái hậu trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một cái.
“Trả lại cho ta, ngươi muốn để cho ai gia đói bụng sao?”
Chìa tay định đoạt lại đồ nướng.
Cổ Lạc Nhi dứt khoát đưa tay ra sau lưng, khiến nàng đoạt không tới.
“Không được, người không đáp ứng, ta liền không trả cho người.”
“Quên đi, ai gia không ăn.”
Thái hậu nói, còn làm bộ vỗ vỗ tay.
Cổ Lạc Nhi không còn cách nào, đành phải cầm đồ nướng trả lại cho nàng.
Năn nỉ nói: “Thái hậu, người nên đáp ứng chúng ta a. Người suy nghĩ một chút, nếu không có một nơi đặt chân bí mật, người sẽ không dễ dàng an tâm đi chơi, à, không, cải trang vi hành. Vạn nhất bị người khác nhận ra, liền nguy rồi. Đúng hay không?”
Thái hậu rốt cục thở dài.
Nói: “Các ngươi là phi tử của Hoàng thượng, cũng không phải là người của ai gia, ai gia đâu thể làm chủ được.”
Cổ Lạc Nhi lúc này trong bụng đã nắm chắc rồi, thì ra thái hậu đang trốn tránh trách nhiệm a.
Biết để cho nhóm hậu phi xuất cung, hơn nữa là xuất cung đi làm buôn bán, đây không phải trò đùa, bởi vậy muốn thoát ly can hệ.
Cũng tốt, chỉ cần nàng không phản đối là được.
Lần này, nàng chỉ cần đối phó với một mình Đông Phong Túy.
Nếu như, có thể tìm cách lấy được lệnh bài phụng chỉ mở tiệm thì tốt rồi.
Không khỏi có chút mê muội, Thái hậu rốt cuộc là hồ đồ hay là khôn khéo?
Mặc kệ, cho dù Thái hậu hồ đồ hay là khôn khéo, dù sao không ngăn cản kế hoạch nàng xuất cung là được.
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, nên nói như thế nào để thuyết phục Đông Phong Túy a?
Đông Phong Túy sau khi rời khỏi rừng Lê Tuyết, lệnh cho người điều khiển xe ngựa tới Kính Hồ.
Kính Hồ là một hồ lớn trong hoàng cung, tuyết đông ngày đó rơi xuống nước, rơi xuống chính là Kính Hồ.
Kính Hồ, tên cũng là nghĩa, mặt hồ yên ả, bằng phẳng như một chiếc gương.
Đông Phong Túy đã lâu chưa tới Kính Hồ, bị mỹ sắc hồ quang mê hoặc, phá lệ không chìm vào mộng đẹp, mà nằm ở trên xe, xuyên qua cửa sổ xe thưởng thức cảnh hồ.
Ngay cả cơm trưa cũng không trở lại Tử Tiêu cung ăn, để cho người làm đưa đến trên bờ Kính Hồ.
Lại về sau, càng hiếm thấy mà xuống xe ngựa, đi bộ dạo chơi dọc theo Kính Hồ.
An Thụy vốn định dìu hắn, bị hắn cự tuyệt, đành phải đi theo phía sau hắn.
An Thụy nhìn về phía bóng lưng Đông Phong Túy, bóng lưng quen thuộc mà lạ lẫm, một lần lại một lần tự hỏi mình.
Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?
Hoàng thượng khi còn bé phi thường hoạt bát hiếu động, tuyệt không lười.
Cũng không biết từ lúc nào, hắn đột nhiên trở nên lười biếng, thứ gì cũng không chịu học, chuyện gì cũng không chịu làm.
Ngay cả đi đường cũng không thích đi, không phải ngồi kiệu cũng là ngồi xe.
Cả ngày o o ngủ ngon.
Quả thực khiến tiên hoàng ngày càng hoảng sợ.
Kêu vô số danh y đến khám và chữa bệnh, ai cũng không thể chẩn ra nguyên cớ vì sao.
Đều nói, thân thể Hoàng thượng rất tốt, một chút bệnh tật cũng không có.
Bao nhiêu năm, hắn không được trông thấy thân ảnh Hoàng thượng khoan thai tản bộ rồi?