“Đừng tưởng rằng ngươi có gì đặc biệt hơn người, bình thường chẳng qua là những tỷ muội này tâm địa thiện lương, nhường cho ngươi thôi. Đừng chọc chúng ta phải nóng nảy. Đừng tưởng rằng Hoàng thượng mặc kệ mọi việc, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, ngươi phải hiểu được, Hoàng thượng mặc kệ phi tử khác, cũng sẽ không quản ngươi.”
Các phi tử khác nghe xong lời của Cổ Lạc Nhi…, đột nhiên tỉnh ngộ.
Đúng rồi, Hoàng thượng mọi chuyện mặc kệ, như vậy, các nàng phản kháng Nguyệt quý phi ra sao, Hoàng thượng cũng sẽ không quản rồi.
Trước đây thật là ngu muội, như thế nào lại tùy ý để Nguyệt quý phi khi dễ?
Đều tỏ vẻ tán thành.
“Đúng đúng, chúng ta bị ngươi khi dễ đã quá đủ.”
“Đúng vậy, chúng ta từ nay về sau sẽ không bao giờ chịu ức hiếp của ngươi nữa.”
“Hừ, Phong Linh công chúa cũng ở bên chúng ta, để xem chúng ta nhiều người hay các ngươi nhiều người hơn. Muốn đánh nhau, cứ việc lên.”
Mấy phi tử đi theo sau Nguyệt quý phi trong lòng run sợ.
Hi vọng nói: “Đừng, đừng đánh nhau.”
Nguyệt quý phi cũng run lẩy bẩy sợ hãi nói không ra lời.
Cổ Lạc Nhi khinh thường nhìn nàng.
Bình thường kiêu ngạo như vậy, còn tưởng rằng nàng rất khó đối phó a, hóa ra chỉ là hổ giấy.
Đông Phong Túy phía sau hoa mộc lặng lẽ nói câu: “Đã sớm nên như vậy.”
An Thụy kinh ngạc liếc nhìn Đông Phong Túy.
Chợt càng thêm không rõ, trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc đang nghĩ gì.
Dường như trả lời nghi hoặc trong lòng hắn, Đông Phong Túy lại nói thêm một câu.
“Các nàng tự mình có tay có chân, lại cam chịu bị Nguyệt quý phi khi dễ, trẫm có biện pháp gì?”
“Trẫm cũng không có tinh lực đi quản chuyện các nàng.”
Nói xong còn ngáp một cái thật to.
An Thụy nhìn Đông Phong Túy, trong mắt càng thêm tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Hậu cung chính là một triều đình nhỏ.
Hoàng thượng vô vi mà trị, lúc xử lý đại sự trên triều đình, có phải là cũng là như vậy a?
Đại sự triều đình cơ hồ đều giao cho Lý Tể tướng xử lý, Phùng Thái Úy chỉ ở trong triều đình sắm vai nhân vật hết sức trọng yếu.
Hai người kia, một người thành thật quá mức, một người giảo hoạt vô cùng.
Hai người trái ngược, lại duy trì trật tự triều đình ổn định tương xứng.
Chẳng lẽ, Hoàng thượng cũng không phải giống như biểu hiện bên ngoài, cả ngày chỉ biết đến ngủ ngon?
Lại trộm nhìn xem xét, biểu hiện của Đông Phong Túy lại làm cho hắn thất vọng không thôi.
Chỉ thấy trong mắt Đông Phong Túy buồn ngủ mông lung, lần nữa ngáp một cái thật to.
Trong rừng Lê Tuyết, truyền đến thanh âm Cổ Lạc Nhi.
“Chuyện ngày hôm nay coi như xong, các ngươi xéo đi. Chúng ta muốn ở chỗ này thiêu nướng, đừng có lại tới quấy rầy chúng ta.”
Buông lỏng vạt áo Nguyệt quý phi ra.
Liên phi cơn giận vẫn còn chưa tiêu kêu lên: “Cứ như vậy bỏ qua cho nàng? Quá tiện nghi nàng, ta muốn báo thù chuyện trước kia.”
Hướng Nguyệt quý phi chạy vọt tới.
Nguyệt quý phi sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Không ngờ váy quá dài, kinh hoảng dẫm lên gấu váy của mình, ngã nhào trên mặt đất.
Miệng gặm đầy vụn đất cánh hoa.
Đông Tuyết vội vàng nâng nàng dậy, chật vật kéo nàng chạy thục mạng trở về.
Cổ Lạc Nhi lúc này đại hoạch toàn thắng một phương.
Một số người vẫn chưa thỏa mãn nhặt mấy tảng đá trên mặt đất hướng đoàn người Nguyệt quý phi ném qua, trong miệng lớn tiếng hoan hô.
“Ha ha, chúng ta thắng rồi.”
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn bị khi dễ nữa.”
“Đuổi theo các nàng, đuổi theo các nàng.”
Bên kia rừng Lê Tuyết, truyền đến tiếng động của xe ngựa, sau đó là một thanh âm của thái giám kéo dài.
“Thái hậu giá lâm ——”
Mọi người lập tức ngừng miệng, nhìn về phía xe ngựa.
Nhóm người Nguyệt quý phi ngay lúc đang chạy thục mạng cũng không khỏi ngừng lại.
Xoay người, nhìn lại bên này.
Vài thái giám cung nữ bảo vệ chiếc xe ngựa hoa lệ chạy đến trong rừng Lê Tuyết, ngừng lại.
Không đợi thái giám vén màn xe lên, màn xe đã bị người từ bên trong vén ra.