Không biết làm sao nữa, nhìn hình dáng nàng như vậy, Đông Phong Túy đột nhiên nhớ tới bữa trưa ngày hôm qua khi đó Cổ Lạc Nhi trên mặt lấm tấm nước mắt.
Ngày hôm qua, hắn không muốn để nàng chia thức ăn, còn dữ dằn với nàng, nàng ủy khuất rồi rơi nước mắt.
Nước mắt kia đọng ở trên mặt, làm đau lòng người.
Đông Phong Túy đành chịu mà thở dài.
Hắn cũng không muốn lại tiếp tục làm cho nàng khóc ra.
Bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nó không phải thứ đồ hỏng. Được chưa?”
Cổ Lạc Nhi lập tức cười lại như nở hoa.
“Hoàng thượng, người thừa nhận nó rồi phải không? Lạc Nhi tiếp tục gảy ra mấy thủ êm tai để người nghe, được không?”
“Đừng, ngàn vạn đừng gảy nữa.”
Đông Phong Túy vội vàng xua tay.
Lại để cho hắn nghe cái loại âm thanh ồn ào này, có còn muốn hắn sống hay không?
Cổ Lạc Nhi bất mãn nói: “Hừ, ngươi vẫn là không thích. Khẩu thị tâm phi.”
Đông Phong Túy ở trong lòng cười khổ.
Hắn khi nào nói qua là thích vậy?
Như thế nào đã bảo khẩu thị tâm phi rồi?
Thiện ý nói: “Trẫm thật sự mệt mỏi, giọng hát của ngươi không thích hợp ru ngủ, đúng hay không?”
“Hoàng thượng, ngươi đã ngủ cả một buổi chiều, đừng ngủ nữa được không? Nhìn tịch dương kìa, thật đẹp a.”
Cổ Lạc Nhi thật sự là không chịu nổi tên Hoàng đế lười này nữa rồi, suốt ngày chỉ biết đến ngủ, còn có lạc thú gì của đời người nữa?
Kiến nghị nói: “Hoàng thượng, nếu không, ta cùng ngươi ra ngoài Tử Tiêu Cung dạo chơi đi, được không? Nếu không đi lại một chút, cơ bắp trên người khô héo hết mất.”
Đông Phong Túy cười thầm, Cổ Lạc Nhi a Cổ Lạc Nhi, ngươi rốt cục giấu đầu lòi đuôi rồi kìa.
Định chuồn ra Tử Tiêu Cung đi chơi, đây mới là mục đích thật sự ngươi đến ầm ĩ trẫm đi.
Trẫm không cho ngươi đi ra ngoài, coi ngươi như thế nào đây.
Lại nghe thấy Hỉ Thuận nho nhỏ giọng nói thầm.
“Hoàng thượng là Long thể, trên người hẳn là Long nhục, làm sao có thể là trường kê nhục a?”
(Long nhục: thịt rồng… Trường kê nhục: thịt gà già =)))
Đông Phong Túy mặt vừa mới nới lỏng đã dựng lên, đen tuyền một mảng.
Này Hỉ Thuận, đều là nói cái gì đây.
Mà lại không thể khiển trách hắn, chỉ làm bộ như không nghe thấy.
Cổ Lạc nhi lại cực không nể mặt cười lên ha hả.
“Hóa ra, Hoàng thượng trên người trường long nhục à, ha ha, chết cười ta.”