Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 139: Lối thoát

Vừa chạy đến lối ra, đã thấy Lãnh Dạ từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt hai người.

Phía sau y, một đám người đen nghịt, vị trí đứng nhìn như hỗn loạn, nhưng có vẻ tuân theo một quy tắc.

Hiển nhiên lại bày ra trận pháp nào đó rồi.

Lãnh Dạ châm chọc nói: “Đã sớm đoán được ngươi sẽ đến, không nghĩ rằng ngươi đến nhanh như vậy, hơn nữa, còn giả trang thành nữ nhân.”

Đông Phong Túy vốn không để ý tới ánh mắt người khác, nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng.

Gỡ dịch dung vật xuống, lại cởi áo hồng cùng quần xanh trên người ra.

Khôi phục dáng vẻ công tử tao nhã của hắn.

“Lãnh Dạ, ngươi đến cũng nhanh đấy.”

“Không có biện pháp, biết ngươi nhất định sẽ đến Hồng Ảnh các, ta đành phải mỗi ngày không kể gian khổ, canh giữ ở nơi này.”

“Được coi trọng rồi.”

Đông Phong Túy vừa nói vừa quan sát tình hình xung quanh.

Hiển nhiên muốn xông ra ngoài bằng cửa này không thể được, trận pháp Lãnh Dạ bày ra quá lợi hại.

Mà trong vô số hành lang phía sau, đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loan, rất nhanh sẽ đến nơi bọn họ đang đứng.

Nội lực của Cổ Lạc Nhi hiện giờ đã tăng lên nhiều, thính lực so với ngày trước nhanh nhạy hơn rất nhiều.

Ngưng thần nghe ngóng, cằm giơ giơ về phía một đường hành lang.

“Bên kia.”

“Ừ, đi.”

Đông Phong Túy nhấc Cổ Lạc Nhi chạy về phía hành lang bên ấy.

Chỉ có nơi đó là không có tiếng bước chân.

Lãnh Dạ lạnh giọng phân phó: “Đợi ở đây, nếu bọn họ đi ra, ngăn bọn họ lại.”

Hơi vừa nói ra, người đã đuổi về phía Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi.

Đông Phong Túy dẫn theo Cổ Lạc Nhi, dọc theo hành lang, chuyển qua lối rẽ, phía trước thình lình xuất hiện một vách tường, chặn lại lối đi.

Khó trách hành lang này không có tiếng bước chân, hóa ra là đường cùng.

Đông Phong Túy buông Cổ Lạc Nhi ra, đánh giá nơi đang đứng.

Đây là một đại sảnh tương đối rộng, ngoại trừ đường hành lang đi vào, không còn lối ra nào khác.

Ở bên cạnh bức tường trong đại sảnh, có hai pho tượng đại bàng đang giương cánh bay cao.

Điêu khắc giống như đúc, khiến người ta có cảm giác, tựa như sư tử đá canh giữ trước cửa lớn người ta thường dùng.

“Lạc Nhi, xem ra chúng ta chỉ có thể liều mạng.”

Đông Phong Túy bất đắc dĩ nói.

Hắn không sợ Lãnh Dạ, mà lo rằng trong lúc đó làm thương tổn đến Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi không sợ mà nói: “Liều mạng thì liều mạng, sợ gì chứ? Chỉ có điều, chàng phải thật cẩn thận, đừng để bị thương.”

“Ta biết, nàng cũng phải cẩn thận.”

“Hai người các ngươi, đúng là tình thâm ý trọng.”

Theo tiếng nói, Lãnh Dạ mang theo một đám người xuất hiện tại lối vào hành lang.

Đông Phong Túy kéo Cổ Lạc Nhi về phía sau, bảo vệ nàng.

Cổ Lạc Nhi ngưng thần nhớ lại cách dùng vô ảnh phiêu miểu chưởng.

Nàng rất căm tức cái chưởng pháp này, khi thì linh khi lại mất linh, chẳng thể phát ra theo ý mình.

Nàng còn đang cẩn thận suy nghĩ, hai bóng người một trắng một đen đã đấu với nhau.

Thân hình nhanh như chớp, nàng hoàn toàn không thấy rõ.

Chỉ nhìn thấy thân ảnh màu trắng vẫn luôn che chắn trước mặt nàng.

Thạch sảnh không lớn, Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ mỗi lần giao tiếp, đều khiến cho trận trận nổ vang.

Bang chúng có phần không duy trì được chậm rãi lui về phía sau, càng lùi càng xa.

Đến cùng, chỉ còn mấy người đứng ở lối vào, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào giữa sảnh.

Hai cao thủ đứng đầu giang hồ quyết đấu, bình sinh bọn họ chưa thấy bao giờ, không khỏi nhìn mà dao động tinh thần.

Đông Phong Túy lúc nào cũng để ý tới Cổ Lạc Nhi, thấy mặt nàng sắc như thường, không vì nội lực của hắn và Lãnh Dạ làm hao tổn, thoáng yên tâm.

Nhưng càng đánh lâu, trong lòng càng có phần lo lắng.

Hắn tự tin sẽ không thua Lãnh Dạ, nhưng theo hắn nhìn muốn mang Cổ Lạc Nhi vẹn toàn không hao tổn gì mà đào thoát, tuyệt không phải chuyện dễ.

Huống chi, ngoại trừ y, lối vào đều là cao thủ của Cô Hồng bảo đang chờ sẵn, người nào cũng không dễ chọc.

Bên ngoài hành lang, lại là bang chúng nhiều không đếm được.

Muốn đào thoát khỏi bọn họ, không giết sát thủ, không thể không vạch đường máu mà lao ra.

Hắn vốn không muốn giết người, lần trước vượt qua các cửa ải, đúng là hắn đã hạ thủ lưu tình, mới hao phí nhiều tinh lực như vậy.

Tình hình trước mắt, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng, cho dù muốn giết các sát thủ này cũng không dễ dàng.

Dù sao, người trong Cô Hồng bảo vốn đã không tốt đẹp gì, đều là sát thủ.

Đông Phong Túy nghĩ đến đây, hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay như cầu vồng, đánh về phía Lãnh Dạ.

Lực đạo so với vừa rồi lớn gấp đôi.

Một hồng y nữ tử đứng bên xem thấy tình thế không ổn, vọt người nhảy lên, muốn đỡ thay Lãnh Dạ một kiếm này.