Lần trước, Phùng Thái úy phái người phục kích nàng, nàng không cẩn thận ấn nút màu lam trên cơ nỏ, bắn ra độc châm, kết quả giết chết ba người.
Hôm nay nàng lại giết người sao?
Trời ạ, Lãnh Dạ quả nhiên là sát thủ, dính líu với y một chút cũng phải giết người.
Dưới sự sợ hãi của Cổ Lạc Nhi, toàn bộ khí tức trong cơ thể lại chạy loạn.
Chỉ kêu lên một tiếng, rồi không phát ra được tiếng nào nữa.
Đành phải yên lặng ngồi điều tức.
Lưu Tứ và Vương Ngũ không nhúc nhích nằm trên đất, không biết còn sống hay đã chết.
Lãnh Dạ yên tâm, ngồi dưới đất vận công.
Khó khăn lắm mới tập hợp được một chút nội lực, y run rẩy đứng lên, đi đến trước mặt hai tên cướp.
Cúi người ngồi xuống.
Chúng bị trọng thương, nhưng chưa tắt thở.
Chúng thấy Lãnh Dạ đến nhìn, vô cùng hoảng sợ.
Tiếng Vương Ngũ yếu ớt nói: “Ngươi, ngươi muốn làm, làm gì?”
Lưu Tứ ra sức khởi động thân thể, định bò lại phía sau.
Lãnh Dạ không còn nhiều khí lực để một chưởng giết chúng.
Thấy trên lưng Lưu Tứ đeo đao, rút ra, gọn gàng vung lên cổ bọn chúng.
Hai tên lần nữa phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn đầy đất.
Cổ Lạc Nhi vận công, cơ thể vẫn chưa động đậy được, nhưng lại có thể nói chuyện.
Thấy thế sợ tới mức không nhẹ.
Nàng chưa từng chứng kiến tận mắt người khác giết người.
Lần trước dùng độc châm trên cơ nỏ hại chết ba người, dù sao cũng bởi trúng độc mà chết, hơn nữa xuất phát từ tự vệ nàng mới giết người.
Cho nên tuy sợ, tuy áy náy, nhưng sau đó cũng không để việc này trong lòng.
Hôm nay, hai tên cường đạo tuy xấu xa, nhưng đã không còn sức phản kháng.
Tại sao Lãnh Dạ còn muốn giết chúng?
Trước đây, sát thủ đối với nàng mà nói chỉ là một khái niệm, chưa ý thức rõ ràng được sự tàn nhẫn của y.
Lãnh Dạ tuy uy hiếp nàng, nhưng tổng thể không xấu xa với nàng.
Bởi vậy, nàng không có ác cảm gì với y.
Tối qua, Lãnh Dạ dạy nàng luyện công, thậm chí nàng còn có chút cảm kích y.
Nhưng giờ đây, Lãnh Dạ trước mặt, một Lãnh Dạ giết người không chớp mắt, khiến nàng chân chính hiểu được.
Cái gọi là sát thủ.
“Tại sao ngươi phải giết chúng? Tội của chúng không đáng chết.”
Cổ Lạc Nhi chất vấn.
Lãnh Dạ dửng dưng trả lời.
“Khẩu quyết ta vừa niệm cho ngươi, là tuyệt học của Cô Hồng bảo, tâm pháp trong Vô ảnh phiêu miểu chưởng. Tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.”
Hóa ra là như vậy.
Hai tên bất hạnh kia đã nghe được tâm pháp này, cho dù bọn chúng nhớ hay không nhớ, cho dù chúng có học được hay không, Lãnh Dạ tuyệt đối sẽ không lưu lại chúng trên đời.
Người chết là an toàn nhất, không phải sao?
“Như vậy còn ta? Ta mới học xong tâm pháp này, lại còn có thể sử dụng nó, ngươi cũng muốn giết ta phải không?”
Lãnh Dạ liếc nàng một cái, không để ý tới nàng, khoanh chân ngồi xuống đất vận công.
Trong lòng y cũng không yên.
Vừa rồi, dưới tình huống nguy cấp, buộc y phải dạy Cổ Lạc Nhi dùng Vô ảnh phiêu miểu chưởng.
Nhưng y nên đối phó với Cổ Lạc Nhi thế nào, trong lòng quả thật không quyết định được.
Lẽ ra, nên để nàng giống hai tên đang nằm trên đất kia, vĩnh viễn im lặng.
Thế nhưng, ý nghĩ này vừa hiện lên, lập tức bị Lãnh Dạ phủ tuyệt.
(Phủ tuyệt: tuyệt đối phủ nhận)
Không có lý do gì hết, phủ tuyệt là phủ tuyệt.
Thẳng đến sáng hôm sau, Lãnh Dạ mới tìm cho mình một lý do tốt nhất.
Cổ Lạc Nhi là con tin của y, cho nên tạm thời y không thể động đến nàng.
Trị thương cả một đêm, nội tức của cả hai đều khá hơn.
Nhưng Cổ Lạc Nhi không có nội lực, không thể sử dụng chiêu thức nào.
Không khác gì người không có võ công.
Ngay cả Vô ảnh phiêu miểu chưởng cũng không phát ra được.
Cũng không biết vì thấy Lãnh Dạ giết người, trong lòng nàng có chướng ngại, hay bởi tối qua dưới tình thế cấp bách nàng mới phát ra một chưởng vô cùng uy lực ấy.
Hiện giờ, không còn nguy hiểm, tâm tình không khẩn trương, ngay cả vô ảnh phiêu miểu chưởng cũng không hiệu nghiệm.
Lãnh Dạ để Cổ Lạc Nhi lên xe, còn y vẫn điều khiển xe ngựa như trước.
Về phần hai thi thể trên mặt đất, Lãnh Dạ không thèm liếc một cái.
Trước khi lên xe ngựa, Cổ Lạc Nhi chần chừ, không chịu lên xe.
Lãnh Dạ bình tĩnh như không nói.
“Lạc Nhi, ngươi không chạy thoát được đâu, ngươi vẫn chưa biết sử dụng nội lực. Hơn nữa, tiêu hồn tán trong người ngươi còn chưa được giải.”
Cổ Lạc Nhi đành phải leo lên xe ngựa, im thin thít ngồi trên xe.
Từ khi tận mắt nhìn thấy Lãnh Dạ giết người, giường như giữa hai người có một sự ngăn cách.
Xe ngựa đi ra thật xa, Lãnh Dạ mới nói.
“Lạc Nhi, hai tên kia cướp tiền cướp sắc vô số lần, nhìn hành động của chúng, không coi mạng người ra gì. Giết chúng, là đúng người đúng tội. Nếu không giết, không biết sau này còn bao nhiêu người phải chịu thủ đoạn của chúng.”
Cổ Lạc Nhi bùi ngùi thở dài.
Lãnh Dạ nói không phải không có lý.
Chỉ có điều, trong lòng nàng vẫn bị lấp kín.
“Chờ đến khi lợi dụng ta xong, ngươi cũng sẽ giết ta như bọn chúng sao?”
Giọng nàng rất thấp, như đang hỏi Lãnh Dạ, cũng giống như tự hỏi chính mình.
Lãnh Dạ trầm mặc.
Rất lâu sau, Cổ Lạc Nhi cứ ngỡ hắn không trả lời mình, hắn lại thấp giọng nói.
“Ta sẽ không giết ngươi. Song, cũng không thể cứ vậy mà bỏ qua.”
“Ngươi muốn ta như thế nào?”
Lãnh Dạ không trả lời, vung roi ngựa lên, điều khiển xe ngựa đi rất nhanh.
Đông Phong Túy xuất phát từ Hoàng thành, ngày đêm lên đường tới Cô Hồng bảo.
Cũng giống như Lãnh Dạ, mỗi đêm hắn chỉ tĩnh tọa một canh giờ, nghỉ ngơi một lát rồi lại cưỡi ngựa lên đường.
Muốn đuổi kịp Lãnh Dạ và Cổ Lạc Nhi trước khi bọn họ đến Cô Hồng bảo.
Đối với Cô Hồng bảo, Đông Phong Túy khá hiểu biết.
Xung quanh có các cơ quan cực kỳ lợi hại, chưa một ai có thể xông vào.
Nếu Cổ Lạc Nhi bị Lãnh Dạ mang về Cô Hồng bảo, hắn không nắm chắc có thể cứu nàng trở về.
Đông Phong Túy cấp tốc lên đường, trong lòng vẫn luôn tự trách.
Tại sao hắn không kiềm chế được chính mình, phải vội vàng phong Cổ Lạc Nhi làm hậu?
Lãnh Dạ vốn áp chế hắn tới Ma Thiên Nhai ba tháng sau.
Lẽ ra, trong lúc này hắn không nên để Cổ Lạc Nhi như vậy.
Có lẽ, chính vì hắn phong Cổ Lạc Nhi làm hậu, làm cho quan hệ của hai người trở nên đặc biệt.
Cho nên Lãnh Dạ mới quyết định lại, dứt khoát cưỡng ép Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy phỏng đoán Lãnh Dạ sẽ nhanh chóng mang Cổ Lạc Nhi về Cô Hồng bảo, nhưng không ngờ y lại đổi ý giữa đường.
Dùng xe ngựa thay vì cưỡi ngựa, mang Cổ Lạc Nhi về Cô Hồng bảo bằng đường vòng.
Bởi vậy, Đông Phong Túy lại là người đến Cô Hồng bảo trước.