Vừa mới nói ra một từ, môi liền bị Đông Phong Túy chặn lại.
Đông Phong Túy tùy tiện đoạt lấy môi Cổ Lạc Nhi, hắn mới sẽ không để cho nàng nói ra lời cự tuyệt.
Tuyệt đối không cho nàng cơ hội này.
(Diễm: Kích thích, thực kích thích. Cuối cùng anh Túy cũng lòi đuôi sói)
Đây là cách thức ngăn chặn nàng ngọt ngào nhất, hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Đầu Cổ Lạc Nhi ong ong thoáng cái đã trống rỗng, lời nói cự tuyệt Đông Phong Túy vừa rồi đều đã bị nàng vứt ra sau đầu.
Trên môi là cảm xúc khác thường, khiến cho nàng muốn sa vào.
Đầu Cổ Lạc Nhi choáng váng, không biết qua bao lâu mới khôi phục lại thần chí.
Nàng nhìn thấy Đông Phong Túy đang nhẹ nhàng cười nhìn nàng, trong mắt đều là sủng nịch.
Ánh mắt của hắn khiến Cổ Lạc Nhi vừa mới khôi phục thần chí không khỏi lại một phen hoảng hốt.
Có điều, lần này, Cổ Lạc Nhi cực kỳ lý trí nghĩ, việc này nàng nhất định không thể khinh suất mà đáp ứng Đông Phong Túy.
Nàng muốn thật tâm suy nghĩ, làm rõ lòng mình.
Nàng không thể hồ đồ đem cả đời của mình tùy tiện giao vào tay một người.
“Hoàng thượng, ta......”
Chữ “ta” này vừa nói ra được một nửa, môi Cổ Lạc Nhi lại bị Đông Phong Túy không khách khí ngăn chặn.
Nàng vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn cự tuyệt?
Hắn không ngại tiếp tục ngăn cản nàng.
Kết quả, đương nhiên, đêm đó Cổ Lạc Nhi căn bản không có cơ hội nói ra khỏi miệng lời cự tuyệt.
Về sau, bị Đông Phong Túy nhiệt náo đến mệt mỏi, đành phải tạm thời cùng hắn ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Trước khi Cổ Lạc Nhi chìm vào mộng đẹp, trong đầu sau cùng vẫn nghĩ cách, sáng mai nàng nhất định phải cự tuyệt Đông Phong Túy.
Đáng tiếc, sáng hôm sau Cổ Lạc Nhi vẫn không có cơ hội cự tuyệt Đông Phong Túy.
Từ trước đến nay Cổ Lạc Nhi không có thói quen dậy muộn phá lệ lần đầu tiên ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao.
Nhìn thấy ý cười trên mặt Thi Vũ Lộng Tình khi hầu hạ nàng rời giường, Cổ Lạc Nhi đành phải giả bộ như không thấy.
Không cần đoán cũng biết suy nghĩ trong lòng các nàng.
Thật ra, các nàng nghĩ vậy cũng không phải không có lý, nàng rời giường muộn như vậy, còn không phải tại Đông Phong Túy, tối hôm qua nhiệt náo đến quá muộn sao.
Cũng may, Cổ Lạc Nhi cúi đầu nhìn y sam trên người mình, bọn nàng vẫn chưa vượt qua bước cuối cùng.
Nếu không, nàng thật sự không cần nghĩ đến Đạp Tuyết công tử.
Đông Phong Túy không có ở trong phòng, trong phòng chỉ có Cổ Lạc Nhi cùng với hai thị nữ.
“Chúc mừng nương nương.”
Đây là câu nói đầu tiên của hai thị nữ.
“Chúc mừng ta cái gì?”
Cổ Lạc Nhi quái lạ hỏi.
Chúc mừng nụ hôn đầu của nàng dành cho Đông Phong Túy sao?
À, không thể nói là nụ hôn đầu, nụ hôn đầu của nàng thật ra đã cho Đạp Tuyết công tử.
Song, lần đó cùng Đạp Tuyết công tử, nàng căn bản không có cảm giác gì, so với cảm giác mãnh liệt vơi Đông Phong Túy tối qua thật khác xa.
Nhớ lại tối qua, mặt Cổ Lạc Nhi lại bắt đầu nóng lên, vội vàng rửa mặt che giấu.
Thi Vũ dịu dàng cười nói: “Chúc mừng nương nương đã trở thành hoàng hậu.”
Lộng Tình cũng nói theo: “Buổi sáng Hoàng thượng vừa mới thức dậy đã tuyên bố, ba ngày sau phong hậu đại điển.”
Hả?
Việc này thật sự vượt quá dự kiến của Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy rõ ràng chưa được sự đồng ý của nàng lại tự ý lập nàng làm hậu, quá võ đoán.
“Hắn đang ở đâu? Ta muốn nói chuyện với hoàng thượng.”
Trong mắt Cổ Lạc Nhi lóe ra nguy hiểm, nàng muốn tìm tên kia tính sổ.
Hai thị nữ bẩm báo.
“Hoàng thượng đã tới nghị chính phòng. Trước khi đi ngài đã giao qua, nương nương dùng xong tảo thiện có thể trực tiếp tới Minh Châu lâu.”