“Hắn là hoàng đế, một tiểu nữ tử như ta sao có thể khiến hắn như vậy?”
Đông Phong Linh thu lại nụ cười, rất chân thành khuyên Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, hoàng huynh ta kỳ thực là người rất có chủ kiến. Nếu như nói, trên đời này ai có thể ảnh hưởng tới huynh ấy, e rằng cũng chỉ có tỷ.”
Cổ Lạc Nhi vội vàng khoát tay.
“Ta đâu có bản lĩnh lớn như vậy. Theo ta thấy, Lý Tể tướng xử lý chính sự rất khá, cho nên hoàng huynh muội mới yên tâm giao triều chính cho hắn. Muội cũng đừng lo lắng, hắn sẽ ứng phó được.”
Đông Phong Linh ai oán nhìn nàng.
Cổ Lạc Nhi giả bộ như không phát hiện, nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phố cảnh.
Nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được ánh mắt của Đông Phong Linh, Cổ Lạc Nhi sau khi thưởng xong hai con phố, nhấc tay đầu hàng.
“Được rồi, ta sẽ tận lực thử xem.”
Đông Phong Linh lúc này mới tươi cười trở lại.
“Cũng tạm được. Lạc Nhi, ta vẫn biết tỷ có nghĩa khí mà.”
Cổ Lạc Nhi cười khổ, đáp ứng muội ta mới có nghĩa khí hả? Hừ, tên hoàng huynh kia của muội, khiến người khác nhìn không thấu, việc này ta cũng không thể nắm chắc.
Hồi tưởng lại, mấy buổi tối nay, Đông Phong Túy đều ngủ trong phòng, không có bất kỳ hành động dị thường nào.
Tên này, thật đúng là cả ngày lẫn đêm đều ngủ, không đau đầu sao?
Nhưng mà, Lãnh Dạ lại để cho nàng giám thị hắn, chẳng lẽ hắn thật sự có chỗ nào dị thường?
Cổ Lạc Nhi nào đâu biết, mấy ngày nay Đông Phong Túy rất buồn rầu.
Trước đây, thường thường mỗi tối hắn đều giả trang thành Đạp Tuyết công tử ra ngoài tiêu diêu tự tại, hoặc là đi xử lý một số công vụ.
Cũng có khi ở trong phòng xem sách hoặc luyện công.
Nhưng mấy tối nay hắn đều ôm Cổ Lạc Nhi ngủ, ban ngày tinh thần rất phấn chấn, như thế nào cũng không có cảm giác buồn ngủ.
Cảm giác ôm Cổ Lạc Nhi thật sự quá tốt, khiến hắn không đành lòng buông tay, không muốn rời giường.
Vì vậy, người trong cung kinh ngạc phát hiện, vua ngủ của bọn họ không ham ngủ nữa.
Dưới tàng Hạnh hoa sẽ không còn được gặp lại thân ảnh của hắn.
Những ngày này, hoa Hạnh đã tàn, trên cây phủ màu xanh nhạt của lá non, dần thay thế những đám mây sương cánh hoa phấn trắng.
Giờ đây, nơi Đông Phong Túy thường xuyên xuất hiện nhất, chính là Kính Hồ.
Hắn thường xuyên đứng trên tiểu bình đài ở Kính Hồ, ngắm nhìn phong cảnh, cho cá trong hồ ăn.
Bên tai thường vang lại lời nói của cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy không nhịn được mà bật cười.
Muốn cho hắn mặc bố y, làm việc nặng, không làm việc sẽ không cho cơm ăn?
Trên đường mòn bên hồ truyền đến tiếng ngọc bội, từ trong hồ nước chiếu ra một lệ ảnh mỹ nhân.
Đông Phong Túy cau mày.
Tâm tình tốt đã bị phá hủy, quả nhiên không nên để nhiều người ở lại trong cung.
Người đến là Nguyệt quý phi.
Chuyện Đông Phong Túy mỗi ngày đều tới Kính Hồ du ngoạn sao nàng không biết, không khỏi quá đỗi vui mừng.
Khó khăn lắm hoàng đế mới không ngủ, nàng nhất định phải tranh thủ cơ hội này, làm cho hắn mê luyến nàng.
Nàng cũng không tin, nàng xinh đẹp như thế, lại không sánh bằng một dã nha đầu tùy tiện.
Cổ Lạc Nhi quá ngây thơ rồi, nàng ta cho rằng có thể một tay che trời trong cung sao?
Nàng ta mỗi ngày đều tới Minh Châu lâu, không ở cùng Đông Phong Túy, vừa vặn để mình có cơ hội lợi dụng.
Nguyệt quý phi nghĩ đi nghĩ lại trong lòng đại nộ, nàng đường đường là một quý phi, lại thừa lúc không có Cổ Lạc Nhi mới tới câu dẫn Đông Phong Túy.
Thật đúng là tức nghẹn.
Nhưng mà đây, Nguyệt quý phi an ủi mình, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, đợi nàng bắt được trái tim Đông Phong Túy, sẽ từ từ mà trừng trị dã nha đầu vô pháp vô thiên kia.
Nguyệt quý phi đi tới tiểu bình đài, sau lưng Đông Phong Túy.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng.”
Nguyệt quý phi nhẹ nhàng quỳ gối.
Thời tiết chuyển ấm, y sam mỏng manh trên người nàng không hề làm cho người ta bất ngờ, không hề làm cho người ta thay nàng toát mồ hôi.
Ngược lại, dung mạo nàng ưu nhã, vòng eo nhỏ nhắn, khiến người khác tự nhiên sinh ra một chút thương tiếc.
Mà ngay An Thụy cùng Hỉ Thuận và một đám thái giám luôn không có hảo cảm với nàng, cũng không nhịn được mà tán thưởng trong lòng.
Con người Nguyệt quý phi tuy kiêu căng, nhưng không thể phủ nhận, nàng là một đại mỹ nhân.
Lần trước sau khi Cổ Lạc Nhi chỉnh Nguyệt quý phi, Nguyệt quý phi cực kỳ thu lại hành động của mình, mỗi ngày đều tránh ở cung Kim Thiền không bước khỏi cửa.
Mọi người đều thông cảm cho người yếu đuối, cơ hồ tất cả cung nhân không nhịn được muốn tiến lên, đỡ nàng dậy.
Đông Phong Túy lại chỉ nhàn nhạt một tiếng.
“Đứng lên đi.”
“Tạ hoàng thượng.”
Nguyệt quý phi đứng dậy, ủy ủy khuất khuất tới bên người Đông Phong Túy, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo mà ngây thơ.
“Hoàng thượng, một mình người du viên thật quạnh quẽ, nô tì cùng người đi nhé.”
Đông Phong Túy ngáp một cái thật to.
“Trẫm mệt rồi.”
Dứt lời chuẩn bị trở về.
Nguyệt quý phi bước lên phía trước, kéo cánh tay hắn làm nũng.
“Hoàng thượng, hôm nay thời tiết tốt như vậy, cảnh sắc Kính Hồ lại đẹp không kể xiết, nếu không thì, nô tì cùng ngài ở chỗ này ngủ đi.”
Đông Phong Túy kinh ngạc liếc nhìn nàng.
Nguyệt quý phi ý thức được mình lỡ lời, xấu hổ vô cùng.
Cũng may Đông Phong Túy không so đo lời của nàng, trái lại còn cười cười.
Nói: “Cá trong hồ đã ăn no, nếu muốn cho nó ăn, phải đợi đến hoàng hôn. Ừm, hoàng hôn ở Kính Hồ, nhất định đẹp hơn.”
Nguyệt quý phi nghe thấy tim đập thình thịch.
Đông Phong Túy đây là ám hiệu với nàng, lúc hoàng hôn hắn sẽ đến Kính Hồ sao?
Kiềm chế kích động trong lòng, mỉm cười nói: “Nô tì cùng hoàng thượng thưởng hoàng hôn ở Kính Hồ, được không?”
Đông Phong Túy chỉ cười cười, bước lên xe ngựa.
Ngày thường hắn ngủ, Nguyệt quý phi đứng trước mặt, hắn vẫn có thể ngủ ngon.
Hôm nay, hắn lại một chút mệt mỏi cũng không có.
Đúng là, trở về Tử Tiêu Cung xử lý chút sự vụ vẫn tốt hơn.
Nguyệt quý phi nhìn theo bóng xe ngựa đi xa, thẳng đến khi không nhìn thấy, mới nhấc váy chạy về Kim Thiền cung.
Còn không thèm để ý tới hình tượng của mình
Đông tuyết đuổi theo nàng, không ngừng hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”
Nguyệt quý phi một mạch chạy về Kim Thiền cung, há miệng thở phì phò, trong mắt lóe sáng rực rỡ.
“Nương nương, người ngã bệnh rồi chăng?”
Nguyệt quý phi biểu hiện quá mức khác thường, hơn nữa trên đường không thèm trả lời Đông Tuyết, khiến Đông Tuyết lo lắng vạn phần.
Nguyệt quý phi khó khăn lắm mới hồi phục tâm tình, híp mắt cười nhìn Đông Tuyết.
“Đông Tuyết ngốc nghếch, chúng ta sắp đổi đời rồi.”
“Đổi đời? Đổi cái gì đời?”
“Ngươi vừa rồi không nghe thấy lời hoàng thượng nói sao? Hoàng thượng muốn hoàng hôn ta cùng chàng du ngoạn Kính Hồ.”
Đông Tyết lúc này mới hiểu ra ý tứ trong lời Đông Phong Túy, mừng đến nhảy cẫng lên.
“Quá tốt rồi, nương nương, người rốt cục cũng có thể xả giận a, xem Tiên phi kia về sau còn kiêu ngạo đến đâu. Nương nương, Đông Tuyết đi chuẩn bị y sức cho người.
Lời này nói trúng ý Nguyệt quý phi, Nguyệt Quý phi tự đắc mà cười.